Yết hầu Lục Bắc Nghiêu chuyển động, gật đầu.
“Em sẽ không phụ lòng tin của các anh, em phải trưởng thành.” Chu Tây đứng thẳng người, lẳng lặng nhìn Lục Bắc Nghiêu: “Lục Bắc Nghiêu, em sẽ trưởng thành, em có thể gánh vác tất cả mọi chuyện. Nếu… Sau này chúng ta ở bên nhau, em nghĩ giữa hai chúng ta chắc chắn sẽ không còn sự giấu diếm và mẫn cảm tự ti.”
Sau một hồi im lặng, Lục Bắc Nghiêu gật đầu: “Anh đi trước đây.
“Dì Đổng làm xong bữa sáng rồi, anh ăn xong hẵng đi.” Chu Tây mạnh mẽ đè nén tất cả những cảm xúc: “Lục Bắc Nghiêu, em cũng không yếu ớt như vậy đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em rất dũng cảm.” Lục Bắc Nghiêu đỏ mắt nói: “Lúc trước anh đã hiểu nhầm em, xin lỗi.”
“Anh không có lỗi, anh không sai.” Chu Tây không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tình cảm giữa hai người bọn họ. Lục Bắc Nghiêu thực sự không có lỗi, cô cũng có tình cảm với Lục Bắc Nghiêu, bọn họ thật lòng thật dạ ở bên nhau bốn năm, cô yêu Lục Bắc Nghiêu bảy năm, cơ thể theo bản năng muốn đến gần anh, nhưng trong lòng còn hơi mờ mịt, còn có rất nhiều vấn đề thực tế: “Chỉ là, em nghĩ…”
“Anh hiểu mà, năng lực ngang nhau, bình đẳng không còn khoảng cách ở bên nhau. Không có lừa gạt, không có giấu diếm, cùng nhau gánh vác mọi chuyện, cùng nhau đối mặt. Chuyện này cần có thời gian, cả anh và em đều cần có thời gian.” Giọng nói Lục Bắc Nghiêu chầm chậm, trong sáng sớm yên tĩnh, lặng lẽ trầm thấp: “Đừng áp lực tâm lý, anh sẽ chờ em.”
Cô đã tỉnh lại hai mươi ngày, chỉ có ngày đầu tiên Lục Bắc Nghiêu ôm cô.
Lục Bắc Nghiêu cũng luôn suy nghĩ về vấn đề này, trong lòng Chu Tây có khoảng cách, khoảng cách này không còn là kiểu buổi sáng cãi nhau, buổi tối hai người lại làm lành như trước kia nữa rồi.
Đó là một ý niệm, là ngăn cách bỏ lỡ cả đời.
“Em theo đuổi anh ba năm, anh cũng theo đuổi em ba năm.”
Có lần Chu Tây cực kỳ hâm mộ quá trình nam chính theo đuổi nữ chính trong một bộ phim ngôn tình, thỉnh thoảng cô còn chọc vào bả vai Lục Bắc Nghiêu: “Anh chưa từng theo đuổi em, hay là anh theo đuổi em một lần đi.”
Theo đuổi cô, cô không đồng ý, Lục Bắc Nghiêu sẽ tiếp tục theo đuổi, lì lợm la liếm theo đuổi.
Lục Bắc Nghiêu thầm nghĩ, nếu Chu Tây đi viết kịch bản, người xem sẽ mắng cô ấy đến chết.
Chu Tây thực sự rất biết cách dày vò người khác, có lần Lục Bắc Nghiêu đang đọc kịch bản, bị cô quậy phá không thể chịu nổi, thế nên đã chiều theo cô. Anh quay đầu lại trìu mến nhìn vào đôi mắt cô, Chu Tây, anh thích em, anh muốn làm bạn gái của em không?
Chu Tây oa một tiếng rồi đồng ý.
Toàn bộ quá trình chưa đầy một giây.
“Cứ từ từ thôi, anh đi đây.”
Lục Bắc Nghiêu đi ra cánh cửa phòng ngủ, đóng cửa lại, Chu Tây nghe thấy tiếng anh chào hỏi với Chu Khải Vũ, sau đó nghe thấy tiếng dì Đổng đuổi theo đút bữa sáng. Dì Đổng không thể đút được Mạnh Hiểu, một cái miệng hũ nút như Lục Bắc Nghiêu, đến chết cũng không thể học được cách từ chối, bị dì Đổng cưỡng ép ăn xong một phần hoành thánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Căn nhà cách âm không tốt, những âm thanh hỗn loạn đó rơi vào trong tai cô.
Chu Tây mở túi quần áo Lục Bắc Nghiêu đưa đến ra, lấy quần áo ra đặt lên trường, một cái tình bạn một cái tình yêu. Cô đang định cất túi đi thì lại nhìn thấy một lá thư màu hồng nhạt ở lớp dưới cùng.
Một tờ giấy trắng viết thư được xếp ngay ngắn chỉnh tề bên trong, chu tấy hít một hơi thật sâu, mở ra.
Nét bút của Lục Bắc Nghiêu rất đẹp, mực xanh rơi xuống trên nền giấy màu trắng, nét chữ vừa nghiêm túc vừa sắc bén.
Bạn học Chu Tây:
Ngày 23 tháng 11 năm 2019, trời quang.
Tám năm hai tháng mười sáu ngày quen em, buổi sáng thức dậy tươi nước cho hoa hồng, những giọt nước dưới ánh mặt trời thật xinh đẹp, trong vắt lấp lánh tựa kim cương.
Ngày hoa nở chắc chắn sẽ rất rực rỡ lộng lẫy.
Lục Bắc Nghiêu.
Cái thứ quỷ quái này được làm nhật ký của học sinh tiểu học cũng sẽ bị thầy giáo phê bình không đủ số từ và phải đưa về viết lại một lần nữa. Cách hành văn của Lục Bắc Nghiêu khá tốt, sao có thể viết ra thứ quỷ quái này?
Vui lòng đừng bỏ cuốn nhật kỳ vào trong phong bì màu hồng được không?
Chu Tây đưa tay lên dụi dụi mắt, đọc lại một lần nữa, chỉ mấy dòng chữ ngắn ngủn nhưng cô đã đọc thật lâu. Nghĩ đến việc viết thư tình cho Lục Bắc Nghiêu vào thời đại học, lúc đầu cô viết một cách nghiêm túc, vắt hết óc, dùng hết vốn từ trong cuộc sống.
Sau đó cô thả lỏng, không biết Lục Bắc Nghiêu có đọc nó hay không nên đã tìm kiếm những lời bài hát khắp nơi và chép một bài hát ngày tháng 5 ngây thơ hồn nhiên, sau đó sửa lại mấy chữ giả vờ là một bức thư tình, cô rằng một người hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ giống như Lục Bắc Nghiêu sẽ không biết. Ngày hôm sau, Lục Bắc Nghiêu đặt kết quả tìm kiếm baidu của ngày tháng 5 trước mặt cô.
Chu Tây gửi một tin nhắn cho Lục Bắc Nghiêu: [Mùa đông tưới nước cho hoa hồng, nó không chỉ sẽ không nở hoa mà còn chết cho anh xem.]
Một lát sau, một tin nhắn từ một dãy số xa lạ gửi vào điện thoại, Chu Tây mở ra xem nội dung: [Kéo anh ra khỏi blacklist.]
Chu Tây: “…”
Block Wechat, bỏ dùng Q, block số điện thoại, block tin nhắn, unfollow toàn bộ.
Chu Tây quả là một người phụ nữ tuyệt vời.
Chu Tây gửi tin nhắn cho Tiêu Thần nói đã có trang phục, không cần mượn nữa. Vấn đề duy nhất của cô bây giờ là nên mặc bộ nào đây, mặc của Lục Bắc Nghiêu thì thật có lỗi với Mạnh Hiểu, Mạnh Hiểu chắc chắn sẽ chém chết cô, truy sát ngàn dặm, khiến cô chết thảm.
Mặc cái của Mạnh Hiểu thì có cảm giác Lục Bắc Nghiêu sẽ rất thất vọng, mặc dù ngoài miệng Lục Bắc Nghiêu không nói gì nhưng hôm nay là lần đi thảm đỏ đầu tiên trong suốt mấy năm qua của Chu Tây, anh đến đây đưa quần áo từ sáng sớm, thái độ đã rất rõ ràng.
Điện thoại vang lên, người gọi đến là Tiêu Thần, Chu Tây nối máy: “Tiêu tổng?”
“Cô không cần phải mua đâu, có tiền thì tiết kiệm đi, đừng mua quần áo linh tinh.”
“Là Mạnh Hiểu đưa, bộ sưu tập sao trời quý mới của nhà D.”
Tiêu Thần nhìn chiếc váy cũng bộ sưu tập trong tầm tay, bộ sưu tập này có năm chiếc, đã bị người nhà họ Mạnh mua hết rồi đúng không? Sau khi cúp máy, Tiêu Thần cũng cảm thấy đau lòng vì mấy sợi tóc trên đầu.
Trang phục kia là do Mạnh Đình Thâm gửi đến đây và bảo Tiêu Thần nói là đồ tài trợ bởi thương hiệu. Tiêu Thần nhìn bộ lễ phục trong tay, quả thực rất muốn mắng chửi, hai anh em này có thể gọi điện thoại cho nhau trước khi mua quần áo được không?
Còn cùng mua bộ sưu tập sao trời, đúng là ăn ý.
Tiêu Thần gọi điện thoại cho Mạnh Đình Thâm, đợi một lát mới thấy đối phương bắt máy.
“Đã đưa đến chưa?” Mạnh Đình Thâm hỏi.
“Em gái anh mua cái cùng nhãn hiệu, người ta đã nhận được đồ rồi.” Tiêu Thần nói: “Chắc là không cần.”
Mạnh Đình Thâm im lặng một lúc rồi nói: “Vậy thì không tặng nữa.”
“Tôi đưa đến cho anh?”
“Cậu tự xử lý đi, không cần trả lại cho tôi.” Mạnh Đình Thâm dừng lại một chút, nói: “Tôi nhận lời mời của đối phương, đi cùng với đoàn Hỗn loạn chốn thâm cung.”
Sau đó dứt khoát cúp máy.
Tiêu Thần siết chặt điện thoại di động suy nghĩ đến chuyện này. Mạnh Đình Thâm muốn tham dự sự kiện tối nay, lần trước khi Mạnh Đình Thâm đi tìm Chu Tây, anh ta đã cảm thấy vô cùng quỷ dị. Lúc trước Mạnh Đình Thâm vẫn luôn tỏ ra coi thường Chu Tây, nhưng sau đó lại bảo anh ta ký hợp đồng với cô, đưa hợp đồng đại diện Chu Tây, can thiệp vào việc nhận phim của cô, bây giờ lại tặng quần áo.
Tiêu Thần suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Mạnh Đình Thâm: [Hình như Tây tỷ và Lục Bắc Nghiêu lại quay lại với nhau.]
Mạnh Đình Thâm không phản hồi tin nhắn, cũng không có ý định huỷ bỏ việc tham gia vào sự kiện đêm nay. Bây giờ Tiêu Thần giống như một tên thái giám tổng quản, không thể đoán ra được tâm tư của Thánh thượng, chỉ có thể làm theo.
Bài viết Weibo kia của Chu Tây thực sự rất thông minh, cách xử lý sau đó cũng rất tốt, vừa rộng lượng khoan dung vừa có thể tạo hình tượng thẳng thắn. Tô thần nghiêm lại đúng lúc bình luận tương tác một phen, hai người bắt đầu leo lên đuôi hot search, chuyện này bỗng từ chiến tranh biến thành tơ lụa.
Bạn nói tôi cọ nhiệt? Vậy được, tôi đây sẽ cọ. Sau đó Chu Tây chia sẻ việc tạo số liệu xếp hàng, cọ nhiệt rõ ràng như thế ngược lại khiến anti không còn gì để nói.
Bây giờ nhân khí của Chu Tây đang từ từ trở lại, bây giờ chỉ cần chờ Hỗn loạn chốn thâm cung bùng nổ sau khi phát sóng.
Tiêu Thần mở xem số liệu từ các phương diện khác nhau của Chu Tây, thực ra trong lòng anh ta vẫn có chút lo lắng, căn bệnh này của Chu Tây giống như một quả bom nổ chậm, không biết nó sẽ phát nổ từ lúc nào. Muốn Hỗn loạn chốn thâm cung bùng nổ, nhưng sợ bùng nổ quá lại khiến mọi người kỳ vọng quá nhiều vào kỹ năng diễn xuất của Chu Tây. Nếu kỹ năng diễn xuất của Chu Tây lùi bước chắc chắn sẽ bị công kích.
Kỹ năng diễn xuất của Chu Tây trong hỗn loạn chốn thâm cung rất có linh hồn, không phải là thứ cố gắng học tập là có thể học được.
Hot search thứ mười bốn là # Lục Bắc Nghiêu – Ký sự tra án dân quốc #, weibo đăng tải vào lúc chín giờ sáng, đến bây giờ là một giờ nhưng cũng chỉ mới có hơn 50.000 lượt bình luận. Hoàn toàn đối lập với những bài viết tuỳ tiện chia sẻ cũng mấy trăm ngàn bình luận và hàng triệu lượt chia sẻ trước đó, gần như nó quá chân thật.
Mấy bộ phim trước được phát trên đài truyền hình, bộ này lại là web drama, web drama thì thôi đi, đạo diễn lại là Hứa Minh Duệ, rõ ràng là một bộ phim dở tệ, Hứa Minh Duệ vào giới giải trí này để chơi đùa mà thôi.
Tiêu Thần mở bình luận của Lục Bắc Nghiêu ra xem, fans của anh vẫn còn đang cố gắng spam. Các bình luận bên dưới official weibo không thể spam được, người qua đường lại không tốt bụng như vậy, không ít người đang chế giễu bỏ đá xuống giếng.
Tường nghiêng mọi người cùng đẩy, lúc Lục Bắc Nghiêu đang nổi tiếng, fans của anh tăng lên từng ngày, bây giờ anh ta ngã xuống, người ngựa khắp nơi đều đến dẫm, Lục Bắc Nghiêu lưu lạc đến mức phải quay web drama, có lẽ không có cơ hội xoay người nữa.
Thực ra Tiêu Thần cũng không đánh giá cao Lục Bắc Nghiêu, anh ta kỹ năng diễn xuất, cũng có linh khí, nhưng tính cách thực sự không ổn, người khác đều nói Chu Tây dở trò, bi luỵ, nhưng dựa vào những gì Tiêu Thần nhìn thấy, Lục Bắc Nghiêu càng lún sâu hơn nữa.
Nếu anh ta là người đại diện của Lục Bắc Nghiêu, có lẽ bây giờ đã thắt cổ tám trăm lần rồi cũng nên, so sánh như thế, kỹ năng diễn xuất ma quỷ trước đây của Chu Tây trở nên thuận mắt hơn nhiều.
Tiêu Thần cũng lười xem bản xem trước của ký sự tra án dân quốc, thứ đồ này vừa nghe đã biết thật ngơ ngẩn.
Ba giờ chiều, Tiêu Thần đến đón Chu Tây
Chu Tây mặc một bộ áo khoác lông vũ dài màu trắng, mái tóc dài xõa trên vai, không trang điểm, cô muốn đến công ty trang điểm. Cô vừa ngẩng đầu nhìn lên thì Tiêu Thần đã bị làm cho sửng sốt, ngay cả khi không trang điểm, cô cũng là ngôi sao đẹp nhất. Chiếc váy màu lam cổ V giống như một dải ngân hà lộng lẫy, cần cổ thiên nga lưu loát gợi cảm, trắng đến phát sáng, xương quai xanh rõ ràng. Một mảnh màu bạc nở rộ dưới ánh mặt trời từ vòng eo thon nhỏ, quyến rũ quý phái.
Tiêu Thần xuống xe kéo cửa xe ra, Chu Tây vừa mới lên xe đã đội mũ áo lên hoàn toàn bọc kín người lại, hôm nay nhiệt độ cao nhất ở thành phố S là tám độ, nghe nói lát nữa còn phải đi một đoạn thảm đỏ lộ thiên, Chu Tây ôm túi sưởi ấm trong tay, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Chú ý hình tượng một chút, sau khi đến hội trường thì không thể mặc áo lông được nữa, cũng không được tuỳ hứng. Tiêu Thần mở cửa xe lên xe, ngồi ở hàng ghế trước rồi đưa cho Chu Tây một túi sưởi khác. Giá trị nhan sắc của Chu Tây thực sự có thể lăng xê, gương mặt này vốn dĩ phải được nổi tiếng.
Nghĩ đến căn bệnh của Chu Tây, Tiêu Thần lại tự thuyết phục mình không nên yêu cầu quá cao.
“Tôi có chừng mực.
“Cô muốn lên sân khấu với ai? Mạnh tổng? Tô thần nghiêm? Hay là Hồ lão sư?”
“Mạnh tổng nào?” Chu Tây ngước mắt lên, không hiểu rõ lắm, Mạnh tổng thì có liên quan gì đến Hỗn loạn chốn thâm cung?
“Là Mạnh tổng, anh ấy là một trong những nhà sản xuất, đại diện cho Mạnh thị, bước lên thảm đỏ cùng với Hỗn loạn chốn thâm cung.” Tiêu Thần vẫn chưa thể quen với việc cô ngước mắt lên nhìn người khác như vậy, có gì đó kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, Chu Tây của trước kia chính là như thế: “Cô dịu dàng hơn một chút đi.”
Chu Tây rũ mắt xuống, Mạnh Đình Thâm cũng đi, cô cực kỳ không thích Mạnh Đình Thâm, đành phải thu đuôi khổng tước lại: “Tôi có thể đi cùng với đạo diễn được không?”
“Giang Kiều sẽ đi với đạo diễn.”
“Tạo sao Giang Kiều lại không đi cùng với Hồ lão sư?”
“Giang Kiều và Hồ lão sư cắn nhau trong bộ phim, bọn họ khinh thường lẫn nhau, kiên quyết không đi cùng nhau.” Trong kịch bản, hai người kia cũng không yêu đương gì nên không thể xào cp. Fans của Hồ Ứng Khanh không dung thứ sự khinh thường, Giang Kiều cũng không muốn đi cùng với Hồ Ứng Khanh, sự tạo ra scandal.
“Tô thần nghiêm chắc chắn không được. Hồ lão sư cũng không được. Chúng tôi phải hợp tác với nhau trong bộ phim sắp tới, đi thảm đỏ cùng nhau chắc chắn sẽ bị nhiều người đồn đãi, không cần phải xào cp.”
“Bộ tiếp theo? Bộ nào? Tại sao tôi không biết?” Tiêu Thần nghi ngờ mình là một người đại diện giả.
“Anh ta nhận “Người chiến thắng”.”
Tiêu Thần đúng là người đại diện giả, anh ta không biết gì cả: “Anh ta nợ tiền của Lý Hân?”
“Không biết, dù sao cũng chắc chắn không thể đi cùng nhau.” Chu Tây nghĩ đến ứng cử viên cuối cùng, khoác tay Mạnh Đình Thâm? Mỗi một sợi lông tơ của cô đều phát ra tiếng kháng cự: “Nếu tôi khoác tay Mạnh tổng một chút, tôi sẽ gặp ác mộng một năm, không đúng, một năm cũng không đủ, tôi có thể gặp ác mộng cả đời.”
Tiêu Thần lặng lẽ thắp cho Mạnh Đình Thâm một nén nhang ở trong lòng.
“Tôi đi một mình vậy.”