Nữ Tì Linh Lung

Vân Thử lại nhớ ra thêm một việc khiến lòng anh đau như vạn dao cắt, anh xuyên không một phần là vì cứu thám tử nhỏ, còn phần lớn còn lại là do anh tò mò!
Hôm đó, Vân Thử thấy Conan đi vào núi đá, anh tò mò đi theo, chẳng ngờ núi đá sập xuống, anh nhanh chóng chạy lên che chắn cho cậu thám tử, cậu thám tử dưới người anh được anh che chắn hết sức bất ngờ, một phút sau, tất cả mọi thứ trở nên im lặng, hai người kia vẫn giữ mãi tư thế đó cho tới sáng hôm sau mới được người ta cứu ra.
Giờ đây, Vân Thử vẫn không thể bỏ được thói quen xấu tò mò của mình, vì tò mò anh chết, vì tò mò xuyên vào truyện tranh, rồi vì tò mò mà bị teo nhỏ, vì tò mò anh lại trở thành người thực vật, và anh lại tiếp tục xuyên không tới đây, như vậy anh vẫn chưa biết sợ, đến Khuyết Dung Tỷ - Chị họ của anh cũng tặng cho anh một câu: "Ngu thì chết chứ bệnh tật mẹ gì!", quả thật là không biết nói sao. Đến lúc này đây, Vân Thử vẫn tò mò rằng trong phong thư kia có cái gì. Anh nghĩ thầm, chỉ là một phong thư, sẽ không gây nguy hiểm gì cho mình.
"Vân Thử, anh tò mò à?" Cô thấy biểu hiện của người đối diện, không định hỏi nhưng cuối cùng lời cũng ra khỏi miệng.
Vân Thử cũng không tính là người trung thực, nên anh liền xua tay chối bỏ, phản bác ngay: "Một sát thủ lạnh lùng, tài giỏi như tôi không có chuyện tò mò thứ của phụ nữ." Nói xong, anh cũng không quên làm một hành động phong lưu tuấn lãng của mình, hất tóc mái.

Cô nhìn Vân Thử nửa muốn cười nhưng lại thôi, nhẹ giọng nói: "Tôi chưa kết hôn, cũng chưa sinh con." Lại nói thêm một câu nữa: "Vân Thử, giờ anh là con gái, hơn nữa động tác khi nãy không nên thường xuyên dùng." Quá mắc cười, một cô gái nhỏ, mặc một bộ đồ cổ trang, tóc mái lưa thưa, đầu búi tóc bánh bao, khi hất tóc mái lên không biết là bộ dạng hài hước ra sao nữa.
"Tôi không có sở thích tò mò thứ của con gái, được chưa?!" Lần này Vân Thử cũng không hất tóc nữa, không biết khi nãy anh hất tóc, bản thân thành thứ gì nữa, trong một giây quên mất bản thân hiện giờ không còn là chàng trai tuấn mĩ thật khiến cho hình tượng anh mất hết.
"Chúng ta trở về thôi, lát nữa tiểu thư Khả Nhiên mà có phân phó, chúng ta chạy không kịp đâu." Cô mở miệng nói, nên trở về thôi.
Vân Thử gật đầu, trên đường đi về phòng nha hoàn, anh nói: "Cô bị hack não rồi phải không?"

Cô khó hiểu nhìn anh: "Là thế nào?"
"Từ khi xuyên tới đây, cho tới bây giờ, cô luôn miệng gọi Triệu Khả Nhiên là tiểu thư, cô cũng đâu phải nha hoàn thật của cô ấy." Vân Thử giải thích.
"Quen miệng rồi, với lại, ở chỗ này tai vách mạch rừng khắp nơi, nên cẩn trọng phải cẩn trọng, cũng chỉ là mấy chữ tiểu thư, nên gọi vẫn tốt hơn, đùng không?" Cô đáp bình thản, dù sao cô cũng hiểu rõ thế giới cổ đại này hơn Vân Thử, nhờ vào những năm cô viết tiểu thuyết cổ đại trùng sinh, đấu đá không ngừng, rồi cũng nhờ vào những ngày tháng cô 'tu luyện' loại tiểu thuyết thế này, nên những tranh đấu cô cố gắng tránh xa, cố gắng làm một nô tì thật bình thường, an phận thủ thường chẳng dám ho he đảo ngược vai chính phụ, nữ chủ có hào quang, nữ chủ có nam chính, nữ chủ xinh đẹp, nữ chủ có quyền thế, còn cô chỉ là một nha hoàn không có gì khác, hơn nữa thứ cô mộng ước chỉ là ngày trở về.
Vân Thử gật gật đầu, nói: "Suy nghĩ của một tác giả thật sâu xa."
"Tác giả không chuyên." Cô ngắn gọn nói.
Vân Thử im lặng, không nói tiếp, anh không thích bị người ta phản bác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận