Nữ Phụ Khuynh Thành - Hạ Vi Vũ

Đi tới cổng tiểu Thanh bỗng dưng dừng lại, đầu cúi gập xuống. Có vẻ vẫn còn uất ức vì chuyện vừa rồi

Lam Y biết thế liền cúi người xuống cho bằng tiểu Thanh

" Chuyện vừa nãy sao ? " Giọng nói tuy không ấm áp cho lắm nhưng vẫn có thể thấy được sự quan tâm

Tiểu Thanh gật đầu nhưng vẫn không ngẩng mặt lên nhìn cô. Lam Y nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. Tiểu Thanh thích nhất là được xoa đầu như thế này

" Chúng ta không làm gì sai không cần phải hổ thẹn. Còn lời xin lỗi chỉ là phép lịch sự tối thiểu mà thôi "

Tiểu Thanh nhanh nhạy hiểu được ý của cô liền nở một nụ cười tươi, cô bé cứ tưởng Lam Y sẽ không tin mình sau đó sẽ vứt bỏ cô, tiểu Thanh thật sự rất sợ điều đó nhưng bây giờ có lẽ sẽ không cần lo lắng nữa rồi

" Em biết rồi "
Nhìn thấy tiểu Thanh cười cô cũng bất giác nở một nụ cười nhẹ

" A! Chị vừa cười sao?" Tiểu Thanh phấn khích khi thấy cô như vậy

Lam Y gật đầu
* Bộ lạ lắm sao?*

Tiểu Thanh không nhịn được sự vui vẻ mà kéo tay cô

" Em muốn ăn trứng hấp, sườn xào chua ngọt "

Cô thật sự hết nói nổi cô nhóc nghịch ngợm này, mới mấy phút trước còn đang buồn thế mà bây giờ lại suy nghĩ tới thức ăn rồi

" Được! Về thôi"


Tiểu Thanh kéo tay cô chạy ra xe, bàn tay nhỏ nắm lấy tay của Lam Y khiến cô cảm thấy thật ấm áp, mong muốn thời gian cứ mãi yên bình như vậy. Cô bé này chính là người quan trọng nhất của cô ở thế giới này

Sau khi cô rời đi, thì từ gốc cây lớn trong khuôn viên trường xuất hiện một người con trai anh tuấn. Mái tóc màu vàng kim đặc biệt, đồng tử như viên ngọc xanh sáng lấp lánh

Anh ta đang đưa mắt nhìn theo Lam Y cho đến khi cô khuất bóng

" Cậu! Nhìn gì thế mau chở cháu về " cô bé với mái tóc tương tự như anh ta đang khó chịu thục giục hắn

" Phiền phức quá! Nếu cháu còn nói nhiều như vậy cậu sẽ bỏ cháu ở lại đây "

Cô bé kia không chịu thua, lên tiếng đe doạ lại
" Cháu sẽ nói với ông ngoại cậu bắt nạt cháu không chịu chở cháu về "

" Nhóc con phiền phức! Lên xe "

__________
Sáng hôm sau, Lam Y dậy khá sớm để chuẩn bị cho chuyến đi. Tuy nhiên, bệnh cảm của cô có vẻ lại càng nặng hơn. Đầu cứ đau như búa bổ

" Khụ.. khụ khụ"

Tiểu Thanh lon ton chạy đến chỗ cô, đôi tay bé nhỏ áp lên trán Lam Y, chính xác là cô bé đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô

" Chị đừng đi nữa, ở nhà với em đi chị còn đang bệnh mà "

Lam Y nhẹ nhàng xoa đầu tiểu Thanh, giọng nói khàn khàn cất lên

" Đi học đi! Chị Bối đang đợi ở ngoài, nhớ là ăn uống điều độ không được uống nước đá quá nhiều, không được lén ăn kẹo vào buổi tối "

Tiểu Thanh bĩu môi
" Em biết rồi "

Sau khi tiểu Thanh đi học thì khoảng nửa tiếng sau cô cũng ra khỏi nhà với bộ đồng phục làm tôn lên nước da của mình

"Hôm nay có vẻ lạnh "

Bỗng từ phía sau một cánh tay đặt lên vai cô, Lam Y giật mình quay lại

" Nhạc Thần?? "

" À ừm! Vì sợ em không tới trường nên anh đến nhà em "

Lam Y gật đầu tỏ ý đã hiểu, với cách nói chuyện kiệm lời này của cô Nhạc Thần cũng coi như đã quá quen thuộc

