Nữ Tì Linh Lung

"Hôm nay đại tiểu thư, Cầm Hương, Thi Hương đã ra ngoài cả rồi, ngoại trừ Nguyệt cô, tôi, anh, ở lại Xuân Huy Viện thì chẳng còn ai, rất thuận lợi cho việc bàn đại sự." Cô ngồi xếp bằng trên giường lên tiếng.
"Ừ. Cô không đi sao?" Vân Thử chỉ bây giờ chỉ là cô gái nhỏ nhi đồng, vắt mũi chưa sạch không dẫn đi cùng cũng là chuyện thường, Nguyệt cô là người lớn tuổi nhất trong viện, bà phải ở lại trông coi cũng không đáng nói, nhưng Linh Lung là người bên cạnh của Triệu Khả Nhiên, sao lại dắt đi cùng?!
Cô biết Vân Thử thắc mắc, đáp: "Tôi giả vờ cảm mạo nhẹ, nên được ở lại, huống hồ ở chỗ đó còn có hai mỹ nhân trợ sức cho đại tiểu thư, hai mỹ nhân kia cũng thuộc hàng cao thủ, thiếu một con nhóc, không thành vấn đề nan giải đâu."
Vân Thử gật đầu: "Vậy, bây giờ chúng ta làm gì?"
Cô lấy từ trong gối nằm ra một quyển sách khá tồi tàn, là 'Công thức phản xuyên': "Nghiên cứu nó một chút, biết đâu có chỉ đường đi tìm 'Ngọc Quang Xuyên' thì sao!"

"Cũng đúng, dù sao, mấy người cổ đại gì đó cũng đi hết rồi." Vân Thử nói.
Hôm nay Triệu gia cùng hạ nhân đều đã tới yến thọ của lão phu nhân Tần quốc công phủ, nên Triệu gia vắng vẻ, êm ắng lạ thường. Là thời cơ tốt cho những việc mờ ám, à không, đối với cô và Vân Thử là chuyện trọng đại.
"Cô lật trang tiên ra thử xem." Vân Thử háo hức, khi đó anh có từng xem qua nửa cuốn sách này, nhưng chữ viết ở trên đó, anh hoàn toàn hóa đá khi nhìn thấy, cái chữ ngoài hành tinh, dị hợm nhất mà anh từng được thấy, sau đó mới biết quyển sách này là công thức phản xuyên, những chữ viết kí tự ở trên chỉ có ba người hiểu rõ, một là Vân Thử, hai là y, ba là một người mà anh và cả cô đều biết, nhưng thông tin mịt mờ nên anh dù thắc mắc cũng chỉ có thể đợi lời giải từ cô, anh nghĩ rằng cô sẽ biết. Và giờ phút này, anh rất tò mò trong cái Công thức phản xuyên đó viết cái gì, nhớ lại khoảng khắc gặp được cuốn sách này, chỉ là mấy chữ 'Công thức phản xuyên' là loài người bình thường như anh có thể đọc hiểu!
Cô đáp: "Được." Một tiếng rồi lật ra trang sách đầu tiên. Cô nhíu mày một cái, những dòng chữ này có chút quen thuộc, cô đã từng thấy trong một xấp giấy, một người bạn ở thời hiện đại đã từng gửi cho cô, cô có hơi hiếu kỳ nên mở ra xem, xem một hồi đầu mắt choáng váng cả lên, sau đó mới nhìn thấy bảng giải nghĩa những ký tự của loài sao hỏa này. Những hiện tại người bạn này là ai, nhất thời, cô quên mất rồi. Phải nói rằng, từ lúc cô xuyên không, đầu óc không nhớ rõ chuyện hiện đại.
Sau khi dịch ra, cô đọc lên với khuôn mặt méo xẹo: "Muốn đọc trang sau cần mật mã... " Cô nói tiếp: "Gợi ý mật mã: 'Nịnh bợ.' "
Vân Thử không thích mấy trò chơi đoán chữ đánh đố kiểu thế này, nhưng trong đầu lóe lên suy nghĩ, liền vỗ vỗ tay xuống gối: "Vỗ mông ngựa."
"Có vẻ sai rồi." Quyển sách công thức chẳng khác gì lúc trước, thấy Vân Thử có thể nghĩ ra thêm ý tưởng gì đó kỳ lạ, cô nói nhanh: " 'Lưu ý: Đáp sai quá ba lần, đóng ba ba ngày, sau đó mới mở sách lại.' "
Vân Thử im lặng, nhưng khi nãy nghe anh nói 'Vỗ mông ngựa' cùng hành động đó làm cô nhớ lại khoảng khắc lúc anh vỗ vào mông cô, dù rất nhẹ nhưng giờ cô nhớ lại cũng không khỏi đỏ mặt, liền nói: "Biến thái."

"Tôi??!" Vân Thử choáng ngợp, anh biến thái!?
Cô nói: "Chưa gặp gỡ bao lâu anh đã vỗ vào mông tôi, chính là biến thái rồi." Mặc dù anh hiện trong thân thể của một đứa nhóc và còn là con gái nhưng hành động này cô vẫn cảm thấy không thích.
Oan uổng quá, là do anh không thể với quá cao được mà: "Là do tôi lùn quá thôi." Cảm thấy không đúng, anh sửa ngay: "Không, là do thân thể này quá nhỏ bé thôi."
"Đại khái là anh biến thái, vỗ vào mông tôi." Cô ghét kẻ xàm sỡ.
"Tôi đầu hàng, hiện tại là tìm mật mã của cuốn sách kia đã." Anh cũng không muốn đôi co, thật tế là anh không muốn cô nhắc về việc này nữa, nên liền lãng sang chủ đề khác.
Cô thấy cũng có lí, việc này cũng không quá lớn, cãi vài câu thì thôi đi vậy: "Ừm."

Quyển sách tự lật sang trang tiếp theo, một dòng chữ hoàng kim hiện ra rồi biến mất: "Đáp án chính xác." Đó là câu ngắn ngủi của dòng đầu.
"Biến thái, vỗ vào mông." Đó là nội dung của dòng sau.
Vân Thử im lặng, thầm nghĩ, liên quan gì tới 'nịnh bợ.'?
Cô im lặng, thầm nghĩ, vớ được cục vàng, mắng vài câu là trúng mật khẩu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận