Cô gái nhỏ vận một thân y phục nha hoàn, đầu búi hai búi tóc đứng tựa vào cây miên man suy nghĩ. Ngày hôm đó cô như bình thường, đi làm ở công ti, sau đó về nha, viết vài chương tiểu thuyết, thì đi tắm, rồi ăn cơm, tiếp theo cô mở laptop thân yêu của mình ra, đọc lại bộ Đích Trưởng Nữ Trùng Sinh của Hạ Nhật Phấn Mạt, sau đó giống như laptop cô vừa sạc pin vừa đọc tiểu thyết có vấn đề đùng một cái, cô chết bất đắc kỳ tử. Sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã xuyên không, lần mò một lượt thì biết rõ bản thân đang ở trong thân thể của Linh Lung, và đang ở trong bộ tiểu thuyết, thật là không hiểu nổi!
Nhưng có thể xem là may mắn hay không đây nhỉ? Cô xuyên không tuy vào nữ phụ, nhưng đất diễn có không ít, lại còn không phải là kẻ bị nữ chủ mang đi làm bia đỡ đạn hay là vật hy sinh, mà cô chính là nữ phụ tốt bụng, trong sáng, ngây ngô, được nữ chủ tín nhiệm, quá may mắn đi thôi!?
Nhưng điều cô không hiểu đó chính là, tại cô có thể mượn xác của Linh Lung để tá thi hoàn chứ? Ở thời điểm này Linh Lung dù ra sao cũng không thể tự dưng bỏ mạng được, tác giả cũng chưa từng đề cập tới chi tiết này.
Cô nhớ rõ ràng, nữ chủ tín nhiệm mình là khi nàng đã trùng sinh, tức là mình đang ở khoảng thời gian sau khi nữ chủ chết một lần, tiếp theo là những biến chuyển của Triệu Khả Nhiên tức nữ chủ và nữ phụ ác độc Triệu Khả Nhân?
Mấy ngày trước khi cô xuyên không, Khả Nhiên bị té xuống ao sen, đã tỉnh lại hơn hai ngày, cũng tức là nàng đã trùng sinh, nhưng từ khi xuyên qua cũng hơn một tuần, mấy hôm trước Triệu Khả Triệu Khả Nhân cũng rất thường xuyên qua lại với với Triệu Khả Nhiên, vừa nãy còn hỏi mượn Khả Nhiên bức 'Xuân Ca Đạp Tuyết Đồ', rồi Khả Nhiên còn dạy bảo cô một tràng, vậy nên cô kết luận lúc này cả hai tỷ muội Khả Nhiên và Khả Nhân vẫn đang giả tỷ muội thâm tình! Lát nữa cô phải đi tới chổ của Nhị tiểu thư Triệu Khả Nhân lấy lại tranh vẽ rồi. Tuy trong lòng thắc mắc việc vì sao mình có thể tá thi hoàn hồn thành Linh Lung nhưng cô đành phải ngưng suy nghĩ, cô ngẩng mặt nhìn trời một hồi, cũng đã gần hoàng hôn, cô phải lấy tranh thật về rồi.
Vì khi này cô ở bên ngoài cửa phòng của Triệu Khả Nhiên, nên Khả Nhiên đành phải nhờ Nguyệt cô gọi cô vào dặn dò một chút.
"Lung nhi, bức tranh 'Xuân ca đạp tuyết đồ' của ta, ở phía trên bên trái bức tranh là do ta không cẩn thận làm ra." Triệu Khả Nhiên dặn: "Phải cẩn thận kẻo mang tranh giả về."
Quả nhiên giống trong tiểu thuyết: "Dạ, tiểu thư, xin người yên tâm! Nồ tì nhất định sẽ mang tranh thật về." Cô nói, giọng chắc chắn, dù sao tạo cho chủ nhân cảm giác tin tưởng mình cũng không phải không có lợi. Nói xong, cô liền rời đi tới Hạ Vũ viên.
Sau khi Lung nhi đi, trong lòng của Triệu Khả Nhiên dâng lên nhiều loại cảm giác phức tạp. Nàng không biết, nói những lời đó với Lung nhi là đúng hay sai. Dù thế, nàng đã trải qua một đời cực khổ, nàng không muốn việc này lập lại, tự nhiên hiểu rõ bàn thân muốn làm gì, nhất là khi bản thân sống trong đại gia tộc Triệu gia, ở nới này thiện lượng, thuần khiết sẽ không được ai cảm ơn chính là tự hại mình. Đời trước nàng phạm phải sai lầm như thế, cứ thiện lương cái gì cũng không tranh, tin tưởng muội muội song sinh, tin tưởng nha hoàn bên cạnh, kết quả là ai thiết kế bẫy hãm hại nàng còn không phải là muội muội tốt song sinh sao, lại bị nha hoàn tin tưởng phản bội. Kết quả, một ly rượu độc của phụ thân ruột thịt mà hương tiêu ngọc vẫn.
Nàng nhất định xe không tự mình dẫm vào vết xe đổ đời trước, nàng sẽ cường đại, mạnh mẽ, nàng sẽ bảo vệ những người bên cạnh và sinh tồn trong đại gia tộc này.
Ở Hạ Vũ viên, cô đã bước vào phòng của Triệu Khả Nhân, sau một màn cung kính chào hỏi của cô, là lúc mình nên lấy bức tranh, cô liền mở miệng: "Nhị tiểu thư, chẳng hay tranh vẽ người đã vẽ xong chưa, Đại tiểu thư nhờ nô tì sang đây để lấy lại bức 'Xuân ca đạp tuyết đồ' kia." Kỳ thực cô không biết lúc này Linh Lung thật sẽ nói cái gì, đều tại tác giả, chỉ viết đoạn sau! Thế nên, cô đã tùy ý lên tiếng, dù thật sự gượng nhưng biết sao hơn?
Triệu Khả Nhân mỉm cười đáp: "Đã vẽ xong, đây, ngươi cầm về đưa cho Đại tỷ ta."
Cô mở tranh xem, nhìn một rồi mỉm cười: "Vâng ạ." Đây là tranh giả, lát nữa nhân cơ hội tráo lại thôi.
Cô lại một chút, vì lý do là Triệu Khả Nhiên hỏi thăm một số việc nhỏ nhặt, thức ra toàn do nàng tự bịa ra, sau đó nhân lúc Nhàn Vân ra ngoài đi lấy bánh nguyệt quế và thừa cơ hội Khả Nhiên không chú ý tới mình liền đem tranh đánh tráo, thật về tay cô, còn giả thì ở tại chổ của Khả Nhân. Lấy được tranh thật, cô cũng nhanh chóng xin phép rời đi, hành lễ một cái: "Nhị tiểu thư, trời cũng đã không còn sớm, nhị tiểu thư nhớ giữ ấy sức khỏe, đêm khuya sợ trời lạnh, Đại tiểu thư nhờ nô tì nhắc nhở người một câu như thế, mong nhị tiểu thư giữ tốt thân thể, nô tì xin phép trở về, không khéo Đại tiểu thư sẽ lo lắng." Tiểu thuyết cô viết cũng có vài thứ vận dụng được rồi.
Triệu Khả Nhân cười tươi: "Được rồi, ngươi mau về đi." Triệu Khả Nhân luôn hiểu rõ tỷ tỷ của mình nhất, nàng ta chính là nhu nhược yếu đuối lại lương thiện, tài hoa một chút cũng chẳng ra gì, lại cái gì cũng có được, cái gì cũng tốt hơn nàng, luận về cầm, kỳ, thi, họa, nàng ta biết gì chứ, chỉ là hạng tép riu, vậy tại sao nàng ta lại có được mối hôn sự với Thế tử Lâm phủ? Chỉ vì nàng ta sinh sớm hơn nàng một khắc? Quá bất công, vì nàng ta, nàng lúc nào cũng phải làm bạn với bệnh, còn nàng ta thì khỏe mạnh vô cùng,đều tại nàng ta chiếm hết chất dinh dưỡng của nàng, mới ra đời cái gì tốt đều dành cho nàng ta, tại sao chứ, nàng luận ra sao đều tốt đẹp hơn nàng ta mà! Nghĩ tới đây đôi mắt Triệu Khả Nhân hiện lên hận ý, cũng may là cô đã đi khá lâu rồi, bằng không ở điểm này cô nhất sẽ chú ý. Nhưng rất nhanh thì đã thu lại, vẻ mặt của Khả Nhân vẫn vô cùng điềm đạm.
"Tiểu thư, tranh vẽ đây ạ." Cô hai tay đưa bức tranh cho Khả Nhiên.
Khả Nhiên xem xét một hồi, quá thật là tranh thật! Sau đó hỏi cô: "Lúc mang tranh về có thuận lợi hay không?"
"Dạ thưa tiểu thư, ban đầu là Nhị tiểu đưa cho nô tì bức tranh giả, nhưng nô tì không nói gì, chỉ ở lại một chút mượn danh người hỏi xem bánh quế hoa nguyệt hương và trà tử thúy lần trước Nhị tiểu thư mang đến là mua ở đâu, sau đó nhân lúc Nhàn Vân ra ngoài và Nhị tiểu thư không chú ý thì tráo đổi lại tranh, tiếp theo thì viện cớ rời đi." Cô cũng không quên nói thêm câu nịnh hót: "Đều là nhờ người dặn dò kĩ lưỡng, bằng không bức nô tì mang về e rằng là tranh giả. Tiểu thư, người thật sự quá lợi hại!"