Chương 197: Tận thế (3)
Theo Lâm Đạm biết, vị tiến sĩ Tiếu này không có dị năng, chỉ là một người bình thường, nhưng hắn đến đây lúc nào, đã đứng ở cửa bao lâu, Lâm Đạm hoàn toàn không biết. Hắn đi không phát ra chút thanh âm nào, giống một âm hồn xuất quỷ nhập thần.
“Tiến sĩ, giày của tiến sĩ đã được lau xong”. Lâm Đạm vội đưa giày qua, cúi đầu xuống thấp, né tránh ánh mắt sắc bén của đối phương.
Tiếu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm cô không nói gì, vẻ mặt hết sức hài lòng. Đôi giày này không giống như được lau bằng nước mà được lấy ra từ tủ kính, trong ngoài đều được rửa sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn thấy bọt nước và bụi bặm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiến sĩ, tiến sĩ đưa thuốc khử trùng cho tôi, tôi xịt giúp tiến sĩ”. Lâm Đạm vẫn nhớ rõ lời dặn vừa nãy của đối phương, không được lau, phải khử trùng.
Lúc này Tiêu Tuấn Lâm mới dời tầm mắt nhìn cô đi, lấy một chai thuốc khử trùng từ trong túi ra nhưng không cẩn thận để rơi một cái găng tay.
Lâm Đạm nhìn cái găng tay rơi xuống đất, rồi lại nhìn khuôn mặt có chút đáng sợ của tiến sĩ Tiếu, không khỏi nói: “Tiến sĩ, hay là tôi giúp tiến sĩ rửa găng tay, nhân tiện khử độc luôn?”
Tiếu Tuấn Lâm xanh mặt lắc đầu: “Khỏi cần, nó đã bị bẩn rồi”. Đối với đồ đeo vào tay, hắn càng kỹ tính hơn, phải là đồ mới tinh, vừa mới sản xuất và được khử trùng, nếu không tuyệt đối sẽ không chạm vào. Hắn chỉ vào túi mình, sai bảo: “Lấy cái còn lại bỏ luôn đi.”
Khi làm thí nghiệm hắn sẽ đeo găng tay cao su, lúc bình thường sẽ đeo găng tay cotton trắng. Nhưng vật tư ở viện nghiên cứu đã hết sạch, găng tay cao su đã hết từ lâu, găng tay trắng mới cũng chỉ còn lại mỗi đôi này. Khi hắn mang nó ra còn nghĩ, không phải bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ dùng tiết kiệm, nào ngờ chưa dùng được lần nào nó đã hỏng mất.
Thấy sắc mặt tiến sĩ rất khó nhìn, Lâm Đạm vội thò tay vào túi hắn, thấy hắn theo phản xạ né một chút, lập tức phun thuốc khử trùng lên tay.
Mặt Tiếu Tuấn Lâm thả lỏng hơn nhiều, ngoan ngoãn nghiêng người, đưa túi bên phải ra.
Lâm Đạm lấy găng tay ra thật nhanh nhưng không vứt đi mà bỏ vào túi mình. Cô ngồi sụp xuống, xịt thuốc khử trùng vào giày, khẽ hỏi: “Tiến sĩ, tiến sĩ còn bao nhiêu thuốc khử trùng? Tôi nên dùng nhiều hay là dùng tiết kiệm?”
Người Tiếu Tuấn Lâm thoáng cứng đờ, sau đó vô cùng không tình nguyện nói: “Dùng tiết kiệm.” Nếu dùng hết thuốc khử trùng rồi mà viện nghiên cứu của hắn không có nguyên liệu để điều chế thuốc khử trùng, hắn sẽ không chịu nổi khi đi tới cái chỗ bẩn thỉu này.
Lâm Đạm gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rồi, sau đó cầm chai xịt, cẩn thận xịt toàn bộ giày một lần, nhất định phải xịt vừa tiết kiệm vừa sạch.
Tiếu Tuấn Lâm rất hài lòng với cô, thu lại vẻ lạnh lùng, đưa chân lên, nói một cách tự nhiên: “Giúp tôi mang giày”. Dép lê bông dễ thấm nước, dễ bị bẩn, mang một lát là thấy bẩn, nói chung không sạch bằng giày da.
Lâm Đạm chỉ do dự một giây rồi cởi đôi dép của tiến sĩ ra, giúp hắn thay giày da, động tác cực kỳ cẩn thận, cố gắng để tay mình hạn chế chạm vào da hắn. Vớ của hắn cũng vô cùng sạch, màu trắng phao, ôm gọn đôi chân thon dài của hắn rất đẹp. Không nghi ngờ gì, tiến sĩ Tiêu là một người đàn ông đủ để cho người ta chết mê chết mệt, cho dù từ đầu đến chân hắn đều quái gở nhưng chẳng làm giảm chút hấp dẫn nào của hắn.
Đáng tiếc Lâm Đạm không có cảm giác với sức hấp dẫn này của hắn, cô chăm chú mang giày cho hắn. Nửa phút sau, cô như trút được gánh nặng nói, “Giày đã mang xong rồi, thuốc khử trùng trả lại cho tiến sĩ.” Cô xịt một ít thuốc khử trùng vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng bôi lên trên thân chai rồi mới trả lại.
Tiếu Tuấn Lâm hết sức vừa lòng với cô, sau khi nhận cái chai nói: “Tinh thạch sơ cấp mới là thứ cô cần nhất, có thời gian thì cô thử xem.” Dứt lời xoay người đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ ký ức của nguyên chủ Lâm Đạm mới biết, vị tiến sĩ Tiếu Tuấn Lâm này đã đạt được thành tựu cực cao về sinh học, hóa học, vật lý, công nghệ thông tin và đã đạt được hai giải Nobel liên tiếp, là nhà khoa học xuất sắc nhất Trung Quốc. Chỉ cần hắn còn sống, Trung Quốc vẫn giữ được khoa học kỹ thuật đứng đầu và có hy vọng chế tạo ra vắc-xin kháng lại zombie, chính vì lý do này ba căn cứ lớn mới đồng loạt phái binh đi cứu hắn, thậm chí không tiếc làm nổ tung san bằng gần một thành phố, mở đường cho hắn.
Một người học rộng như hắn khiến cho Lâm Đạm có cảm giác hắn là người không lường được, lời hắn nói ra tuyệt đối có mục đích. Nghĩ đến đây, Lâm Đạm vội lấy tinh hạch trong túi ra, phát hiện tất cả bọn chúng đều là tinh thạch hệ thủy cấp một, cấp hai, không có tinh thạch trong suốt sơ cấp. Nguyên chủ rất được thầy hướng dẫn yêu quý nên quân nhân cứu viện bọn họ cũng đặc biệt nể nang nguyên chủ, mang đồ tốt nhất đưa cho cho. Từ khi thức tỉnh dị năng, tinh thạch cô hấp thụ đều là tinh hạch cao cấp, đừng nói là chạm vào tinh thạch sơ cấp, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy.
Lâm Đạm thở dài một hơi, trong lòng không biết phải làm sao. Bên ngoài vang lên tiếng cười ha hả của mọi người, đoàn đội này rất sôi nổi nhưng cô hoàn toàn không thuộc về đây, chỉ cần Liễu Diệp vẫn là người lãnh đạo của đội ngũ này thì cô sẽ không cách nào hòa nhập được với bọn họ. Có được khả năng tự vệ, tìm một nơi khác định cư đã trở thành nhu cầu cấp thiết của cô.
Cô chậm rãi ngồi xuống, ngớ người ra nhìn chằm chằm thùng nước bẩn, tinh thần lực theo phản xạ dung nhập vào trong nước, khiến cho chúng nó xoay tròn với tốc độ cao, xoay xoay, nước dơ bẩn đã bị một lực ly tâm lớn nắn bóp thành một quả cầu rơi ra ngoài thùng.
“Đùng” một tiếng vang nhỏ vang lên, quả cầu nhỏ đập vào cánh cửa, lăn dọc theo sàn nhà đến bên cạnh chân Lâm Đạm. Nó đen như mực, tròn vo, nhìn lướt qua giống một hòn đá nhỏ, vô cùng cứng. Lâm Đạm cầm nó lên quan sát cẩn thận, rồi nhìn sang nước sạch trong thùng, đôi mắt không khỏi bừng sáng. Trong lúc vô tình, cô đã lọc nước dơ ra, như thế, mặc dù mỗi ngày chỉ có thể triệu hồi ra mấy trăm milliliter nước nhưng cô có thể dùng đi dùng lại, không cần đi xin người khác nữa.
Cô ném găng tay trắng của tiến sĩ Tiếu vào thùng, dùng tinh thần lực điều khiển dòng nước xoay tròn liên tục, tạo thành một cái máy giặt. Giặt một lát, găng tay trắng được giặt sạch, Lâm Đạm lấy nó ra, lại dùng tinh thần lực hút nước ra khỏi sợi vải. Một giây trước đôi găng tay còn ướt sũng, giây sau đã trở nên khô ráo, giống như mới.
Lâm Đạm nhìn đôi găng tay, khóe miệng từ từ cong lên. Những kỹ năng này nọ do cô phát hiện ra không thuộc về tấn công, chỉ giúp cuộc sống tiện hơn, có điều đây cũng là một ý tưởng hoàn toàn mới, tiếp tục phát triển ý tưởng này, ai biết sẽ như thế nào đâu chứ? Con người không thể không có hy vọng, càng không thể từ bỏ hy vọng.
Cô đang chuẩn bị nhét găng tay vào túi quần mình thì phía sau lại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Trả nó lại cho tôi.”
Lâm Đạm hít sâu một hơi, ổn định lại thần kinh bị hoảng hốt, sau đó quay đầu lại, mỉm cười lễ phép: “Vâng tiến sĩ, tiến sĩ có muốn khử trùng trước không?”
“Khỏi”. Tiếu Tuấn Lâm nặn ra một câu từ trong kẽ răng: “Thuốc khử trùng đã dùng hết rồi”. Không nghi ngờ gì, tin này đối với hắn mà nói không khác gì sấm sét giữa trời quang. Không có thuốc khử trùng, hắn như bị người ta lột sạch quần áo ném vào hố phân, mỗi giây mỗi phút đều bị nghẹt thở.
Hắn vươn những ngón tay thon dài ra, đau khổ nói: “Đeo nó lên giúp tôi.”
Lâm Đạm lập tức căng găng tay ra, cẩn thận trùm lên đầu ngón tay hắn, toàn bộ quá trình không dám chạm vào da thịt hắn.
Huyệt thái dương của Tiếu Tuấn Lâm liên tục nổi gân xanh, hiển nhiên đang cố hết sức chịu đựng. Qua chừng mười phút, cuối cùng cũng đeo được găng tay, hắn nhìn chòng chọc đôi tay nhìn một lúc lâu, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Lâm Đạm nhắm mắt đi theo đuôi phía sau hắn.
Trong phòng khách nồng nặc mùi mì gói, đám người Liễu Diệp và Nhiếp Đình đã ăn xong, Tiểu Khâu bê một cái bát chạy tới, nụ cười trên mặt hết sức rạng rỡ: “Tiến sĩ Tiếu, tôi đã nấu giúp tiến sĩ rồi nè, còn bỏ thêm hai cái trứng gà và một cây xúc xích, nhân lúc còn nóng tiến sĩ mau ăn đi. Đúng rồi, tiến sĩ muốn uống nước không? Tôi rót giúp một chai.”
Cô ta lấy một cái chai nước suối đã uống hết, rót nước vào trong, thế mà nửa tiếng trước, cô ta còn nói với Lâm Đạm rằng dị năng của mình đã dùng hết.
Tiếu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm bát mì đục ngầu và chai nước đã bị người khác dùng qua, sắc mặt cực kỳ khó coi. Trước đây, ăn uống của hắn đều do chuyên gia phụ trách, đảm bảo trăm phần trăm sạch sẽ, sau khi tận thế hắn toàn dựa vào tiêm dinh dưỡng mới sống đến bây giờ, dù có đói bụng cũng sẽ không ăn thức ăn nấu chung nồi đâu, quá bẩn.
Hắn cắn răng nói: “Tôi không ăn.”
“Không ăn sao được? Tôi nghe nói lâu rồi tiến sĩ chưa ăn gì. Tiến sĩ yên tâm, tôi đã nấu nhừ mì rồi, bảo đảm dễ tiêu.” Tiểu Khâu đi theo sau lưng hắn lấy lòng.
Hắn lách qua đối phương, đi đến một góc sạch sẽ nhất, đứng đó không hề nhúc nhích. Tiểu Khâu còn định khuyên nữa nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của hắn đảo qua, đứng im cách hắn ba mét, giống như bị niệm chú định thân.
Hôm nay Lâm Đạm giết năm con zombie, lãnh được một gói mì ăn liền, muốn mượn nồi người khác nấu một chút nhưng bị từ chối, “Cô mượn người khác đi, nồi này lát nữa tôi định nấu nước.”
“Không cho, không cho mượn, không thấy cái nồi này còn nước mì à? Chút nữa đói tôi còn muốn ăn khuya.”
“Đi ra chỗ khác, cô có thấy phiền không? Lúc người ta ăn thì cô không tới, đến khi mọi người đều ăn xong cả rồi mới tới. Sao cô lười thế hả?”
Lâm Đạm dằn lòng giải thích: “Lúc nãy tôi giúp tiến sĩ lau giày, làm trễ nãi.”
“Cô cũng chỉ xứng giúp tiến sĩ Tiếu lau giày, ngoài ra còn có thể làm gì chứ? Coi như tôi cho cô mượn nồi đi, thế cô lấy nước ở đâu ra? Lấy lửa từ đâu?” Người nọ hả hê hỏi.
Ở trong đội, mặc dù đồ ăn chia theo lao động nhưng những đồ còn lại đều phải thông qua trao đổi bình đẳng. Ví dụ như mỗi ngày Tiểu Khâu chỉ cung cấp cho mọi người hai thùng nước lớn, muốn thêm nước phải trả tinh hạch cho cô ta. Dị năng giả hệ hỏa chỉ phụ trách nhóm lửa ba bữa cơm, những lúc khác phải muốn dùng lửa cũng phải trả tinh hạch. Quy định là như thế nhưng thành viên tiểu đội Niết Bàn đều thân thiết với nhau, bình thường cậu giúp tôi, tôi giúp cậu, không xem nhau như người lạ. Duy chỉ có Lâm Đạm và mấy cô gái người bình thường còn lại là không được hưởng đãi ngộ đó, bởi vì các cô là gánh nặng của đội, có thể chèn ép tùy thích.
Nửa đường Nhiếp Đình cứu các cô nhưng cũng không định làm người tốt giúp tới cùng, hoàn toàn thu nhận các cô. Tới căn cứ tiếp theo, cậu ta sẽ để cho những người này rời đi, từ đó tự sinh tự diệt.
Cho dù Lâm Đạm mượn được nồi nhưng sẽ không có ai chịu cho cô nước và lửa, bữa cơm nóng này đã được định ăn không thành. Thế nhưng cô cũng không nổi giận, một là bởi vì so so với những người này không những vô dụng mà còn tổn hại tinh thần, cái mất nhiều hơn được; hai là vì cô không có sức mạnh, phải cụp đuôi làm người.
Cô bỏ mì gói vào một hộp cơm thép nguyên chủ để lại, đi ra ngoài sân. Tiếu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lúc, im lặng đuổi theo.