Hắn định đưa tay lên lấy chiếc lá trên tóc cô xuống thì Lam Y vội lùi lại tránh xa bàn tay đó, hắn có chút hụt hẫng

" Trên tóc của em "

Cô đưa tay lên phủi nó xuống đất rồi chỉnh lại phần tóc bị rối


" Lên xe đi, nhớ ngồi ở ghế trước em sẽ không bị say xe"

" Được, cảm ơn "

Tuy biết những kiến thức như thế này đã từng học qua nhưng Lam Y vẫn không chủ quan, ôn đến mức ngủ gật

Đèn đỏ báo hiệu dừng lại anh mới quay sang nhìn cô. Gương mặt lúc ngủ vẫn không hề thả lỏng, hàng lông mày cứ nhíu chặt lại

Nhạc Thần đưa tay lên trán khẽ vuốt nhẹ
" Ngủ cũng không cảm thấy thoải mái sao"

Bỗng một suy nghĩ vụt ngang qua
" Chắc là chiếc xe này không thoải mái với em ấy, nên vứt nó mua chiếc xe khác tốt hơn thôi "

Thuộc hạ của hắn mà nghe thấy lời nói đó, chắc sẽ phải thở dài bất lực nói thầm

" Đây là chiếc [Bugatti la voiture noire] đấy boss "

" Nhưng sao em ấy nóng thế nhỉ "

________
Khung cảnh xung quanh cô sao lại thế này, nó rất quen thuộc

" Ngôi nhà này??"

Hình ảnh lại tiếp tục thay đổi, hiện tại trước mắt cô là khung cảnh của 1 căn phòng. Xung quanh đều rất lộn xộn.

Một cô bé gái với đôi mắt xanh ngây thơ không khó để nhận ra đây chính là chủ thể lúc nhỏ. Đang liên tục gào khóc miệng lẩm bẩm cầu xin gì đó.

Nhưng những người xung quanh đây cũng thật độc ác, bọn chúng mặc cô gào khóc đến cỡ nào vẫn bình tĩnh tiêm vào người cô bé một thứ chất lỏng gì đó

Dường như đã thỏa mãn, chúng nở một nụ cười cực kỳ quỷ dị. Hình ảnh đó thật đáng sợ

Lam Y giật mình thức dậy, vì quá đột ngột nên đầu lại xuất hiện cơn đau dữ dội. Không biết có phải do bệnh hay không nhưng gần đây tầng xuất đau đầu ngày càng tăng


Tay cô run run xoa nhẹ phần thái dương, vì đang lái xe nên Nhạc Thần không thể quan sát kỹ được, chỉ biết người cô đang run lên bần bật

" Sao thế? Em không khỏe sao ? "

"  Khụ..khụ.. Chỉ là đang cảm lạnh thôi"

" Dù sao cũng sắp đến nơi rồi! Khăn giấy ướt ở ngăn nhỏ bên kia,em lau mặt cho tỉnh táo"

Không chần chừng cô liền chỉnh sửa lại tác phong của mình

Đến nơi, Lam Y cứ tưởng sẽ rất ít người đi thi nhưng không ngờ lại nhiều như vậy, chỗ nào càng đông người thì cô lại càng không thích

Quá náo nhiệt và quá ồn ào khung cảnh lại 1 lần nữa hỗn loạn vì hai người nào đó. Có người thì mang gương mặt hâm mộ, cũng có một số lời ganh tị.

" Tôi đi trước! Cảm ơn " vừa xoay người định bước vào trong không ngờ hắn nắm tay cô kéo về phía mình, may mắn là cô vẫn luôn giữ thế phòng bị nên không ngã vào hắn .

Nhưng hành động kia đã vô tình làm đám đông dậy sóng, ồn lại thêm ồn. Lam Y bực bội trong lòng nếu hắn không buông cô ra thì đừng trách

" Anh có mua đồ ăn cho em. Cầm đi"

Lam Y có chút ngập ngừng, hắn ta nhớ nữ chính đến điên luôn rồi sao nhưng cũng đừng vì thế mà nhầm lẫn nàng với cô ta chứ. Nếu không lầm thì hôm nay cô ta cũng đến đây để thi violin và bịch đồ ăn này chính là dành cho nữ chính cơ mà

Nhạc Thần thấy vậy trực tiếp cho vào tay cô sau đó quay bước lên xe

" Nhớ ăn nhé! "

Cô nhìn bịch thức ăn trên tay mình tâm trạng rối bời không biết có nên ăn hay không đây


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận