Đến tận ngày gần xong, Hoắc Thừa nhìn ngắm cả một khu dãy căn phòng đầy hoa đẹp đến lạ. Nơi nơi phủ ánh vàng, hương hoa phảng phất.
Gần như tốn thời gian khá lâu để vận chuyển hoa đến nơi cũng như lựa ra những bông hoa đẹp và chăm sóc tốt.
Trước giờ hắn không thích hoa, nhưng mà Hữu Quyên thì khác.
Phía bên cạnh, Hoắc lão gia đứng ngó nhìn. Cũng muốn chung tay phụ giúp một tí để Hoắc Thừa Cảnh trọn vẹn đem cô vợ nhỏ về.
Hoắc Kình Thiên là thế, ngoài mặt không thích, nhưng trong lòng sớm cũng dần công nhận. Hơn nữa việc có cháu càng làm ông muốn rước cô về.
Chỉ có điều, hắn không biết phải tạo bất ngờ như thế nào. Trước kia hắn chưa làm những trò này bao giờ, hiển nhiên giờ phút này chẳng biết làm sao cho cô thật cảm động.
Hoắc Thừa Cảnh cứ đi đi lại lại, bộ dáng trầm tư. Việc trọng đại, hắn không muốn qua loa. Nhưng chính bản thân cũng không biết làm sao mới phải.
Bởi vì đã kết thúc, nên ngày hôm đó Hoắc Thừa Cảnh trở về rất sớm. Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ ngồi ngay tại khu vực phòng ăn rộng lớn. Hắn bước từng bước nhẹ nhàng lại gần, nhưng vừa được vài bước thì Hữu Quyên đã ngoái đầu nhìn. Mặc cho vẫn cầm ly sữa đầy, cô buông xuống không muốn đoái hoài đi về hướng thang máy.
Hoắc Thừa Cảnh chợt hiểu, cô giận dỗi vì bản thân đã ngó lơ không để ý tâm trạng. Nhưng chỉ là hắn muốn đẩy gấp rút thời gian và cho cô bất ngờ sớm nhất.
Thế là Hoắc Thừa Cảnh bất lực theo sau, muốn bước vào thang máy theo hướng cô thì cửa đã gần đóng, người đàn ông mặc kệ cứ thế bỏ tay vào giữa khe hở ngăn lại. “Đinh” một tiếng, lần nữa mở ra. Sự va chạm giữa bàn tay Hoắc Thừa Cảnh với cửa thang máy khiến Hữu Quyên lập tức lo lắng. Thế nhưng người nào đó vẫn ung dung bước vào trong.
Hữu Quyên lo lắng nhìn cánh tay không biết có bị sao hay không, rồi ngước nhìn lên Hoắc Thừa Cảnh. Đến đây thì hắn chợt hiểu gì đó. Lập tức đứng sát vào người cô, dựa vào cơ thể nhỏ.
“Anh đau.”
Đến khi cánh cửa thang máy lần nữa mở ra, Hữu Quyên hớt hải nắm bên tay không bị thương kéo về phòng. Vội vàng kéo ống tay áo lên xem có bị gì hay không. Nhưng rồi nơi đó không có vết tích bị thương cô mới buông ra.
Buông ra chưa được vài giây, Hoắc Thừa Cảnh trống trải liền vờ than đau kéo cô lại. Trong khi đó lại dùng chính bàn tay ban nãy bị thương. Cứ như thế sức lực mạnh mẽ lần nữa Hữu Quyên bị kéo đến ngồi lên giường.
“Chắc chắn là bị nội thương rồi, em phải xem thật kĩ.”
Hữu Quyên nhìn người đàn ông, nội thương mà chỉ dùng một bên tay đã dễ dàng kéo cô như thế?
Nhưng sự tức giận nhỏ nhặt sớm bị che lấp, khi Hoắc Thừa Cảnh hôn nhẹ lên đôi môi. Cứ như thế chiếm cứ nơi ngọt ngào, đến khi buông ra gương mặt Hữu Quyên liền đỏ bừng lên.
“Anh không bị thương.” Hữu Quyên bị chiếm lợi, bất lực liền nói.
Cô muốn đẩy ra thì Hoắc Thừa Cảnh đã ôm chặt, lần nữa vùi đầu vào mái tóc thơm ngát, vương hương sữa tắm quen thuộc.
“Vợ còn đẩy anh ra như thế, anh chắc chắn sẽ bị thương về tinh thần đấy.”
Hữu Quyên nghe từ này, gương mặt lập tức đỏ gay. Ngôn từ nói ra nhất thời loạn xạ. Theo như cô tìm hiểu, hai người phải kết hôn thì mới xưng hô như thế.
“Anh nói bậy. Từ này chỉ dành cho hai người đã kết hôn và được pháp luật chính thức công nhận.”
Hoắc Thừa Cảnh bày ra gương mặt ấm ức.
“Anh không nói bậy bao giờ. Cả đất nước này ai cũng biết em sắp thành vợ anh rồi.”. Truyện Nữ Phụ
Cả đất nước biết?
Hoắc Thừa Cảnh nhìn gương mặt nhỏ ngây ra. Hắn mới hiểu cô chẳng biết tí gì. Trong khi đó hắn đã dành bao công sức thuê các nhà báo lớn viết và thêu dệt tin tức.
Vậy là Hữu Quyên chưa xem dù chỉ một chút.
Đêm đó, Hoắc Thừa Cảnh bày ra bộ mặt thất vọng rất rõ. Nhưng lại không dám trách cô vợ nhỏ, hắn lại trách hắn không suy nghĩ chu toàn.
…
Ngày hôm sau, khi Hữu Quyên đã kết thúc công việc. Bước lên chiếc xe quen thuộc mà đi về. Nhưng đường di chuyển càng lúc càng lạ khiến bản thân dấy lên nghi ngờ. Ngay sau đó thì dừng trước một toà nhà rất rộng và cao.
Bản thân nghi hoặc không muốn bước xuống cho đến khi thấy Hoắc Thừa Cảnh bước ra từ khu vực đó.
Hoắc Thừa Cảnh mở cánh cửa xe, nhẹ nhàng nắm bàn tay kéo đi.
À, lại là hương thơm quen thuộc khiến cô khó chịu đó trên người Hoắc Thừa Cảnh.
Bàn tay muốn dằn ra không để Hoắc Thừa Cảnh kéo đi, lập tức bị người đàn ông nhấc bổng bế lên.
Bản thân vẫn muốn làm loạn, cho đến khi Hoắc Thừa Cảnh dừng trước cả một căn nhà kính đầy những loài hoa, trang trí đẹp đến lạ.
Đến đây người đàn ông liền buông cô xuống.
Nơi đây có mùi hương quen thuộc, cũng là mùi trên người Hoắc Thừa Cảnh.
Cô xoay người, muốn ngửi lại áo của Hoắc Thừa Cảnh để chứng thực.
Trong lúc bản thân dần không hiểu việc xảy ra, đến khi tấm vải hồng che vật gì đó được kéo ra. Những cánh hoa cứ thế rớt xuống từ trên cao, khung cảnh nên thơ.
Đến khi lộ ra những bông hoa hồng đằng sau đó. Được xếp gọn gàng thành ba chữ: Kết hôn nhé?
Hữu Quyên nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt, cô chưa thể thích nghi kịp. Mãi khi giọng nói trầm ấm đằng sau vang lên mới kéo cô về thực tại.
“Làm vợ được pháp luật công nhận cùng anh nhé?”
Hữu Quyên nhìn chằm chằm Hoắc Thừa Cảnh. Ánh nước dần hiện lên, cô chớp mắt, xoay sang nhìn những đoá hoa tươi rạng rỡ
Bản thân không nghĩ rằng, một người từ chẳng thể định được số phận ra sao. Vậy mà bây giờ lại được hưởng những thứ ấm áp như thế này.
Cô muốn khóc, nhưng rồi nghĩ lại chuyện này vui, sao có thể rơi lệ.
Hữu Quyên nhìn Hoắc Thừa Cảnh, khoé môi nở nụ cười tươi. Cô gật đầu.
Chỉ sau cái gật đầu, phía trên liền rải lả tả những cánh hoa hồng xuống. Phủ lên rợp cả khoảng sân hai người đứng.