Lão Hứa gia nằm ở cuối thôn, muốn ra khỏi thôn phải đi qua rất nhiều nhà trong thôn, nhà trưởng thôn nằm ở vùng giữa thôn, xung quanh nhà trưởng thôn là một vùng đất trống rộng lớn, là sân sinh hoạt chung của thôn.
Chỗ cối xay trước cửa lớn Cát gia đang có người ngồi xay bắp.
Cối xay này là đồ dùng chung của thôn, mỗi nhà mà muốn ăn bắp đều phải đến nơi này để xay bắp, cũng có thể mang lúa đến đây để lột vỏ, nhưng trong thôn tuy có tới một, hai trăm hộ, người có thể lấy gạo trắng ra để ăn lại rất ít, sau khi giao xong thuế lương, lúa trong nhà đều được giữ lại để đổi lấy lương khô.
Bên cạnh miệng giếng cũng đang có rất nhiều người đứng xếp hàng múc nước, nhiều người không có việc gì làm đứng tụ tập ở bên cạnh cây đa, đứng dưới tàng cây, một bên đứng nhìn một bên buôn chuyện nhà.
"Thuế lương đã giao, lương thực cũng đã thu hoạch bỏ vào kho, mắt thấy trời sắp trở lạnh, mùa đông không có việc gì làm, mấy nhà không phải là đang thừa dịp này để chuẩn bị tìm kiếm mối hôn nhân cho mấy đứa nhỏ trong nhà sao? Ta nói này Trương bà tử, lúc này ngươi nên cẩn thận, phải có chút tâm nhãn.
Đừng làm việc như nhà Vương thẩm kia, Vương gia bây giờ còn đang chửi bới ở sau lưng ngươi rằng ngươi làm mai chẳng ra gì kia kìa, bảo những người khác không nên tìm ngươi tới mai mối!" Người nói lời này chính là bà nương Triệu thị nhà Hứa Đại Liên, ở trong thôn nàng ta nổi tiếng là người nói chuyện đanh đá, chỉ cần nơi nào có người tán gẫu là sẽ lập tức xuất hiện hình bóng của nàng ta.
Người ngồi trên tảng đá đối diện chính là Trương bà tử, Trương bà tử là bà mối duy nhất trong tám thôn mười dặm xung quanh, bà ta đã mai mối thành công không ít.
Ở tám thôn mười dặm này rất có bản lĩnh, Triệu thị vừa nói vừa cười, đây là chuyện Vương thị ở Dư gia đại phòng trong thôn Đông Đầu cưới vào cửa một cô con dâu xinh xắn.
Người làm mai chính là Trương bà tử, lúc ấy bà ta nói cô nương này là người cực kỳ chịu khó, ruộng đồng việc nhà mọi thứ đều biết làm, Vương thị muốn tìm tức phụ cho trưởng tử, đương nhiên phải tìm người chịu khó làm việc.
Nhưng không nghĩ rằng sính lễ đã đưa, hôn sự đã định, nâng tức phụ vào cửa, đang chờ nàng ta giúp đỡ mình làm việc, kết quả cô nương này cái gì cũng không biết làm, căn bản là không làm được việc đồng áng.Vương thị vô cùng tức giận, muốn lui hôn, trả cô nương này về nhà.
Nhưng tức phụ đã cưới vào cửa, nhà gái cũng không chịu trả lại sính lễ, nếu muốn hưu thê rồi cưới người khác thì trong nhà lại không thể lấy ra thêm phần sính lễ nữa, chỉ đành phải cắn răng chấp nhận.
Vương thị tức giận đến mức tìm tới cửa nhà Trương bà tử mắng chửi một trận.
Trương bà tử cũng không nghĩ tới, bà làm nghề mai mốt có thâm niên được hai mươi năm, lúc này lại vấp ngã một cái đau điếng, cuối cùng phải tìm đến cửa nhà gái náo loạn một hồi.
Nhưng nhà cô nương đó còn có một đứa nhỏ chưa lập gia đình, không thể không cần bà mối được, nên không dám đắc tội Trương bà tử, còn bồi thường cho bà vài đồng tiền để xong việc.
Ngoảnh đầu lại, Trương bà tử đã đưa tiền cho Vương thị, đâu có nghĩ rằng Vương thị vẫn hận bà ta như cũ, đi xỉa xói khắp nơi đâu.
Lúc này nghe thấy Triệu thị bông đùa chuyện này, trong lòng bà ta có chút ưu sầu, bà nhíu mày, vẻ mặt bất mãn.
Triệu thị thấy thế, trong lòng rơi lộp bộp, mặc dù nàng ta thích tám nhảm, nhưng trong nhà còn có khuê nữ, vì vậy cũng không dám đắc tội bà mối, lập tức nói: "Trương bà tử à, ngươi biết mà, con người ta cứ thích lắm mồm, cũng chỉ là nói vài chuyện bát quái thôi, không có ý tứ gì đâu."
Trương bà tử cũng hiểu chút tính tình của Triệu thị, hừ hừ vài tiếng, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Lão bà tử ta bị ưng mổ mắt, chính là lúc đó, tức phụ của Bạch Đại Niên ở thôn Bạch Hà có tìm đến ta nói chuyện, bảo ta giúp tiểu tử nhà nàng, để ý vài cô nương tốt."
Triệu thị vừa nghe được, lập tức vui vẻ tiếp lời, nàng ta thích nhất là được nghe Trương bà tử nói chuyện phiếm về những đông gia ở phía tây, chính là thích náo nhiệt.
"Nhà Bạch Đại Niên ở thôn Bạch Hà? Ôi, nhà đó làm buôn bán lớn đấy, Trương bà tử, ngươi giàu to rồi!"