Editor: Mứt Chanh & Sunn
"Lục soát cho ta!!"
Thái Tử rống giận, tiếp tục nói: "Lật tung dịch quán lên cho ta! Lục soát hết cho ta! Ta muốn nhìn xem đến cùng ai là người muốn mưu hại Thái Tử!"
Tùy tùng và thị vệ của Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc lập tức vâng lệnh: "Vâng thưa Thái Tử điện hạ!"
Rất nhanh, xung quanh hỗn loạn, nhóm người hầu một tấc lại một thước điều tra dịch quán, lập tức dịch quán ồn ào đến mức đèn đuốc sáng trưng vào đêm khuya.
Tiết Trường Du đứng tại chỗ, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc. Hắn cũng không cảm thấy khẩn trương hoảng loạn, Tiết Trường Du căn bản không biết chuyện này là như thế nào.
Tiết Trường Du quay đầu sang nói với Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, ta đỡ nàng vào phòng nhé."
Tô Hoài Cẩn còn chưa kịp gật đầu thì Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc đã hét lớn: "Không được đi!! Ai cũng không được đi! Tất cả mọi người phải đứng ở chỗ này, ai biết có phải các ngươi đi tiêu hủy chứng cứ hay không?"
Tiết Trường Du lập tức nhíu mày lại, mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Thái Tử điện hạ, hiện giờ đã qua giờ Tý, ngài không nghỉ ngơi, cũng không cho người khác nghỉ ngơi à?"
Tiết Ngọc Ngọc cười lạnh một tiếng: "Nghỉ ngơi?! Dịch quán có đồ điên như vậy, còn ai dám nghỉ ngơi?!"
Tiết Trường Du còn muốn nói gì nữa, cơ thể Tô Hoài Cẩn khá yếu ớt, hơn nữa dọc theo đường đi khí hậu còn khá nóng, bởi vậy Tiết Trường Du muốn cho nàng đi nghỉ sớm một chút.
Tô Hoài Cẩn cười cười, ngăn Tiết Trường Du rồi cười nói: "Vương gia, Hoài Cẩn không có việc gì, hơn nữa, mắt của Thái Tử......"
Nàng nói đến đây thì cố ý kéo dài âm ra. Tiết Ngọc Ngọc nhất thời chấn động, đến cùng mắt gã thật sự không nhìn thấy, nếu sau này đôi mắt gã không nhìn thấy, đây chính là tàn tật. Nước Tiết thân là một nước rộng lớn mênh mông, sao có thể có một trữ quân tàn tật?
Điều này tuyệt đối không có khả năng, cứ như vậy, Thái Tử tất nhiên sẽ bị Hoàng Thượng phế bỏ, sửa lập người khác.
Bởi vậy Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc nghe thấy Tô Hoài Cẩn nói đến hai mắt của mình thì thiếu chút nữa đã trực tiếp nổi nóng, đặc biệt tức giận, dáng vẻ trợn trắng mắt, hít một ngụm khí, giọng nói phát run, may là chưa nói ra thành lời.
Tô Hoài Cẩn cũng không hối hận chút nào, làm bộ không hiểu: "Đến cùng chuyện này của Thái Tử cũng là chuyện lớn, vẫn là Thái Tử vội vàng. Hoài Cẩn ở chỗ này từ từ, miễn cho đến lúc đó bị người vu hãm, muốn biện giải cũng sẽ phiền toái."
Thái Tử phái người đi điều tra toàn bộ dịch quán, một vài người không hiểu rõ cũng bị đánh thức ví dụ như Thương Dương Vương và sứ thần Thương Dương.
Tô Chính cũng đuổi lại đây, kinh ngạc đứng ở sân cẩn thận nhìn Thái Tử.
Tô Chính vừa thấy, nhất thời vui mừng lạ thường. Đôi mắt Thái Tử vô thần, không có tiêu cự, tựa như không biết đang nhìn nơi nào, còn có vẻ ngây ngốc. Hơn nữa hai con mắt sưng đỏ, ngay cả hốc mắt cũng sưng lên.
Phải biết rằng tuy Tô Chính vẫn luôn đứng trong hàng ngũ Tứ hoàng tử Tiết Trường Du nhưng Tứ hoàng tử đến cùng không phải là con trai trưởng, mẹ hắn cũng chỉ là Quý Phi, không phải Hoàng Hậu. Nước Tiết vì tránh cho hỗn loạn, từ trước tới nay đều là lập đích trưởng tử làm Thái Tử, không được sửa đổi. Cho nên cho tới nay, Tô Chính cũng không thể được như ước nguyện.
Hiện giờ nếu đôi mắt Thái Tử thật sự mù thì Tứ hoàng tử có thể thuận lý thành chương kế thừa đại thống. Vì thân thể tàn tật, trên một phương diện sẽ khiến người người chê cười, mặt khác, cũng sẽ bị coi là bất kính với trời cao, sẽ bị trời cao trừng phạt.
Tô Chính vui vẻ không kiềm được, cũng không màng hơn nửa đêm, vô cùng phối hợp đứng ở đình viện chờ điều tra.
Rất nhanh, đã có người hầu chạy tới. Tiết Ngọc Ngọc lạnh giọng nói: "Như thế nào? Lục soát vẫn không có?!"
Người hầu kia hơi sợ hãi, giọng nói run rẩy: "Hồi Thái Tử điện hạ...... sân của Tứ hoàng tử...... Cũng không tra được cái gì khả nghi."
"Cái gì!?"
Thái Tử lập tức rống giận, người hầu kia sợ tới mức run run, run rẩy nói: "Thưa...... Thái Tử điện hạ, là...... Là thật sự."
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc rống giận: "Ta không tin!! Nhất định là Tiết Trường Du tự mình mang trên người, đi, lục soát hắn cho ta!"
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, Tô Chính vừa lúc nói rõ thái độ của bản thân, vội vàng đứng thành hàng: "Thái Tử điện hạ, Yến Vương điện hạ tốt xấu gì cũng là Thân vương, ngài nói cứ như vậy lục soát, Đại Tông Chính Viện sẽ yêu cầu cấp cái công văn, Thái Tử điện hạ như vậy, thật sự được chứ?"
Tiết Trường Du nói: "Tiểu vương làm việc đoan chính, nếu muốn lục soát thì tới lục soát, miễn cho để người bàn tán, đến lúc đó lại muốn bắt làm công văn gì, tiểu vương phụng bồi không nổi."
Tiết Ngọc Ngọc lập tức lệnh tùy tùng đi lục soát người Tiết Trường Du. Tô Hoài Cẩn ở một bên xem náo nhiệt, đến cùng Tiết Ngọc Ngọc cũng đều lục soát không ra thứ gì, bởi vì người hạ độc không phải là tùy tùng của Tiết Ngọc Ngọc hay sao?
Cũng coi như là tự làm tự chịu.
Tùy tùng lại đây điều tra, nhưng căn bản không có lục soát ra thứ gì, căng da đầu trở về bẩm báo, nói: "Hồi Thái Tử điện hạ......"
"Lục soát không có?!"
Tiết Ngọc Ngọc gào lớn, tùy tùng kia sợ tới mức liên tục run rẩy, dùng sức lắc đầu, suýt nữa đã quên Thái Tử không thấy đường, lập tức nói: "Không...... Không có, lục soát, cái gì cũng không có."
Tiết Ngọc Ngọc tức giận cả người run rẩy không ngừng, giọng nói cũng run đến không nhẹ: "Nhất định là ngươi hủy thi diệt tích! Hủy thi diệt tích!!! Tiết Trường Du! Ta muốn giết ngươi!!"
Tiết Trường Du thản nhiên cười nói: "Thái Tử điện hạ, nói chuyện phải có chứng cứ, hiện giờ Thương Dương Vương và sứ đoàn đều ở chỗ này, ngài cứ như vậy không hề căn cứ rống to kêu to, tổn thất không chỉ có riêng một chút mặt mũi của ngài mà còn có thể diện Đại Tiết!"
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc tức giận không nhẹ, Thương Dương Vương và sứ thần kinh ngạc không thôi, không nghĩ Thái Tử nước Tiết thế nhưng là người như thế......
Thương Dương Vương không biết hình dung như thế nào mới phải, bởi vì ông sống hơn phân nửa đời, thật là chưa từng nghe thấy!
Ngay khi Thái Tử đang nổi bão, đột nhiên có thị vệ chạy tới nói liên tục: "Thái Tử điện hạ! Thái Tử điện hạ! Tìm được rồi! Lục soát ra được độc phấn!"
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc vừa nghe xong thì lập tức nói: "Ai?! Có phải Tiết Trường Du muốn mưu hại ta hay không?!"
Thị vệ kia hơi chần chờ, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Thái Tử, ngay sau đó run rẩy nói: "Không...... Không phải......"
"Không có khả năng!"
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc gào thét: "Nói!! Ngươi không cần sợ hãi!"
Thị vệ kia nghe được Thái Tử nói như vậy, càng sợ hãi tới cực điểm, nói: "Là...... Là ở trên người tùy tùng của Thái Tử, lục soát ra độc phấn."
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc sửng sốt, trong đầu lập tức xoay chuyển ngàn lần, nhấc lên sóng to gió lớn.
Tùy tùng của mình?
Độc phấn?
Đó không phải là độc phấn gã lệnh tùy tùng hạ độc Thương Dương Vương sao?
Tiết Ngọc Ngọc lập tức hồi tưởng một chút phản ứng trong bụng mình, trong bụng quặn đau, cả người nóng lên, còn xuất hiện ảo giác. Tuy rằng cực lực trị liệu, nhiệt độ nóng hôi hổi đã lui xuống nhưng đôi mắt vẫn như lửa đốt, căn bản không nhìn thấy thứ gì.
Tiết Ngọc Ngọc đột nhiên chấn động, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ đến tột đỉnh.
Tô Hoài Cẩn lặng yên không một tiếng động ngồi xem náo nhiệt ở một bên, trò hay thật xuất sắc. Tra xét cả buổi, lật tới lật lui cả buổi, cuối cùng là tra ra chứng cứ do tùy tùng của mình.
Tô Hoài Cẩn cười, nhìn biểu cảm của Tiết Ngọc Ngọc, không cần bản thân vận dụng tâm hồn cũng đã rõ ràng, sợ là Thái Tử điện hạ cuối cùng cũng hiểu, bản thân trúng độc nói rõ chính là tự mình hạ độc.
Này một chút là càng trở nên khiếp sợ, lại một hồi không thể tin tưởng.
"Không có khả năng...... Không có khả năng!!"
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc tức giận rống to, một chân đá thị vệ kia. Thị vệ sợ tới mức vội vàng bò dậy, nhanh chóng lui xuống, để tránh giận cá chém thớt.
Tiết Trường Du cũng không nghĩ tới trận diễn náo nhiệt như vậy: "Thái Tử điện hạ, hiện giờ người hạ độc đã tìm được rồi, mong Thái Tử điện hạ theo lẽ công bằng xử lý, không cần bởi vì người hạ độc là người hầu mình mang bên người, làm việc thiên tư trái pháp luật."
Tùy tùng kia chính là người mới vừa rồi soát người Tiết Trường Du, sợ tới mức vội vàng "rầm!" quỳ trên mặt đất, hoang mang lo sợ.
Tuy rằng độc thật là do gã ta hạ, nhưng gã ta có thể khẳng định bản thân rõ ràng hạ vào nguyên liệu làm bữa tối của Thương Dương Vương, tuyệt đối không phải hạ độc vào bữa tối của chủ tử nhà mình, như thế nào lại thành như vậy?!
Tùy tùng sợ tới mức liên tục dập đầu, nói: "Thái Tử! Thái Tử, tiểu nhân vô tội, nhất định là có người muốn hãm hại tiểu nhân!"
Thái Tử tức giận đến mức cả người run rẩy, một chút cũng không nghĩ đến, có thể là tùy tùng hạ độc nhầm chỗ, ngược lại bản thân lại ăn phải.
Hai tay Thái Tử tức đến "rắc", nghe tiếng động phân rõ phương hướng, "bịch!!!" một chân đá qua, gào thét nói: "Ngươi nô tài đáng chết này!!"
Tùy tùng bị một đá như vậy, lập tức "ọe" một tiếng, phun ra một búng máu, thế nhưng bị đá rớt răng cửa ngay tại chỗ.
Vẻ mặt Thương Dương Vương và sứ thần đều là "ôi!!" hít hà một hơi, sợ tới mức không dám nhìn, chỉ cảm thấy Thái Tử nước Tiết không giống với lời đồn chút nào.
Tùy tùng bò dậy từ trên mặt đất, Thái Tử lại theo sau một phen túm chặt tóc của gã ta. Tùy tùng đau đớn "A a" kêu to: "Thái Tử tha mạng! Thái Tử tha mạng, tha cho tiểu nhân!"
Thái Tử nảy sinh ác độc muốn giết chết tên tùy tùng kia. Tùy tùng ăn hai cái đạp, thật sự nhịn không nổi nữa, cảm thấy bản thân sống sờ sờ như vậy đã bị đánh chết, dứt khoát đập nồi dìm thuyền.
Tùy tùng lớn tiếng kêu: "Là Thái Tử lệnh cho tiểu nhân hạ độc!! Thái Tử lệnh tiểu nhân hạ độc, tiểu nhân cũng không biết độc dược vì sao lại hạ ở bữa tối của Thái Tử! Tiểu nhân...... Tiểu nhân rõ ràng dựa theo lời Thái Tử yêu cầu, hạ vào...... Hạ vào bữa tối của Thương Dương Vương!"
Câu này nói ra quả thực là bằng một tiếng sét ngang tai. Mọi người ở đây, Tiết Trường Du, Tô Chính, Thương Dương Vương còn có sứ thần Thương Dương đều bị làm cho kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn về phía Thái Tử.
Thái Tử đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó gào lớn nói: "Nô tài lớn mật! Làm càn!! Ai cho ngươi nói những lời mê sảng này! Ngươi độc mù đôi mắt của bổn Thái Tử, ấy vậy còn muốn phỉ báng bổn Thái Tử! Người tới!! Kéo ra ngoài trực tiếp chém!"
Thái Tử tựa như muốn giết người diệt khẩu, lập tức gọi thị vệ kéo tùy tùng ra ngoài.
Tô Hoài Cẩn chỉ cười, nói: "Thái Tử điện hạ, tùy tùng phỉ báng ngài như vậy, còn độc mù đôi mắt ngài, thật là tội ác tày trời, tuyệt đối không thể tha thứ, kiểu gì cũng phải giao cho Đại Lý Tự xét xử mới phải, miễn cho tên tùy tùng này chết không rõ ràng."
Thái Tử sao có thể giao tùy tùng cho Đại Lý Tự, vì điều tùy tùng nói đều là sự thật.
Khí thế của Thái Tử lập tức hơi yếu, muốn mở miệng lại bị Tiết Trường Du cướp lời.
Tiết Trường Du nói: "Đúng vậy, người này nói như thế nào cũng là ngoại phạm, người đâu!"
Hắn nói xong, Kỳ lão cửu trực tiếp tự mình tiến lên, nói: "Vâng thưa Vương gia."
Tiết Trường Du nói: "Bắt lấy tên tùy tùng này, trông coi cho tốt, cần phải khiến cho gã ta an toàn vào kinh, giao cho Đại Lý Tự tự mình xử lý."
"Thưa vâng!"
Thái Tử nghe Tiết Trường Du nói thế thì lập tức một đầu mồ hôi lạnh, sau lưng đều ướt. Nếu đôi mắt gã không nhìn thấy, tuy rằng nhóm đại phu nói chỉ là mù tạm thời, nhưng nếu thật sự nhiễm độc phấn kia, Thái Tử cũng biết mấy cân lượng, trong lòng rõ ràng. Độc dược kia vô cùng độc, hai mắt của mình căn bản không có thuốc giải, chỉ là những đại phu đó sợ chết nên nói một lời dễ nghe đó chỉ để an ủi gã mà thôi.
Hiện giờ người hạ độc còn phải giao cho Đại Lý Tự xử trí, sau khi đào bới đến tận cùng, trực tiếp túm mình ra tới, làm như thế nào cho phải?
Này thật đúng là vừa mất cả chì lẫn chài!
Một hồi xem trò hay, phía chân trời đã sáng tự khi nào, lúc này mới hơi xong việc. Tùy tùng hô to oan uổng, bị Kỳ lão cửu tự mình bắt lấy, trông giữ cẩn thận.
Người Thương Dương vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng vì là người ở dưới mái hiên, đành phải rời khỏi đình viện, tự giác đi nghỉ ngơi.
Trong lòng Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc khiếp sợ lại sợ hãi, cũng đã không còn khí thế mới vừa rồi, vung tay áo, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu đi.
Tiết Trường Du nhìn bóng dáng Thái Tử thì cười lạnh một tiếng nhưng nhanh chóng quay đầu, nói: "Trời đã sáng, đêm nay cũng đã không được nghỉ, cơ thể Cẩn Nhi không thoải mái, mau đi nghỉ ngơi đi."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, đứng lên chuẩn bị hành lễ rời đi, dù sao trò hay cũng đã xem xong rồi.
Kết quả trong nháy mắt, Tô Hoài Cẩn vừa đứng lên, lập tức trong đầu "ầm ——" một chút, không biết như thế nào, một lúc choáng váng, cả người vô lực. Lục Y kêu lên một tiếng sợ hãi, muốn ngã xuống.
"Tiểu thư!!"
"Cẩn Nhi!"
Tiết Trường Du cả kinh, tay mắt lanh lẹ, đột nhiên một bước xông lên tiếp được Tô Hoài Cẩn ngã xuống, kinh hoảng quát khẽ: "Mau! Kêu đại phu đến đây!"
Tô Hoài Cẩn đột nhiên ngất đi khiến Tiết Trường Du sợ hãi.
Vừa lúc nhóm đại phu đã vây quanh Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc trước đó, còn chưa kịp rời đi, tất cả đều gọi vào đình viện của Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du cũng không bất chấp nhiều như vậy, trực tiếp ôm nàng bị ngất, một chút ý thức cũng không có đã chặn ngang bế Tô Hoài Cẩn lên, sau đó nhanh chóng đá văng cửa phòng ra trực tiếp đi vào rồi nhẹ nhàng đặt Tô Hoài Cẩn ở trên giường.
Đại phu nhanh chóng chạy vào, Tiết Trường Du nói: "Mau, qua nhìn Tô cô nương xem."
Nhóm đại phu vội vàng lại đây bắt mạch, lại nhìn sắc mặt của Tô Hoài Cẩn, dò hỏi bệnh tình từ từ.
Hốc mắt Lục Y đỏ lên, nói: "Tiểu thư mấy ngày nay không quá thoải mái, có tốt lên một chút, hình như là khí hậu không hợp, ăn một chút gì cũng nôn ra, cả người cũng mệt mỏi."
Đại phu vừa nghe thấy thì vẻ mặt khiếp sợ, kinh ngạc không thôi, vội vàng cách rèm nhìn Tô Hoài Cẩn nằm ở trên giường.
Cuối cùng trực tiếp đi gặp Tô Chính đứng một bên.
Vẻ mặt Tô Chính ngờ vực, không biết đại phu vì sao muốn tới gặp mình. Rõ ràng là con gái mình té xỉu, lại không phải mình té xỉu.
Đại phu hơi không xác định, lại nhìn Lục Y nói: "Này...... Xin hỏi lần cuối cùng Tô cô nương có nguyệt sự, là khi nào?"
Bởi vì hỏi hơi tế nhị, cho nên mọi người định trước tiên nên lui xuống. Tiết Trường Du và Tô Chính rời ra phòng ngoài, đều hơi sốt ruột.
Tiết Trường Du loay hoay tại chỗ, đi tới đi lui, một khắc cũng không nhàn rỗi, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Đang êm đẹp đột nhiên té xỉu, đã té xỉu nghiêm trọng như vậy ư?
Lúc ấy thật sự nên kiên trì bảo đại phu chẩn bệnh cho Cẩn Nhi, hiện giờ đã té xỉu. Nếu có điều gì không may, Tiết Trường Du tuyệt đối không tha cho bản thân.
Lúc này Tiết Trường Du hối hận không thôi, tại nội thất Lục Y bị đại phu đề ra nghi vấn.
Lục Y kinh ngạc nói: "Này...... Này...... Tiểu thư thân thể hàn, nguyệt sự mỗi lần đều không quá chuẩn. Lần rời kinh trước đây vẫn luôn uống thuốc điều kinh, ngoài kinh thành không có điều kiện này, cũng không uống thuốc, hiện giờ...... Hiện giờ đã qua ba tháng không có nguyệt sự."
Đại phu vừa nghe thế thì lộ ra vẻ mặt khiếp sợ với vẻ mặt tin tưởng.
Tiết Trường Du còn ở bên ngoài loay hoay, đại phu rất nhanh đã ra ngoài. Tiết Trường Du lập tức thoáng bước xông lên, nói: "Đại phu, Tô cô nương thế nào?"
Sắc mặt của đại phu hơi trắng bệch, run rẩy nói: "Này...... Này......"
Lời nói của lão lắp ba lắp bắp, ấp úng, Tiết Trường Du còn tưởng rằng có bệnh lạ và bệnh nặng, sợ tới mức một tay mồ hôi lạnh: "Đến cùng thế nào?!"
Đại phu dứt khoát căng da đầu nói: "Tô...... Tô đại tiểu thư, cũng không có gì đáng lo ngại."
Tô Chính nói: "Nói bậy! Con gái của ta té xỉu! Ngày thường con gái của ta luôn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên té xỉu?!"
Đại phu nói liên tục: "Là thật sự! Là thật sự, tiểu nhân không dám lừa gạt Vương gia và Thừa tướng, Tô đại tiểu thư thật sự không có trở ngại, chỉ là...... Chỉ là Tô đại tiểu thư......"
Đại phu dừng một chút, đến cùng cắn răng nói: "Tô đại tiểu thư có hỉ mạch, chỉ sợ là cả đêm không nghỉ ngơi, cơ thể hơi chịu không nổi."
"Hỉ......"
Tô Chính lập tức sặc, mở to hai mắt nói: "Hỉ...... Hỉ cái gì?! Con gái của ta còn chưa thành thân, từ đâu ra hỉ mạch!!"
Đại phu sợ tới mức vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Thật sự! Là thật sự! Thừa tướng gia tha mạng, tiểu nhân cũng chỉ là ăn ngay nói thật!"
Đại phu vừa rồi rất sợ hãi, luôn nhìn lén Tô Chính, là bởi vì hơi không xác định. Theo lý mà nói con gái của Tô Chính hẳn là còn chưa xuất giá, thế nhưng lại chẩn ra hỉ mạch, cái này có thể không dọa người sao?
Tô Chính quả thực khó mà tin được mới nói: "Sao có thể!?"
Ông nói rồi trực tiếp đi nhanh vọt vào nội thất, lạnh giọng nhìn Lục Y: "Lục Y! Chuyện của tiểu thư là như thế nào!"
Bởi vì âm thanh bên ngoài quá lớn, Lục Y cũng nghe thấy, hỉ mạch!
Lục Y sợ tới mức cũng hoang mang, chuyện của tiểu thư và Vương gia lão gia còn chưa biết, không nghĩ rằng thế nhưng thành hỉ mạch!
Hơn nữa theo Lục Y được biết, thật sự chỉ có một lần, tiểu thư cũng quá...... Quá có thể......
Lục Y sợ tới mức cả người run rẩy, nhanh chóng quỳ xuống.
Tô Chính gầm lên nói: "Nói! Nói! Đến cùng chuyện gì xảy ra! Ngươi hầu hạ tiểu thư như thế nào?! Nghiệp chướng này có phải ở quân doanh lêu lổng với tên đàn ông hoang nào hay không?! Ngươi làm mặt già này của ta sau này biết giấu vào đâu!!"
Lục Y sợ tới mức run bần bật, vội vàng dập đầu, khóc lóc nói: "Lão gia...... Lão gia ngài đừng trách cứ tiểu thư, là...... Đều là Lục Y sai......"
Tô Hoài Cẩn còn đang hôn mê, nghe thấy tiếng cãi vã gần đó, mơ hồ hơi tỉnh lại. Lục Y khóc không được, Tô Chính tức giận không xong, nâng tay lên muốn đánh Lục Y.
Tiết Trường Du khiếp sợ không thôi, kiếp này của hắn, không, ngay cả kiếp trước cũng không khiếp sợ như vậy.
Đời trước Tiết Trường Du cũng rất yêu Tô Hoài Cẩn, chỉ là hắn không biết cách biểu đạt, hơn nữa tính cách lại táo bạo dễ giận, cảm thấy Tô Hoài Cẩn trả giá là bản thân tự chuốc lấy. Hơn nữa Tiết Trường Du là "con trai có hiếu", luôn muốn nghe lời mẹ nói, còn có rất nhiều thể thống quốc gia đặt trước mặt, tất cả điều này đều khiến Tô Hoài Cẩn bị không ít ấm ức.
Càng khiến cho Tô Hoài Cẩn ấm ức chính là mẹ của Tiết Trường Du. Khi Tô Hoài Cẩn dùng thuốc điều dưỡng thân thể đã tăng thêm dược liệu vào trong, thế cho nên đời trước Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du không có một đứa con nào.
Đây vẫn luôn là cây kim trong lòng Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du có thể trọng sinh mà đến, chính là vì để đền bù điều này. Hắn biết chuyện đã bỏ lỡ thì đã là chuyện lỡ rồi, nhưng nếu chuyện đã bỏ lỡ cũng không đền bù, ngược lại làm cho cây gai ở trong lòng mọc rễ nẩy mầm, cuối cùng sẽ đâm xuyên qua trái tim của hắn trăm lỗ, mà già mồm hối hận cả đời, vì sao không thể đi đền bù?
Tiết Trường Du từ lâu tới nay đã trả giá rất nhiều, cũng nỗ lực sửa lại tính nết của mình, bước đầu tiên mà hắn làm chỉ mong Tô Hoài Cẩn có cảm tình và tha thứ, không nghĩ đến, thế nhưng đã có bước tiến mới?
Tô Hoài Cẩn thế mà đã có thai rồi!
Trong lòng Tiết Trường Du vô cùng mừng rỡ, lập tức đều ngây ngốc, đứng tại chỗ nhất thời không phản ứng lại, không nghĩ Tô Chính đã tức giận vọt vào.
Tiết Trường Du nghe được động tĩnh, vội vàng vọt vào, vừa lúc nhìn thấy Tô Chính muốn đánh Lục Y.
Tiết Trường Du nói: "Thừa tướng đại nhân."
Tô Chính còn đang tức giận, nhưng Yến Vương điện hạ đã vào đây rồi, cũng không dám tức giận, cười gượng nói: "Này...... Này, Vương gia, đã khiến cho ngài chê cười rồi, thật là...... Thật là xin lỗi, đứa con gái này thật sự...... Thật sự quá không ra thể thống gì!"
Tiết Trường Du đi qua, nhìn người trên giường hôn mê đến không an ổn, lại nhìn nhìn vẻ mặt phẫn nộ và xấu hổ của Tô Chính mới nói: "Không dối gạt Thừa tướng đại nhân nữa, tiểu vương chính là tên đàn ông hoang trong miệng của ngài."
"Cái......"
Tô Chính nhất thời không thể phản ứng, cẩn thận tưởng tượng mới hiểu được, bản thân vừa rồi quát hỏi Lục Y, Tô Hoài Cẩn ở quân doanh sao giống lêu lổng với đàn ông được.
Tô Chính sửng sốt, ngay sau đó trong lòng mừng như điên không thôi, một mặt xấu hổ và phẫn nộ cũng biến mất không thấy đâu, vội vàng tươi cười nói: "Vương...... Vương gia......"
Trong lòng Tô Chính mừng như điên, là bởi vì trước đây Tô Hoài Cẩn từ hôn Yến Thân Vương, cho tới nay Tô Chính đều muốn Tô Hoài Cẩn chạy nhanh đến trước mặt Tiết Trường Du thể hiện, lại định hôn sự này. Nhưng Tô Hoài Cẩn vẫn luôn rất lãnh đạm, cũng không chủ động, Tô Chính vô cùng nôn nóng.
Tô Chính không nghĩ tới hiện giờ con gái mình và Vương gia đã có con!
Cứ như vậy, đâu không phải đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi sao?
Hơn nữa hiện giờ mắt Thái Tử đã mù, đã thành tàn tật, con gái của mình hoài thai cốt nhục của Tứ hoàng tử, như vậy thăng chức rất nhanh là chuyện đương nhiên!
Tô Chính vui mừng không thôi: "Vương gia...... Này này, không biết Vương gia tính toán...... Tính toán khi nào định...... Định hôn sự này?"
Tiết Trường Du hiểu biết Tô Chính, sao hắn có thể không biết Tô Chính nghĩ như thế nào?
Tiết Trường Du nói: "Thừa tướng đại nhân yên tâm, tiểu vương trước đây muốn nói chuyện này với Thừa tướng đại nhân, chỉ là khi đó Hoàng Thượng hạ hai đạo thánh chỉ truy bắt tiểu vương, lại là Đại Tông Chính Viện, còn kháng chỉ không tôn, bởi vậy tiểu vương không dám tùy tiện cầu hôn, sợ liên luỵ đến Cẩn Nhi. Hiện giờ tình thế chuyển biến tốt đẹp, chờ sau khi hồi kinh, tiểu vương tất nhiên sẽ tự mình tới cửa cầu thân."
Tô Chính nhất thời cười ha ha lên: "Vâng vâng vâng!"
Tô Hoài Cẩn bị đánh thức, hơi tỉnh.
Đầu vẫn hôn mê, Tiết Trường Du lập tức phát hiện nên vội vàng xông lên đỡ Tô Hoài Cẩn, không cho nàng lập tức đứng lên, đầy vẻ quan tâm, trong ánh mắt dịu dàng như nước, không dám lớn tiếng nói chuyện: "Cẩn Nhi, thế nào rồi? Cơ thể có tốt không, đầu còn đau sao? Nàng nên xem đại phu sớm một chút, té xỉu như vậy, suýt nữa làm mọi người sợ hãi."
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, Tiết Trường Du quan tâm quá mức, hơn nữa còn ở trước mặt cha, ngồi ở cạnh giường, còn ôm mình,dịu dàng như nước, có phải có hơi......
Quá lố?
Mà cha mình thì sao? Vẻ mặt Tô Chính cười tủm tỉm, cực kỳ ân cần đứng ở bên cạnh.
Lục Y còn khóc lóc quỳ trên mặt đất, đôi mắt hồng hồng, khóc vì cảm thấy may mắn.
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nói: "Lục Y, em làm sao vậy?"
Lục Y vội vàng lắc đầu, nói: "Không...... Không có gì, tiểu thư."
Tô Hoài Cẩn càng kinh ngạc hơn: "Đến cùng làm sao vậy? Có phải Hoài Cẩn bệnh quá nặng hay không?"
Tiết Trường Du không biết phải nói chuyện này như thế nào cho Tô Hoài Cẩn, dù sao trước đây Tô Hoài Cẩn chẳng phải nguyện ý gả cho mình, tuy là đã ủy thân mình nhưng lại vẫn cứ có gì đó băn khoăn.
Tiết Trường Du vẫn luôn suy nghĩ, mình khẳng định còn có cái gì làm không được tốt, bởi vậy mới làm cho Cẩn Nhi băn khoăn như thế. Hắn nghĩ lại cả buổi, cũng không nghĩ tới Tô Hoài Cẩn trọng sinh, đã là "người từng trải", qua một lần Tiết Trường Du "vô tình", bởi vậy không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Hiện giờ nếu Tô Hoài Cẩn biết bản thân có thai, không biết có thể giống như mình vui vẻ hay không......
Tiết Trường Du còn không kịp nói ra, Tô Chính đã cười nói: "Con gái! Con gái! Có tin vui lớn! Tin vui! Đại phu nói con có hỉ mạch! Thật sự là chuyện vui! Vương gia đã nói sau khi hồi kinh sẽ tự mình tới cửa cầu thân con!"
Hỉ mạch......
Trong đầu Tô Hoài Cẩn lập tức "ầm vang!!!", tan thành mây khói.
