Chương 168: Cổ nữ (18)
Nước mắt trên mặt Cao Thư Khải vẫn chưa khô nhưng khi nhìn thấy Lâm Đạm thì nước mắt lại bắt đầu rơi từng giọt từng giọt xuống. Lý trí bị cậu ta ném đến chín tầng mây cuối cùng cũng quay trở lại, thúc giục cậu ta xoay người thật nhanh, kéo vạt áo thun lên lau nước mắt, trong lòng xấu hổ liên tục gào thét: Quá mất mặt, không ngầu gì hết!
Lâm Đạm nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của cậu ta trong chốc lát rồi khẽ cười.
Tiếng cười của cô giống như lời nguyền, thoáng chốc phá vỡ bóng tối trong con hẻm, cũng khiến Mã Duệ và đám côn đồ đang ngớ người bừng tỉnh, sau đó gào lên như quỷ kêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu ta còn sống, cậu ta chưa chết! Gặp quỷ, chúng ta gặp quỷ rồi!” Người Mã Duệ toàn là vết thương nhưng dường như không có chút cảm giác nào, vội bò dậy, thất tha thất thểu chạy đi. Đám côn đồ đã sớm chạy tán loạn, dù thế cũng không dám chạy về phía Lâm Đạm đứng mà chạy như điên về hướng ngược lại, có tên trên người có mùi nước tiểu nồng nặc.
Ở trong góc không ai phát hiện, một đám trùng màu đỏ chui vào khe hở góc tường biến mất không chút dấu vết.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Lâm Đạm chậm rãi đi qua, Vu Diệp Oanh đi theo phía sau cô không rời nửa bước, hay ló ra nửa cái đầu, len lén nhìn Cao Thư Khải đầu tóc rối tung vẫn cố làm ra vẻ không sao.
“Tôi nghe nói Mã Duệ xuống tay với cậu nên tới cứu.” Cao Thư Khải hoàn toàn không biết trên mũi mình vẫn còn chảy nước mũi.
Lâm Đạm không chê cậu ta bẩn mà ngược lại còn dịu dàng nhìn cậu ta, “Cái này cho cậu.” Cô lấy một chiếc khăn tay trắng tinh ra, bảo: “Cậu lau mặt đi.”
“Mặt tôi làm sao?” Cao Thư Khải sờ mặt mình, sau đó hóa đá.
Lâm Đạm trực tiếp dùng khăn lau mặt cho cậu ta, chờ cậu ta nhận rồi mới buông tay, đôi mắt thâm thúy phát ra ánh sáng vui vẻ. Khó trách Ngải Vũ thích gọi cậu ta là đồ ngốc to con, giờ trông cậu ta đúng là có chút ngốc!
Cao Thư Khải vội nhận lấy khăn tay, nhỏ giọng hỏi: “Có phải khăn tay này là khăn cậu lau mặt hôm khai giảng không?”
“Ừm.” Lâm Đạm gật đầu.
Lỗ tai Cao Thư Khải đỏ lên, tay nắm chặt khăn không chịu buông, “Tôi, tôi rửa sạch rồi sẽ trả lại cho cậu. Sau này cậu tránh xa Mã Duệ một chút, cậu ta không phải người tốt. Cách sống của cậu ta có vấn đề, thích làm nhục nữ sinh. Sau này học xong tiết tự học buổi tối phải về nhà ngay, đừng ở bên ngoài. Nếu cậu cần mua gì thì, có thể, có thể tới tìm tôi, tôi đưa cậu đi mua.”
Những lời cuối cùng này tiêu hao quá nhiều dũng khí của cậu ta, khiến cậu ta không dám ngẩng đầu xem phản ứng của Lâm Đạm.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm đầu tóc cứng ngắc giống như con nhím của cậu ta, thoải mái đáp: “Được thôi, sau này làm phiền cậu rồi, bạn học Cao Thư Khải.”
“Không phiền, không phiền!” Cao Thư Khải liên tục xua tay, mặt đỏ hết lên.
Ngải Vũ đi dọc theo con hẻm nhanh chóng đuổi tới, tức giận đến thở hổn hển quát: “Đồ ngốc to con này, cậu lại chạy trốn! Cậu có biết làm thế rất nguy hiểm hay không? Tôi sắp bị cậu chọc tức chết rồi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng nhiên Lâm Đạm kề sát vào tai Cao Thư Khải, chậm rãi nói, “Bạn học Cao Thư Khải, sau khi trời tối cũng mong cậu đừng đi ra ngoài, nếu cậu phải đi đâu đó thì gọi tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu. Có điều cậu phải trả công cho tôi đấy nhé?” Cô nhẹ nhàng cầm cánh tay bị thương của cậu ta lên, ánh mắt thèm khát dừng trên miếng băng keo cá nhân.
Đầu Cao Thư Khải nóng đến bốc khói, cậu ta cảm thấy không phải Lâm Đạm thổi hơi nóng mà là ngọn lửa vào lỗ tai, má, thậm chí là trái tim cậu ta, tất cả đều bị cô thiêu rụi. Cậu ta không có cách nào đi nghiên cứu ẩn ý trong lời cô, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô biến mất trong con hẻm tối.
Lâm Đạm không nhanh không chậm đi tới, Vu Diệp Oanh đi theo đuôi cô.
Đi đến chỗ sáng hơn, Lâm Đạm quay đầu lại hỏi: “Cô bạn mới quen kia của cậu có phải là nữ sinh lần trước bị Mã Duệ làm nhục?”
Lập tức hốc mắt Vu Diệp Oanh đỏ lên, gật đầu nói: “Ừm, chính là cậu ấy. Cậu không biết đâu, tử cung cậu ấy bị nứt, cuộc đời này của cậu ấy bị những tên súc sinh đó phá hỏng! Ánh mắt đầu tiên tớ nhìn thấy cậu ấy là biết ngay, cậu ấy là đồng loại với tớ. Kiểu ánh mắt vừa sợ hãi lại tuyệt vọng này chỉ có người từng chịu tổn thương mới có.”
Lâm Đạm thở dài một hơi, sau đó im lặng ôm cô gái khóc thút thít vào trong lòng ngực.
---
Hôm sau, Mã Duệ xin nghỉ bệnh, qua thêm mấy ngày, hắn ta vác khuôn mặt trắng bệch và cặp mắt thâm đen đi học. Lúc nhìn thấy Lâm Đạm, hắn ta không kiềm chế được rụt bả vai lại, dáng vẻ hết sức sợ hãi. Lâm Đạm chỉ thoáng liếc nhìn hắn ta một cái là cậu ta vùi đầu, chật vật chạy về chỗ ngồi của mình.
Hắn ta thở hồng hộc, bình ổn nhịp tim nhảy loạn rồi mới lấy sách trong ngăn bàn rồi mở ra, sau đó ngạc nhiên há to miệng, phát ra tiếng thở vỡ vụn. Chỉ thấy trong ngăn bàn của cậu ta có một bàn tay, khi tiếp xúc với không khí và ánh sáng trong nháy mắt nhanh chóng thối rữa thành một bãi máu, lúc nhúc côn trùng bò ra từ bãi máu tanh tưởi, che phủ sách vở và che phủ đầu ngón tay cậu ta. Đau đớn xuyên qua tim, quen thuộc như vậy, đáng sợ như thế!
Mã Duệ dùng hết toàn sức đóng ngăn bàn lại, hét khàn cả giọng: “Bàn học của tôi có sâu, bọn nó muốn ăn tôi! Cứu với!” Hắn ta liên tục lùi về phía sau, không cẩn thận té ngã dưới đất, rồi nhanh chóng bò dậy, lảo đảo chạy trốn.
Hắn ta vừa chạy vừa hét ầm lên giống như bị điên. Tất cả bạn học trong lớp đều nhìn hắn ta, đợi hắn ta chạy xa mới xì xào bàn tán. Bạn học ngồi cùng bàn hắn ta mở ngăn bàn ra, buồn bực nói: “Có cái gì đâu! Làm gì có sâu?”
“Tớ thấy thần kinh cậu ta có vấn đề rồi!”
“Giống như dùng hàng ấy!”
“Không thể nào?”
“Cậu không biết à? Lúc học cấp hai cậu ta hay chơi với một đám lưu manh, cuộc sống rất loạn. Nếu cậu ta chơi hàng thì tới cũng không thấy lạ gì!”
“Hay là chúng ta nhanh chóng thông báo cho cô Trần đi!”
Nháy mắt trong phòng học loạn lên, có người chạy ra đuổi theo Mã Duệ, có người đi văn phòng tìm chủ nhiệm lớp, còn có người nhân cơ hội làm việc riêng. Từ đầu đến cuối Lâm Đạm chẳng để tâm, cầm sách tiếng Anh đọc nhưng khẩu âm thì kỳ cục, chọc Vu Diệp Oanh che miệng cười không ngừng.
Sau khi tan học, Ngải Vũ kéo Lâm Đạm đến WC nữ, giọng hết sức nghiêm nghị: “Cậu lại hạ cổ bạn học trong lớp! Nếu còn như vậy thì Mã Duệ sẽ bị cậu làm cho điên mất! Rốt cuộc cậu ta đã làm gì mà cậu làm như thế với cậu ta? Cậu ta chỉ là người bình thường, cậu đừng có làm quá!”
Đến một câu Lâm Đạm cũng lười nói với Ngải Vũ. Có vẻ như cô gái này tự cho mình là sứ giả chính nghĩa, chuyện gì cũng phải lo.
“Này, tôi hỏi mà sao cậu không trả lời? Mã Duệ đắc tội cậu chỗ nào?” Ngải Vũ thấy từ đầu đến cuối Lâm Đạm không nói gì, định tiến lên lôi kéo đối phương.
Lâm Đạm nhanh nhẹ tránh khỏi cô ta, chậm rãi nói: “Chuyện của tôi không tới phiên cậu lo.”
“Mấy ngày trước tôi đã gia nhập cục phán xử Huyền môn, nếu cậu làm hại đến người thường thì tôi có tư cách quản! Cậu đừng có mà dùng năng lực của mình một cách tùy tiện để gây rối!” Ngải Vũ nói vô cùng chính đáng.
Lâm Đạm cũng không buồn nhìn tới cô ta, chỉ lo nghiêm túc rửa tay.
Ngải Vũ tức giận đến nghiến răng, giễu cợt: “Cậu chỉ là một cổ nữ, còn không phải là Vu sư, làm việc không nên quá ngông cuồng. Thiên sư chân chính không phải người cậu có thể đối phó được, có lẽ thực lực tôi không bằng cậu nhưng Huyền môn có rất nhiều người có thể trừng phạt cậu! Tôi đã cảnh cáo cậu hai lần rồi, lần sau tôi sẽ không bỏ qua đâu! Cổ của Mã Duệ, tốt nhất cậu mau giải cho cậu ta!”
Lâm Đạm ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Không phải cậu rất mạnh sao? Cậu ta có trúng cổ hay không chẳng lẽ cậu không nhìn ra? Quả thật thiên sư rất lợi hại, các người tự xưng là chân nhân, làm như là cao nhân nhất đẳng, nhưng thực tế thì dẫu sao các người vẫn là con người, cũng không thể siêu phàm thoát tục. Nếu trái đất này không có côn trùng thì không biết sẽ biến thành cái dạng gì?”
Ngải Vũ nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.
Lâm Đạm tiếp tục nói: “Không có côn trùng, cây cối không thể sinh sôi nảy nở, đất đai và nguồn nước không được thanh lọc, sớm muộn gì thế giới này cũng có một ngày bị hủy diệt. Con người là linh trưởng của vạn vật, cái danh hiệu này là các người tự phong nhỉ? Có điều mấy người nhìn xem, không có con người, trái đất vẫn quay như thường, hơn nữa càng ngày càng trong lành, càng ngày càng tốt đẹp. Cho nên xét đến cùng, con người mới là giống loài dư thừa nhất trên thế giới này, còn thua cả sâu bọ. Tóm lại, cảm giác ưu việt, kiêu ngạo và tự hào của cậu đến từ đâu thế? Cổ nữ thế nào? Cổ nữ chân chính đủ mạnh để cho toàn bộ Huyền môn xuống địa ngục.”
Nói xong những lời này, Lâm Đạm không khỏi ngẩn người, cuối cùng cũng phát hiện ra sự bất thường của mình. Từ khi nào mà cô bắt đầu tách mình ra khỏi con người? Chẳng lẽ cô bị thánh cổ ảnh hưởng? Cô xoa huyệt Thái Dương, liếc nhìn sâu vào Ngải Vũ một cái rồi mới đi.
Ngải Vũ sửng sốt một hồi lâu mới hét lên với bóng lưng cô: “Ngược lại tôi muốn nhìn xem cậu làm sao để khiến cho cả Huyền môn xuống địa ngục! Đồ điên không biết trời cao đất dày!”
Người đàn ông kỳ lạ xuất hiện ở sau lưng Ngải Vũ, ánh mắt vô cùng hung ác nham hiểm. Khiến cho cả Huyền môn xuống địa ngục? Không hiểu sao cái ý tưởng này nghe mê người thế? Lâm Đạm không hổ là Lâm Đạm, chưa bao giờ làm hắn thất vọng. Lúc Ngải Vũ xoay người lại nhìn thấy hắn, vẻ mặt âm u của hắn bị ấm áp thay thế, sau đó giống như nghiêm túc lắng nghe tiểu đồ tôn than thở.
Đoạn nhạc đệm này không thể ảnh hưởng đến tâm trạng cả ngày của Lâm Đạm. Cô chấp nhận lời mời kết bạn Wechat của Cao Thư Khải, trở thành bạn bè của cậu ta, nhân lúc nghỉ trưa, đi đến ngân hàng gần đây làm thẻ tiết kiệm, ghi số tài khoản lại đưa cho chủ nhiệm lớp. Không lâu sau, một Wechat khác gửi lời mời kết bạn cho cô, tên là “Anh chân dài”.
Cô bơ mấy lần nhưng đối phương cứ bám riết không buông gửi đi gửi lại lời mời, cho đến lần cuối đổi tên thành “Người hảo tâm” thì Lâm Đạm mới bừng tỉnh, sau đó vội chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương và cẩn thận nói lời cảm ơn.
“Không, tôi không cần cô làm gì cho tôi hết. Cô nghiêm túc học tập là sự báo đáp tốt nhất.” Người hảo tâm gửi lại những lời này.
Lâm Đạm nghiêm túc nhắn lại: “Chắc chắn ạ.”
Bên kia do dự thật lâu mới nói: “5000 tệ đủ để cô tiêu không? Tôi có thể gửi thêm cho cô.”
“Không cần đâu, tôi sẽ đi làm thêm.”
“Đừng, cô đừng có đi làm thêm. Cô học hành bận rộn như thế, ban ngày đi học, buổi tối còn học tự học tối, làm gì có thời gian đi làm thêm? Cô cứ học cho tốt, còn lại đừng suy nghĩ gì. Làm thêm có thể lên đại học rồi làm, bây giờ còn quá sớm. Đúng rồi, cô nhất định phải chú ý an toàn, gần đây trị an không tốt lắm!”
Lời dặn dò tha thiết này làm ấm mắt Lâm Đạm, cũng ấm lòng cô, cô cong khóe môi lên, nghiêm túc nhắn lại: “Vâng, tôi sẽ không đi.”
Kia đầu lần nữa rơi vào trầm mặc, qua một lúc lâu sau mới gửi đến một câu: “Đừng yêu sớm, trừ khi nam sinh đó rất cao rất khỏe, rất có tinh thần trọng nghĩa, gia đình còn giàu có, có thể bảo vệ cô.”
Lâm Đạm theo phản xạ mà liếc nhìn Cao Thư Khải, sau đó đáp: “Vâng, không yêu sớm.”
Cao Thư Khải bị cô nhìn đến lông tơ dựng đứng, qua một hồi lâu mới vùi đầu vào khuỷu tay, rối rắm nói: “Cậu đi trả lời tin nhắn của cậu đi, nhìn tôi làm gì? Cậu nhìn tôi là có ý gì, a a a a…”