Chương 195: Tận thế (1)
Trông thì có vẻ nguyên chủ rất may mắn. Tận thế, cô có được dị năng; khi bị kẹt trong viện nghiên cứu, cô tưởng rằng mình chết thật rồi thì có người của quân đội phái đến đón, dường như luôn là bĩ cực thái lai*. Có điều may mắn của cô thường hay xen lẫn với chút đen đủi, có dị năng nhưng lại không thể thăng cấp; quân đội tới thì bị zombie tiêu diệt, may mà trên đường gặp được một tiểu đội dị năng đến tiếp ứng, lúc này mới nhặt cái mạng về.
*Bĩ cực thái lai: Ý nói hết khổ tới sướng, hết rủi tới may.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Lâm Đạm đang ngồi trên xe tải của tiểu đội dị năng, lẳng lặng sắp xếp lại ký ức trong đầu. Tận thế đã nổ ra được ba tháng, chính phủ và quân đội xây dựng ba căn cứ lớn cho người sống sót và khôi phục lại các phương tiện liên lạc, một số người dân khác cũng xây dựng các căn cứ rải rác khắp cả nước.
Quân đội tới đón nguyên chủ và người thầy hướng dẫn của cô thuộc căn cứ có quy mô lớn nhất, mà căn cứ số một này nằm ở thành phố H phải lái xe hơn nửa tháng mới đến nơi, vì có rất nhiều tuyến đường cao tốc bị chặn lại do có quá nhiều chiếc ô tô hỏng nằm chắn khiến xe không thể đi qua đành phải đi đường vòng.
Đi đường vòng càng xa thì nghĩa là hệ số nguy hiểm càng cao lên, hệ số nguy hiểm tăng lên, tỷ lệ sống sót sẽ giảm. Nghĩ đến đây, Lâm Đạm theo phản xạ bắt đầu tu luyện một bộ công pháp tên là 《Tu La đao》, đáng tiếc tư chất nguyên chủ thật sự quá kém, đến cả điều cơ bản như dẫn khí nhập vào cơ thể cũng không làm được.
Lâm Đạm yên lặng nhắm mắt thử đi thử lại rất nhiều lần nhưng đều không thành công nên đành từ bỏ. Cô sờ vào túi của mình, bên trong có mấy viên tinh hạch hệ thủy màu xanh, do người lính bảo vệ thầy hướng dẫn của nguyên chủ đưa cho, cô lấy một viên trong đó bắt đầu hấp thu, năm phút sau lại bỏ cuộc lần nữa. Người khác chỉ cần cầm tinh hạch ở trong tay là có thể hấp thu năng lượng, còn cô có cố hết sức cũng chỉ hấp thu được chút ít. Bởi vậy có thể thấy, thể chất của nguyên chủ thật sự là quá kém, người khác chỉ tốn mấy tháng là đạt được trình độ cao, còn cô có thể phải tốn đến mười năm, thậm chí là hai mươi năm.
Có điều tận thế cực kỳ nguy hiểm, qua hôm nay có lẽ sẽ không có ngày mai, cho dù là người có dị năng cấp hai, cấp ba hay đứng đầu thì cũng không dám bảo đảm mình có thể bình an sống đến già, huống chi người bình thường? Với cái cơ thể tệ hại này, đường sống của Lâm Đạm trở nên vô cùng gian nan.
Cô bỏ tinh hạch xuống, khẽ thở dài một hơi.
Đúng lúc này, trong buồng xe vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Đội bọn tôi không nhận người vô dụng, mặc kệ các người có dị năng hay không đều phải giết zombie cho tôi, đừng có ý nghĩ trốn trong xe giống như cha mẹ người khác, bọn tôi không phục vụ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm ngẩng đầu lên nhìn, người nói chuyện là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp và phóng khoáng, cô ta mặc một bộ đồ da màu đen, bên hông đeo một khẩu súng và trong ống giày cắm một con dao găm, trông rất ngầu. Tận thế đã được ba tháng nhưng cô ta vẫn sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, ngồi giữa một nhóm người sống sót tiều tụy trông rất là bắt mắt.
Nói xong câu đó, cô ta như có như không liếc sang Lâm Đạm, nói tiếp: “Bọn tôi không phải đám lính đầu to kia xem mệnh lệnh quân đội như thánh chỉ, phục vụ các người giống như phụ vụ cha mẹ. Một khi gặp phải zombie, tất cả mọi người đều phải cầm lấy vũ khí đánh lại, phát hiện được vật tư gì đó, tất cả mọi người đều có trách nhiệm thu gom rồi sau đó giao cho tôi để phân phát, không được phép giữ làm của riêng. Cảnh cáo trước, nếu ai dám làm trái quy tắc của tôi, tôi lập tức ném người đó xuống xe, để tự sinh tự diệt! Mọi người nghe rõ chưa?”
“Đội trưởng, nghe rõ.” Đội viên cô ta cười ha ha đáp, sau đó dùng ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác nhìn mấy nhà nghiên cứu yếu như gà.
Lâm Đạm cũng là một thành viên trong đám gà yếu ớt, tất nhiên là cô sẽ không động đến quyền lực của người phụ nữ nọ, đáp mấy tiếng theo đám đông rồi cúi đầu thật thấp. Cô luôn cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ này nhìn mình hết sức lạ lùng, có vẻ như rất ghét bỏ, lại như khinh bỉ, cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không nhưng trong trí nhớ của cô, hai người chưa gặp nhau bao giờ cả.
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng rồi nhắm mắt lại chợp mắt, không nói gì nữa.
Một lát sau, trời tối, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi ở một trạm xăng bên đường cao tốc. Người phụ nữ và cộng sự của cô ta dẫn theo một nhóm người dị năng đi tiêu diệt zombie gần đó, tia sét trong tay họ liên tục phát ra một vòng cung ánh sáng màu tím, lực sát thương rất lớn. Lâm Đạm dùng dao phay giải quyết những con zombie sơ cấp, tuy không có dị năng, thể lực yếu nhưng do có các mánh khóe nên cũng ứng phó khá thành thục.
Hơn hai giờ sau, zombie xung quanh đây đều được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người kiệt sức đi vào trạm xăng.
“Nghe nói cô có dị năng hệ thủy?” Người phụ nữ đi đến trước mặt Lâm Đạm, phân phó: “Mau đổ đầy thùng nước này đi, mọi người muốn uống nước.”
Lâm Đạm ngưng tụ ra một quả cầu nước to bằng bàn tay, nói bằng giọng khàn khàn: “Mỗi ngày tôi chỉ có thể gọi ra được bao nhiêu nước đây thôi, không cách nào đổ đầy thùng được.”
Người phụ nữ nhướng cao một bên mày nói với vẻ rất ngạc nhiên: “Ba tháng qua, cô vẫn còn dừng lại ở sơ cấp à?”
“Đúng thế”. Lâm Đạm gật đầu, trên mặt không hề có vẻ nhục nhã. Cô cảm thấy không phải người phụ nữ này thật sự ngạc nhiên mà là cố ý tới làm nhục cô. Nếu như thế, tại sao cô phải để cho đối phương cười nhạo mình? Người khác có thể khinh thường cô nhưng cô không được khinh thường chính mình. Ai nói người yếu thì không thể sống sót trong tận thế? Dưới chân không có đường, cô cũng phải bổ ra một con đường khác.
“Ối mẹ ơi, không phải chứ? Qua ba tháng rồi mà cô vẫn còn là sơ cấp?” Một cậu trai mười sáu mười bảy tuổi không tin được kêu lên. Cậu ta là cánh tay đắc lực của người phụ nữ, là dị năng giả hệ hỏa cấp hai, cho dù là đặt cậu ta ở trong đất nước Trung Quốc thì cũng phải thuộc về hàng cao thủ đứng đầu.
Lâm Đạm liếc nhìn cậu ta, không trả lời. Một cô gái ngồi ở trong góc cười lạnh nói: “Cô ta nhát như chuột, còn không chịu đi ra ngoài giết zombie, sao có thể thăng cấp đây?”
Lâm Đạm nhìn cô gái nọ, lập tức nhận ra đối phương. Cô ta là đàn chị của nguyên chủ, hai người học cùng một thầy hướng dẫn nhưng cô ta không được thầy hướng dẫn yêu thích, luôn bị nguyên chủ cướp đi sự nổi bật. Hiện giờ thầy hướng dẫn đã chết, còn cô ta lại là dị năng giả hệ phong cấp hai nên tất nhiên sẽ chèn ép Lâm Đạm.
Người phụ nữ nhìn thẳng vào Lâm Đạm, nhấn mạnh từng chữ một: “Nếu cô còn muốn ở trong đội của tôi thì tốt nhất nên có chút cống hiến. Đội chúng tôi chia theo sức lao động, ai cống hiến nhiều thì có thể lấy được nhiều đồ hơn, ngược lại không làm thì sẽ đói.”
Không đợi Lâm Đạm trả lời, cô ta đã xoay người, vỗ tay nói: “Tới đây tôi chia đồ của hôm nay này, ai có dị năng hệ thủy thì đổ đầy nước, dị năng hệ hỏa thì nhóm lửa, người thường phụ trách nấu cơm.” Tất cả mọi người đều xúm lại vây quanh cô ta, trông ai cũng rất vui vẻ.
Nếu muốn Lâm Đạm nhận xét thì đội này rất xuất sắc là điều không thể nghi ngờ, người lãnh đạo khôn khéo giàu kinh nghiệm, thực lực lại mạnh, đội viên trẻ tuổi dồi dào tinh lực, tuân thủ quy định. Quan trọng hơn là, bọn họ xem người lãnh đạo là trụ cột tinh thần của mình, bởi vậy vô cùng đoàn kết. Nếu có thể gia nhập với bọn họ, có lẽ Lâm Đạm sẽ sống được lâu hơn, có điều không may là người người lãnh đạo đội này có thái độ thù địch với cô, cho nên không có khả năng sẽ cho cô ở lại.
Trong trí nhớ, nguyên chủ đã quen bọn họ được hai ngày, hơn nữa hai ngày này đều đang chạy trốn nên căn bản không có cơ hội nói chuyện với nhau, thái độ thù địch này quá khó hiểu. Lâm Đạm lắc đầu, ánh mắt có chút thâm trầm.
Cùng lúc đó, người phụ nữ phân phát đống vật tư bên cạnh xuống: “Tiểu Đào, hôm nay em giết mười tám con zombie, lãnh được năm gói mì ăn liền và năm cây xúc xích. Tiểu Khâu, em giết hơi ít zombie nhưng cung cấp nước cho mọi người uống nên em được hai gói mì ăn liền, lần này đừng bỏ trong ba lô nữa, không thôi lúc chạy trốn lại nát hết.”
“Chị Liễu Diệp, em biết rồi, chút nữa em đổ cho chị một thùng nước tắm, không thu tinh hạch.” Cô gái tên là Tiểu Khưu cười hi hi nói.
Người phụ nữ mỉm cười liếc Tiểu Khưu một cái rồi tiếp tục chia đồ, lúc đến lượt Lâm Đạm, cô ta lấy ra một gói bánh quy nhỏ đến đáng thương, thờ ơ nói: “Hôm nay cô chỉ giết được có ba con zombie, cũng không tạo nước cho mọi người dùng, thấy cô mới đến tiểu đội bọn tôi, vẫn chưa thích ứng được nên gói bánh quy này tôi cho cô.”
Bên cạnh có người nói lẩm bẩm: “Cái gì mà mới đến, ở tận thế đã được ba tháng, sớm phải thích ứng rồi chứ? Đồ vô dụng chính là đồ vô dụng, đội trưởng đừng nể mặt cô ta quá!”
Dường như Lâm Đạm không nghe thấy, nhận bánh quy xong nói: “Tôi nhớ vừa rồi có mấy người không giết được con zombie nào nhưng vẫn được chia một gói mì ăn liền mà?”
Người phụ nữ hỏi ngược lại: “Bọn họ là người bình thường, cô là dị năng giả, bọn họ có thể so sánh được với cô à? Người bình thường chỉ cần cầm vũ khí lên tham gia chiến đấu là ở chỗ tôi đều được chia một gói mì, còn dị năng giả phải giết đủ năm con zombie mới có cơm ăn, đây là quy tắc của tôi. Cô có hiểu đạo lý người càng giỏi càng làm nhiều không?”
Lời trong lời ngoài gì đều bị người phụ nữ nói hết rồi, Lâm Đạm chỉ có thể giữ im lặng. Mặc dù nguyên chủ có dị năng hệ thủy nhưng thể chất vẫn rất yếu, không có cách nào so sánh được với mấy người đàn ông cao to bình thường. Nhưng người phụ nữ đã có ý làm khó cô, mấy cái đó đều bị bỏ qua.
“Nếu muốn ăn no thì cô giết nhiều zombie chút, nếu cảm thấy oan ức thì cô cũng có thể đi”. Người phụ nữ nhìn chằm chằm Lâm Đạm.
“Tôi biết rồi”. Lâm Đạm gật đầu.
Lúc này người phụ nữ mới xoay người đi, bỏ lại Lâm Đạm bị một đám người cười nhạo.
“Liễu Diệp.” Một lãnh đạo khác trong đội trầm giọng nói: “Căn cứ số 1 thông báo nhiệm vụ, bảo chúng ta đến thành phố C cứu viện một tiến sĩ tên là Tiếu Tuấn Lâm. Nhiệm vụ lần này là cấp SSS, một khi hoàn thành, chúng ta có thể được chia đến năm tấn lương thực và năm ngôi biệt thự.”
Người lãnh đạo này là bạn đồng hành của Liễu Diệp, tên là Nhiếp Đình, vẻ ngoài rất đẹp trai, cao hơn một mét chín, cả người toàn là cơ bắp, thực lực cũng rất mạnh, là dị năng giả hệ kim đỉnh cấp ba. Hắn đang định đưa điện thoại cho Liễu Diệp xem thì lại có một tin nhắn khác nhắn đến, là căn cứ số 2 thông báo nhiệm vụ, nội dung vẫn là đi cứu vị tiến sĩ tên là Tiếu Tuấn Lâm kia, chẳng qua tiền thù lao cao hơn căn cứ số 1, đổi được sáu tấn lương thực, còn có thể chia một khu vực trong căn cứ số 2 làm khu vực riêng của tiểu đội, không phải trả tiền thuê.
Nhiếp Đình vừa mới đọc tin này thì lại có một tin nhắn khác đến, là thông báo nhiệm vụ của căn cứ số 3, nội dung nhiệm vụ giống hai tin nhắn trước, tiền thù lao càng cao hơn hai căn cứ trước. Bởi vậy có thể thấy, vị tiến sĩ tên là Tiếu Tuấn Lâm này chắc chắn là một nhân vật có địa vị.
“Đi, đi thành phố C!” Nhiếp Đình lập tức chốt.