Mới vừa rồi là vì Tô Hoài Cẩn không nghĩ đến, mình chỉ xảy ra một lần ngoài ý muốn với Tiết Trường Du, thế nhưng lại có hỉ mạch, đây là trò cười sao? Nàng hoàn toàn không biết đây cũng là do hệ thống thêm vào, phúc khí kia cũng không phải chỉ là đùa giỡn.
Thứ hai, là bởi vì đời trước của Tô Hoài Cẩn căn bản không thể mang thai, luôn bị mẹ của Tiết Trường Du châm chọc mỉa mai, lấy cái cớ này, luôn muốn cho Tiết Trường Du nạp Tô Cẩm Nhi làm phi.
Hiện giờ đời này, hỉ mạch thế nhưng cứ ngẫu nhiên mà đến như thế sao?
"Đinh ——"
Ngay khi Tô Hoài Cẩn còn sững sờ, hệ thống đột nhiên vang lên.
【 Hệ thống: Phúc khí cấp năm có hiệu lực, mời lựa chọn thuộc tính giới tính của cục cưng 】
【 Hệ thống: Phúc khí cấp năm có hiệu lực, mời tùy ý điều phối vẻ ngoài của cục cưng】
Tô Hoài Cẩn: "......"
Tô Hoài Cẩn giật mình đến mức có thể nuốt toàn bộ một cái trứng gà, thật sự không chút nào khoa trương khi nói như vậy, thuộc tính phúc khí vốn là dùng làm cái này sao?
Trách không được trước kia trước nay chưa từng có hiệu lực!
Tô Hoài Cẩn không nghĩ tới hệ thống thế nhưng còn có thể điều chỉnh thuộc tính và vẻ ngoài của cục cưng? Cái này cũng không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Tô Chính vui mừng rồi cười nói: "Vương gia, lão trước tiên lui xuống, khẳng định ngài có lời nói với đứa con gái này, lão không quấy rầy."
Tiết Trường Du gật đầu, vẫy tay, Tô Chính rất nhanh lui ra ngoài, còn kêu Lục Y đi, săn sóc đóng cửa.
Tiết Trường Du ngồi xuống bên cạnh giường nhìn Tô Hoài Cẩn, trong lòng hơi không xác định. Tô Hoài Cẩn vẫn luôn đang ngẩn người, Tiết Trường Du nhìn không thấy hệ thống.
Tiết Trường Du chần chờ nói: "Cẩn Nhi, nếu nàng có cái gì không thoải mái thì kêu đại phu tới, ngàn vạn đừng tự mình chịu đựng."
Lúc này Tô Hoài Cẩn mới hoàn hồn, nhìn về phía Tiết Trường Du rồi cười nhạt: "Như thế nào, Vương gia sợ Hoài Cẩn luẩn quẩn trong lòng sao?"
Tiết Trường Du bị nghẹn, trên mặt lập tức hơi xấu hổ, thật là như vậy. Bởi vì Tô Hoài Cẩn lúc trước vẫn luôn không tỏ rõ thái độ, cho dù đã cùng hắn có thân mật vợ chồng, lại không muốn Tiết Trường Du sẽ tới cầu hôn, cho nên lúc này Tiết Trường Du vẫn còn lo lắng đề phòng.
Tiết Trường Du khẳng định là muốn đứa nhỏ này, vô luận như thế nào cũng đặc biệt muốn, nhưng là......
Nếu Tô Hoài Cẩn thật sự không muốn, Tiết Trường Du cảm thấy mình cũng không có cách nào phản bác làm trái ý Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn thấy hắn im lặng không nói, biểu cảm vô cùng rối rắm, trong lòng cười một tiếng, vẫn là lần đầu nhìn thấy biểu cảm rối rắm của Yến Thân Vương và vẻ mặt "tủi thân" như thế. Dáng vẻ kia, hơn nữa dung mạo anh tuấn của Yến Thân Vương thật sự hơi "khiến người ta đau lòng".
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Xin Vương gia yên tâm, Hoài Cẩn tất nhiên sẽ không luẩn quẩn trong lòng, bởi vì đây cũng không phải con của một mình Vương gia người mà là con của Hoài Cẩn nữa, không phải sao?"
Tô Hoài Cẩn đời trước muốn một đứa con nhưng vẫn luôn không được như ước nguyện. Mới đầu nàng tưởng là duyên cớ do mình, sau đó lại hiểu lầm là Tiết Trường Du nhẫn tâm lén đổi dược liệu của mình.
Hiện giờ đời này có con, trong lòng Tô Hoài Cẩn thế nhưng còn hơi mơ hồ rung động, mặc kệ như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không làm việc gì ngu ngốc.
Tiết Trường Du nghe xong như là thở phào một hơi, hơi dựa lại đây một ít, dém chăn gấm cho Tô Hoài Cẩn rồi dịu dàng nói: "Cẩn Nhi, mau nghỉ ngơi, trời đã sáng, hôm nay tạm thời không lên đường, ngày mai lại đi. Nàng nghỉ tạm, chăm sóc bản thân cho tốt."
Hắn nói xong lại nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tô Hoài Cẩn, lầm bầm lầu bầu, giọng nói rất thấp trầm, lẩm bẩm nói: "Nàng yên tâm, từ nay về sau ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu một chút ấm ức nào, tuyệt đối sẽ không......"
Đại quân chiến thắng hồi kinh trở về, Thái Tử vẫn mù như thế, một chút chuyển biến tốt đẹp cũng không có. Nhóm đại phu tuy rằng ngoài miệng an ủi Thái Tử nhưng thật ra trong lòng đã sớm chắc chắn, đôi mắt Thái Tử sẽ không tốt lên được, về sau chính là người tàn phế.
Hoàng Thượng vốn định nương theo chuyện Thương Dương trừng phạt Tiết Trường Du công cao cái chủ. Nhưng mà hiện giờ Tiết Trường Du trở về, thế nhưng lại mang theo Thương Dương Vương và sứ thần quy thuận. Thôn tính nước Thương Dương gần như không phí quá nhiều binh mã, có thể nói là không đánh mà thắng.
Cứ như vậy, danh tiếng của Tiết Trường Du tăng gấp bội, Hoàng Thượng cho dù muốn "Mượn điên rải tà", cũng phải ước lượng hậu quả làm như vậy.
Càng đừng nói Đại Tông Chính Viện tra xét Tiết Trường Du, chuyện này đương nhiên không giải quyết được gì.
Ngược lại là Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc.
Thái Tử mù hai mắt đã thành kết cục đã định. Đại Tiết có quy định tàn tật không thể làm quan, càng đừng nói là làm trữ quân. Chuyện phế Thái Tử gần như là ván đã đóng thuyền.
Tuy rằng Đại Tiết từ xưa đến nay chỉ lập đích trưởng tử làm trữ quân, vì tránh cho xuất hiện hiện tượng hoàng tử đoạt đích loạn chính như nước khác. Nhưng Thái Tử có đôi mắt mù, biến thành tàn tật, không thể lãnh đạo quốc gia, phải nói cách khác, đổi cách làm trữ quân cũng hợp tình hợp lý không ai có thể nói gì.
Tô Hoài Cẩn ngày ngày ở nhà dưỡng sức khỏe, Tô Chính thượng triều, trở về từ trong cung, trông tâm tình rất tốt, một đường cười ha ha.
Tô Hoài Cẩn vừa lúc ở trong viện tản bộ nên tới đây nhìn xem, nói: "Cha, chuyện gì vui như thế?"
Tô Chính cười nói: "Con gái! Con nói cha có thể không vui sao? Cha đứng ở đảng Tứ hoàng tử nhiều năm như vậy, hiện giờ đến cùng cũng đã thành!"
Tô Hoài Cẩn nhíu mày, nói: "Thành?"
Tô Chính vỗ tay nói: "Đúng rồi! Hôm nay thời điểm triều nghị, Hoàng Thượng đã nói ra mắt Thái Tử có tật muốn đưa đến thành cung Thượng Dương tĩnh dưỡng, cố ý phế bỏ ngôi vị trữ quân Thái Tử. Cứ như vậy, sau này Tiết Ngọc Ngọc sẽ không phải là Thái Tử nữa rồi, mà là Đại hoàng tử! Không chỉ như vậy, triều thần còn nhất trí đề cử Tứ hoàng tử làm Thái Tử, có thể nói đây là điều mọi người mong đợi!"
Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong, quả nhiên, tuy rằng đời này rất nhiều chuyện hơi khác đời trước, nhưng Tiết Trường Du vẫn bởi vì chuyện của nước Thương Dương mà phải trở thành trữ quân Đại Tiết.
Sau này lại không phải là Tứ hoàng tử mà là Thái Tử điện hạ.
Tô Chính cười nói: "Con gái ngoan, con làm tốt lắm, thật sự rất tốt! Hiện giờ có thể nói con đã nắm giữ trái tim của Yến Vương, nếu lại có thể sinh một thằng nhỏ béo tốt, ngày mai con chính là Thái Tử Phi, sau này...... Đó chính là nhất quốc chi mẫu Hoàng Hậu rồi!"
Tô Chính nói thế thì hết sức vui mừng, lại nói: "Hay lắm, nhà họ Tô chúng ta, đồng lứa với cha, có thể nói là làm rạng rỡ tổ tông, cha con là tướng của nước, huynh trưởng con là binh mã đại nguyên soái, còn có tương lai con là Hoàng Hậu nương nương, thật đúng là làm rạng rỡ tổ tông!"
Tô Hoài Cẩn nghe thế thì nheo mắt, thản nhiên nói: "Con chưa từng muốn làm Hoàng Hậu."
Tô Chính lắp bắp kinh hãi, nói: "Con nói cái gì? Phụ nữ trên đời này, nào có ai không muốn làm Hoàng Hậu? Con gái à, e là con còn chưa tỉnh ngủ!"
Tô Hoài Cẩn cười nhạt: "Cha, cha ngẫm lại xem, địa vị của cha đã cực cao, trở thành Thừa tướng của một quốc gia, quan văn thiên hạ này không thể sánh qua cha...... Mà huynh trưởng thì sao? Huynh trưởng đứng hàng đại nguyên soái thiên binh vạn mã, tay cầm trọng binh, võ quan thiên hạ này cũng không thể sánh qua huynh trưởng. Nhà họ Tô chúng ta đã một văn một võ, bị bao quan viên triều đình kiêng kị. Hiện giờ nếu con gái lại ra đứng trước mũi nhọn, một ngày nào đó, chẳng phải là trêu chọc phải một mối họa hay sao?"
Tô Chính xụ mặt, cười nhạo nói: "Quả nhiên là suy nghĩ của phụ nữ! Nào có nhiều lo lắng như vậy, con cứ yên tâm, làm tốt vị trí Thái Tử Phi thôi!"
Tô Hoài Cẩn thấy Tô Chính không nghe mình nói thì lắc đầu, này không phải nói giỡn, đây đều là sự thật.
Hai người đang nói, Ngụy hổ đột nhiên chạy vào, nói: "Lão gia, tiểu thư, trong cung có xe ngựa chờ ở bên ngoài, nói là Thục Quý Phi nương nương lệnh người tới đón tiểu thư tiến cung, muốn nhìn tiểu thư một chút."
Thục Quý Phi, đương nhiên chính là mẹ của Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn biết, đời trước Thục Quý Phi vẫn luôn không thích mình, không phải bởi vì mình xuất thân thấp hèn, không hiểu quy củ, không biết đại thể mà là bởi vì mình xuất thân quá cao, át đi khí thế của Thục Quý Phi. Hơn nữa ngoại thích nhà họ Tô phát triển quá lợi hại, mà thân thích trong nhà Thục Quý Phi đều là đám không nên thân, bởi vậy Thục Quý Phi rất chướng mắt Tô Hoài Cẩn.
Tô Chính cười nói: "Phải rồi phải rồi, chuyện thành thân còn phải chuẩn bị. Nếu Quý Phi nương nương muốn nhìn con, con đi hầu hạ đi, đừng chậm trễ, đừng cho nhà họ Tô chúng ta mất mặt, biết không?"
Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: "Con gái biết."
Tuy nàng nói như vậy nhưng trong lòng cũng không để ý. Kiếp trước Tô Hoài Cẩn chính là toàn tâm toàn ý vâng theo ý tứ của Tô Chính, cũng không tranh luận với mẹ chồng, mẹ chồng nói một là một, nói hai là hai, nhưng mà kết cục của Tô Hoài Cẩn căn bản vẫn xuống dốc.
Tô Hoài Cẩn đời này không có khả năng lại ấm ức mình thêm một lần nào nữa.
Tô Hoài Cẩn lập tức rửa mặt chải đầu trang điểm, nhanh chóng lên xe ngựa, đi vào trong cung.
