Chương 32
Chờ mấy người Tần Tịch ra khỏi phòng thí nghiệm, hoàng hôn đã buông xuống bốn phía.
Ngay cả những ngôi sao cũng bắt đầu ló mặt trên bầu trời.
Buổi trưa mấy cô ở phòng thí nghiệm chỉ ăn một chút bánh mì với sữa bò, giờ bụng đã đói réo vang lên, những bước chân đi về phía nhà ăn đặc biệt nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng là…..” Âu Dương Nguyệt cắn một miếng đùi gà to, “A a a, nghĩ đến ngày mai sáng sớm còn phải dậy đi học, tớ chỉ muốn khóc thôi.”
“Tiểu Tịch bảo bối, cậu nói thật cho tớ đi, những ngày như này, khi nào mới thoát được đây?” Cô ấy dùng vẻ mặt đáng thương vô cùng nhìn Tần Tịch: “Không phải sau này, sẽ không y như này, không có ngày nghỉ hả?”
Tần Tịch hơi hơi mỉm cười: “Hai tuần đầu sẽ hơi vất vả xíu, mọi người phải làm quen với lưu trình và thao tác thí nghiệm. Sau đó bọn mình có thể thay phiên nhau đi phòng thí nghiệm, thay phiên nhau nghỉ ngơi.”
Cô dừng lại một chút, nói tiếp: “Như vậy ba người các cậu, mỗi tháng chỉ cần đi phòng thí nghiệm một, hai lần là được.”
Âu Dương Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó cô ấy nhanh chóng phản ứng lại: “Sao lại thế? Sao cậu không thay phiên nghỉ ngơi với bọn tớ? Bảo bối Tiểu Tịch, tuy rằng chị đây rất cảm động, nhưng mà cưng đâu phải người máy. Người máy còn phải đúng hạn bảo hành kiểm tra đó cưng ơi.”
“Tớ vẫn ổn.” Tần Tịch cười: “Không phải trước đó cậu đã nói à?”
“Hửm?” Âu Dương Nguyệt nhướng nhướng lông mày, không hiểu chính mình đã nói gì?
“Bùa yêu có thể cho con người ta sức mạnh hồi sinh.” Tần Tịch thong thả ung dung nói: “Tớ đồng ý sâu sắc.”
“Nhưng mà….” Âu Dương Nguyệt có nói qua, nhưng mà Tần Tịch đã phủ nhận mà ta?
Hơn nữa đàn anh Ngô lúc sáng chờ ở đó hai giờ, nhìn chằm chằm thao tác của các cô mấy lần, thấy không có vấn đề gì nên đi luôn.
Yêu đương cái cục gạch ý!
“Ừm.” Tần Tịch gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Tớ tuyên bố, tớ yêu đương với y học!”
Âu Dương Nguyệt: “!!!”
Kiều Sơ Hạ nhếch miệng cười khẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn có Đường Lăng, im lặng rất lâu nhìn Tần Tịch liếc mắt một cái.
Lúc này nhà ăn khu đông đã bớt đi rất nhiều sinh viên, một ít quầy ăn đã bán hết đồ đóng cửa rồi.
Để tiết kiệm tài nguyên, đèn trên trần nhà ở một khu vực rộng lớn phía sau các cô không được bật.
Tần Tịch đúng lúc ngồi quay lưng lại chỗ chưa bật đèn.
Trước mặt cô, đèn sợi đốt sáng chưng.
Làm cho đôi mắt cô nhìn qua sáng ngời chói lóa, cả người đều có vẻ sức sống bừng bừng.
Đường Lăng nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu chậm rãi ăn phần cơm của mình.
Tần Tịch nói, gạt bỏ muộn phiền, không còn gì tốt hơn được nữa.
Hiện tại xem ra là thật sự, không thể tốt hơn.
“Được rồi, ăn xong sớm chút rồi về nghỉ ngơi.” Tần Tịch ngón tay nhẹ gõ gõ lên mặt bàn, nhắc nhở Âu Dương Nguyệt đang trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm mình.
Theo như lời của Âu Dương Nguyệt, thời gian nghỉ ngơi của các cô quá quý giá.
Ngày mai là một tuần học mới bắt đầu, những bài học chuyên ngành kia sẽ không vì các cô không được nghỉ ngơi cuối tuần mà ít đi một tiết nào.
Trong mỗi tiết học, giáo viên phụ trách sẽ nghiêm túc tỉ mỉ chuẩn bị kỹ lưỡng một lượng lớn nội dung, chỉ cần tiếp thu hết những điều này, đã cần phải dành nhiều thời gian để xem trước và xem lại trước và sau khi đến lớp.
Tần Tịch đúng là làm như lời cô nói vậy, thật sự yêu đương với chuyên ngành của mình.
Một ngày thứ hai, nửa ngày thứ ba, tổng cộng lên lớp 12 tiết, tinh thần vẫn cứ sáng láng như cũ, tràn đầy năng lượng.
Buổi tối cô còn muốn đi đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm, rõ ràng là còn bận rộn hơn mấy người Âu Dương Nguyệt.
Âu Dương Nguyệt nhìn mà líu lưỡi liên tục, thậm chí còn bắt đầu nhìn lại chính mình, có phải nên tìm một cái bùa cho mình không?
Buổi chiều ngày thứ ba lại là tiết khoa học máy tính cơ bản.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh vừa rồi đúng lúc lại nghỉ môn này, đây vẫn là lần đầu tiên kể từ sau bữa tiệc sinh nhật của Âu Dương Nguyệt, Tần Tịch gặp lại Tạ Liên Thành.
Từ lúc Tô Nhiễm trở về, sau buổi hòa nhạc cùng hòa tấu với Tạ Liên Thành.
Tần Tịch rõ ràng cảm nhận được, thời điểm mình đụng phải anh ta ở trường học ít đi nhiều phết.
Cô khẽ cắn môi, hay là trốn tiết khoa học máy tính cơ bản đi.
Thế thì đợi cho học kỳ này kết thúc, chắc có lẽ cũng không gặp lại Tạ Liên Thành.
Nhưng mà cũng không cần thiết.
Tần Tịch chăm chú ngồi ở hàng ghế thứ hai, nghiêm túc nghe Tạ Liên Thành giảng bài.
Chương trình học cơ bản, bọn họ đã học qua ở năm nhất rồi.
Nội dung đang học tập hiện nay liên quan đến việc sử dụng một số phần mềm chuyên nghiệp để phục vụ cho các khóa học về thống kê y học và y học dựa trên bằng chứng sau này.
Tần Tịch rất là chuyên tâm học hành, cái cần ghi nhớ đều ghi lại không bỏ sót.
Đã khai giảng hơn một tháng, Tạ Liên Thành cũng đã giảng cho bọn họ rất nhiều tiết rồi.
Học sinh trong lớp nhìn thấy anh ta vẫn không nhịn được kích động.
Tạ Liên Thành với Ngô Hi Ngạn xem như là danh tài, đều là nhân vật giáo thảo cấp bậc truyền kỳ.
Kiến thức chuyên môn đúng là vượt qua mức bình thường.
Theo lý mà nói, sinh viên học viện y học lâm sàng nghe truyền thuyết học tập của Ngô Hi Ngạn, sẽ càng dễ dàng bị thu hút bởi những thiên tài trong lĩnh vực của họ.
Thật không may, sau khi lớp thực nghiệm bắt đầu vào tháng này, Ngô Hi Ngạn đã đích thân tham gia một lớp thực nghiệm trong lớp của họ.
Vỏn vẹn tham gia một tiết thực nghiệm của Ngô Hi Ngạn, mấy bạn học của Tần Tịch tâm tình kích động vẫn còn chưa bình tĩnh lại, tất cả cùng nhau đổ rạp.
Mọi người đều sinh ra cảm giác không khác với Âu Dương Nguyệt lắm-----
Đàn anh đẹp trai như vậy, sao lại cứ khiến người ta có cảm giác đó là một giáo viên chủ nhiệm cấp ba vậy?!
Không!
Trong lúc các bước thao tác của bạn có một chút vấn đề, lúc ánh mắt của đàn anh Ngô đảo qua…
Rõ ràng là còn đáng sợ hơn cả giáo viên chủ nhiệm cấp ba!
Nói một cái tương đối, Tạ Liên Thành tốt hơn nhiều lắm.
Trong lớp, anh ta vẫn là một thầy giáo tuấn tú, thái độ ôn hòa, khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Hôm nay bọn họ có hai tiết lý thuyết với một tiết thực hành.
Lúc thực hành mà có vấn đề cần hỏi anh ta, thầy giáo Tạ Liên Thành cũng rất kiên nhẫn.
Không giống đàn anh Ngô, nếu là nội dung anh đã giảng qua, còn nhấn mạnh, mà bạn vẫn còn sai.
Ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng như gió lạnh mùa đông quét qua đầu tiên, nhìn đến mức sống lưng bạn tê dại, hai chân mềm nhũn.
Ngón tay mảnh khảnh của Tần Tịch múa như bay trên bàn phím.
Ở hàng ghế sau cô, Tạ Liên Thành đang kiên nhẫn giải thích cách sử dụng phần mềm cho các bạn học phía sau.
Thật ra với kiến thức của anh ta, đi dạy khoa học máy tính cơ bản cho sinh viên y khoa, đúng là lấy giao giết trâu đi mổ gà.
Chẳng qua đây là sự lựa chọn của người khác, không liên quan gì đến cô.
“Thưa thầy.” Nghe thầy Tạ Liên Thành đã giải thích xong cho bạn học phía sau, Tần Tịch giơ tay lên: “Em có một vấn đề.”
Người đàn ông mặc vest đi tới trước cô hai bước, hơi cúi người nhìn màn hình của cô: "Vấn đề gì?"
Giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, mang theo sự kiên nhẫn vô hạn.
Ánh mắt anh ta quét qua màn hình máy tính của Tần Tịch, anh ta biết rõ cô muốn hỏi gì: "Chỗ này..."
Tạ Liên Thành nói rồi duỗi tay lấy con chuột đi.
“Mời thầy ngồi ạ.” Tần Tịch đứng lên, ngoan ngoãn nhường lại chỗ ngồi của mình.
Cô lùi về sau một bước, cùng đứng một chỗ với Đường Lăng, im hơi lặng tiếng kéo dài khoảng cách với Tạ Liên Thành: “Chỗ này ạ, em dùng cách nào xử lý, số liệu cuối cùng nhìn nhìn đều không thấy đúng lắm.”
Tạ Liên Thành quay đầu liếc nhìn cô một cái, ngồi xuống chỗ của Tần Tịch.
Tay phải anh nắm con chuột, tay trái gõ bàn phím lạch cạch.
“Làm như vậy.” Anh ta làm mẫu cho Tần Tịch nhìn, nhập số liệu vào, sau đó gõ câu lệnh chính xác: “Nhìn hiểu chưa?”
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô rút một tờ giấy từ trong sách giáo khoa ra, “Thưa thầy, em có một vấn đề.”
Cô với Âu Dương Nguyệt mấy người làm thực nghiệm nguyên ngày chủ nhật, thu được một phần số liệu.
Tần Tịch xem qua sách, cũng tự mình xử lý qua.
Trong đó có phương pháp của môn thống kê, cô không chắc chắn lắm.
Khoa học máy tính cơ bản học cái chính là để làm cơ sở dùng cho môn thống kê.
Nhưng mà học viên y môn thống kê học kỳ đầu năm ba mới học, bây giờ các cô chỉ có thể hỏi Tạ Liên Thành.
Tạ Liên Thành nhìn mấy vấn đề ghi trên giấy, có chút dở khóc dở cười.
Tần Tịch vẫn kháng cự anh ta tiếp cận, không phải là anh ta không biết.
Đối phương tuân thủ nghiêm ngặt mối quan hệ thầy trò, vẫn duy trì khoảng cách lễ phép mà xa cách với anh ta.
Nhưng giờ có vấn đề mình muốn hỏi, lại ngoan ngoãn hơn một chút.
Sao có thế “thực tế” như vậy nhỉ?
Tạ Liên Thành cảm thấy hụt hẫng.
Anh ta phát hiện, trong mắt Tần Tịch, bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn anh ta.
Đàn anh Ngô của cô quan trọng hơn Tạ Liên Thành anh ta.
Thí nghiệm quan trọng hơn anh ta.
Bài tập chuyên ngành quan trọng hơn.
Ngay cả mấy con chuột bạch trong phòng thí nghiệm cũng quan trọng hơn anh ta.
Cô giống như không quan tâm đến những thứ thu hút người ngoài của anh ta, ví dụ như vẻ ngoài điển trai, gia thế hơn người, kẻ cả là thành tích đáng kiêu hãnh và công ty anh ta thành lập đạt được……
Tạ Liên Thành thậm chí còn cảm thấy, trong mắt Tần Tịch, trên đầu anh ta chắc là dán bốn chữ: Công cụ giải đề!
Im hơi lặng tiếng thở dài một hơi, anh ta cầm lấy tờ giấy đó nhìn mấy lần. “Vấn đề nhiều quá.”
“Vâng ạ.” Khó lắm mới thấy Tần Tịch hơi xấu hổ, “Làm phiền thầy ạ.”
Suy nghĩ của Tạ Liên Thành xém tí nữa lại bay cao bay xa. Từ lúc gặp lại cho đến giờ, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt không phải là xa cách lễ phép trước mặt mình.
“Bây giờ đang giờ học, chốc lát cũng nói không xong.” Anh ta cầm tờ giấy cất đi, “Tan học rồi các em không có tiết, em ở lại một lát, tôi giảng cho em.”
Tần Tịch chỉ do dự vài giây, lập tức gật đầu: “Cảm ơn thầy ạ.”
Mặt Tạ Liên Thành không cảm xúc đứng lên.
Anh ta chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: “Tần Tịch, khoảng thời gian này tôi bận chuyện công ty, hôm đó ở nhà Âu Dương Nguyệt, tôi….”
“Thưa thầy.” Tần Tịch đột nhiên ngắt lời anh ta, nhắc nhở: “Bên kia có bạn học giơ tay ạ.”
Cô cười cười với Tạ Liên Thành: “Thầy qua đó xem sao đi ạ.”
Cô nói xong, lực chú ý lại quay hết về phía máy tính, tiếp tục chăm chú luyện tập thao tác, xử lý số liệu của cô.
Sau khi Tạ Liên Thành đã đi xa, Đường Lăng thò đầu qua cùng nhìn vào màn hình với cô.
“Lát nữa tớ ở lại nghe cùng cậu.” Cô ấy nhìn một hồi, nói: “Có vài vấn đề, tớ cũng muốn hỏi thầy Tạ.”
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Kết quả là, sau tiết thứ tư, khi các bạn học khác đã đi khỏi phòng học hết rồi.
Tần Tịch, Đường Lăng, còn có Âu Dương Nguyệt bốn người ngồi một dãy bàn đầu tiên, ngửa đầu, chờ Tạ Liên Thành giải đáp thắc mắc.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Liên Thành thực sự rất bận.
Bận đến mức chính anh ta cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tên Lạc Phỉ kia không biết ăn nhầm phải cái gì, đột nhiên lại công kích công ty anh ta và tập đoàn Tạ thị.
Cũng không nói là quá mức quá đáng.
Nói ngắn gọn là, chỉ là hạng mục mà Tạ thị hoặc là công ty Tạ Liên Thành tham gia đấu thầu hay khởi xướng.
Lạc Phỉ nhất định phải chặn ngang một chân.
Tập đoàn Lạc thị điên cuồng mở rộng, ý đồ chiếm lĩnh thị phần lĩnh vực Ta gia kinh doanh quá mức rõ ràng.
Tạ Liên Thành ngoài việc phải xử lý chuyện công ty của mình, còn bị Tạ lão gia tử gấp gáp gọi về, bắt đầu tiếp nhận một phần việc trong gia tộc.
Trong khoảng thời gian này anh ta bận đến mức chân không chạm đất.
Trừ mỗi tuần buổi chiều ngày thứ ba lên lớp dạy học cho lớp của Tần Tịch, thời gian còn lại hầu hết như nhau, bận rộn chuyện công ty và tập đoàn Tạ thị.
Thực ra anh ta không quá mức hiểu rõ ý nghĩ của Lạc Phỉ.
Ở tầm tuổi này có thể dùng thủ đoạn mà người thường không thể nghĩ tới cường ngạnh tiếp nhận Lạc thị, hơn nữa còn diệt trừ hết những người gây bất lợi cho anh ta trong tập đoàn Lạc thị.
Anh ta rõ ràng có thể làm từng bước, từ từ đưa Lạc thị phát triển.
Dù sao thì Tạ gia, nói thật ra cũng không tính là đối thủ cạnh tranh của Lạc thị.
Lĩnh vực hai nhà kinh doanh ít khi trùng nhau, rõ ràng là có thể chung sống hòa bình.
Công ty của Tạ Liên Thành cũng thế, thực tế không có va chạm gì đến những công ty Lạc thị sở hữu, đến đối thủ cạnh tranh cũng không phải.
Đối phương ngang nhiên tuyên chiến, đánh cho Tạ Liên Thành với Tạ gia trở tay không kịp.
Bọn họ vội vàng ứng phó, khoảng thời gian này Tạ Liên Thành bận đến mức thường chỉ ngủ có một hai tiếng.
Anh ta nào có thời gian mà đi quan tâm đến những chuyện của đại học A, ngay cả nửa ngày đi dạy này cũng phải dùng cả đêm tăng ca đổi lấy mới được.
Anh ta duỗi tay xoa xoa đầu mày, kéo suy nghĩ đang bay xa về.
Chấn chỉnh tinh thần, nhìn tờ giấy Tần Tịch viết tay kia.
Rõ ràng là cô gái nhỏ mà chữ viết lại tiêu sái sắc bén như lưỡi dao.
Trong lòng Tạ Liên Thành có gì đó quen thuộc lóe lên trong chớp mắt.
Anh ta không phải chưa từng bận rộn như vậy.
Công ty do chính tay anh ta thành lập sẽ không dừng lại ở đó, trong tương lai sẽ còn tỏa sáng rực rỡ trong ngành, trở thành biểu tượng tiêu biểu của thời đại.
Trong quá trình phát triển đó, cũng sẽ có một khoảng thời gian bận rộn tối tăm mặt mày như này.
Chỉ là khi đó, đã có người đến bên cạnh anh ta.
Trong khoảng thời gian mà anh ta cần nhất, anh ta khó khăn nhất, giống như nước chảy đá mòn, im lặng ở lại bên người anh ta không rời không bỏ.
Không ngoa khi nói rằng, thực sự là đã cùng anh ta đi qua vô số đêm dài bất tận.
Cũng cùng anh ta đi qua giai đoạn tăm tối nhất của công ty.
Tạ Liên Thành nhịn không được lại xoa bóp đầu mày.
Anh ta ngước mắt nhìn về phía Tần Tịch đang ngồi ở kia.
Đôi mắt của cô gái nhỏ trong veo dịu dàng, lại sẽ không vì những nguyên nhân ngoài việc học mà dừng lại trên người anh ta.
Tạ- công cụ giải đề- Liên Thành khẽ thở dài, cầm lấy bút mở miệng nói: “Mấy số liệu đó của các em, xử lý theo cách này có lẽ sẽ tốt hơn.”