Thục Quý Phi hôm nay khác với ngày xưa, trước kia Thục Quý Phi nhiều lắm chỉ là sủng phi. Hiện giờ Thục Quý Phi, con trai có lẽ sẽ làm Thái Tử, khí thế bà ta tự nhiên cao hơn không ít. Từ sau khi Tiết Trường Du hồi kinh, Thục Quý Phi mỗi ngày đều sang hỏi han Hoàng Hậu, chọc cho Hoàng Hậu tức giận.
Hoàng Hậu ốc còn không mang nổi mình ốc, không có cách nào, đành phải chịu đựng.
Tô Hoài Cẩn xuống xe ngựa, vào cung của Thục Quý Phi, chỉ thấy Thục Quý Phi đang nằm trên giường mỹ nhân, trong tay lắc lư hương phấn, bên cạnh là vài thị nữ đang quỳ đấm chân, bóp vai, còn có quạt tròn, cầm bát đựng băng, bên trong là một vài quả vải, hầu hạ thoải mái dễ chịu.
Thái độ Tô Hoài Cẩn rất cung kính nói: "Hoài Cẩn gặp qua Quý Phi nương nương, thỉnh an Quý Phi nương nương."
Thục Quý Phi chỉ dùng mí mắt liếc Tô Hoài Cẩn một cái, cũng không có ý tứ cho Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, nằm như cũ, lười nhác nói: "Bổn cung đều nghe nói chuyện của ngươi."
Tô Hoài Cẩn rũ đầu, không lên tiếng. Thục Quý Phi không rõ ý nghĩa cười một tiếng, nói: "Đường đường là đại tiểu thư phủ Thừa tướng, thật tốt đấy, thế nhưng chưa kết hôn đã có thai. Cái này truyền ra ngoài, chẳng phải là khiến người ta chê cười? Quả thực muốn cười đến rụng răng! Nhà họ Tô các ngươi, quy củ như vậy sao? Dùng thai tới uy hiếp người? Uy hiếp con ta cưới ngươi?"
Tô Hoài Cẩn cười, cũng không buồn bực, thản nhiên nói: "Quý Phi nương nương ngài khẳng định là hiểu lầm gì rồi, Hoài Cẩn làm sao dám uy hiếp Yến Vương điện hạ."
Nàng nói rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Thục Quý Phi, ánh mắt rất trấn định, cũng không có một tia hèn mọn và ngượng ngùng, lại nói: "Thục Quý Phi khả năng còn không biết, là Vương gia tự mình tới cửa cầu thân."
"Ngươi......"
Thục Quý Phi tức giận không nhẹ, trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn, cơ thể đều ngồi thẳng, nói: "Ngươi dám già mồm với ta?! Đây là quy củ của nhà họ Tô sao? Dạy dỗ con gái như vậy à?"
Tô Hoài Cẩn vẫn là không nhanh không chậm nói: "Quý Phi nương nương nói quá lời, trong nhà tiểu nữ gia giáo cực nghiêm, nhưng khẳng định không lọt vào mắt của nương nương, nào có dịu dàng hào phóng như nương nương đây?"
Lúc này Thục Quý Phi trừng mắt, xoa eo, căn bản không có dáng vẻ dịu dàng hào phóng gì, nghe Tô Hoài Cẩn dùng cái này chẹn họng mình thì vội vàng ho khan một tiếng, buông tay.
Thục Quý Phi cười lạnh một tiếng, nhìn Tô Hoài Cẩn từ trên xuống dưới rồi nói: "Hiện giờ cũng đã ba tháng rồi? Là nam hay nữ, ngự y đã nhìn ra chưa?"
Ngự y đương nhiên nhìn không ra bởi vì Tô Hoài Cẩn còn chưa chọn giới tính cho cục cưng nữa, thật ra nàng cũng rất rối rắm, đương nhiên, sinh con trai rất củng cố địa vị của Tô Hoài Cẩn. Nhưng muốn Tô Hoài Cẩn nói, nàng rất muốn sinh con gái, bởi vì mọi người đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, ngoan ngoãn đáng yêu còn nghe lời.
Hơn nữa sinh con gái mà nói......
Cũng có thể nhìn ra Tiết Trường Du đến cùng nghĩ như thế nào, có phải chỉ nghĩ muốn con trai củng cố địa vị của mình hay không.
Bởi vì như thế, Tô Hoài Cẩn còn chưa có xác định cuối cùng, bởi vậy ngự y cũng nhìn không ra.
Thục Quý Phi thấy nàng không đáp mới nói: "Chúng ta dùng từ tục tĩu nói trước, cho dù ngươi gả cho con ta làm Thái Tử Phi, nhưng sau này nếu sinh ra không phải con trai, chờ con ta sau khi đăng cơ, ngươi cũng không được làm Hoàng Hậu! Đừng cho rằng mình là vợ cả Thái Tử......"
Bà ta nói đến đây, còn muốn tiếp tục nói tiếp, kết quả đã nghe thấy tiếng bước chân, cùng với một tiếng "Mẹ".
Tiết Trường Du thế nhưng bước vào từ bên ngoài.
Thục Quý Phi thấy con trai tới lập tức vui mừng. Đến cùng hôm nay triều nghị, Hoàng Thượng đã xác định muốn lập Tiết Trường Du làm Thái Tử, đây chính là tin vui. Làm mẹ Thục Quý Phi cũng sẽ đi theo bay lên, sao có thể không vui?
Thục Quý Phi vừa muốn nói trăm ngàn câu hỏi han ân cần, kết quả lời nói còn chưa kịp, Tiết Trường Du đã nghiêm nghị nói: "Mẹ, Cẩn Nhi chính là vợ cả của con trai, ngoại trừ Cẩn Nhi, con trai sẽ không muốn người con gái nào khác."
Thục Quý Phi mở to hai mắt nhìn, phảng phất nghe xong được chuyện quỷ quái gì đó.
Đàn ông dưới bầu trời này, có ai không phải tam thê tứ thiếp. Phàm là thương nhân có chút tiền trong người thì trong nhà đều cơ thiếp thành đàn. Mà Tiết Trường Du thì sao, tương lai là Thái Tử, tương lai là tân hoàng, thế nhưng nói không cần phụ nữ khác?
"Con ta......"
Thục Quý Phi còn muốn nói gì đó đã bị Tiết Trường Du cắt ngang, khẩu khí Tiết Trường Du như không thể làm trái, đều có một sự uy nghiêm nói không nên lời: "Con trai tâm ý đã quyết, mẹ không cần nhiều lời."
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, âm thầm nhìn chằm chằm đánh giá Tiết Trường Du, đáy lòng hơi ngây ngốc.
Phải biết rằng đời trước Tiết Trường Du chính là con trai có hiếu, Thục Quý Phi nói cái gì hắn đều không làm trái, thậm chí sẽ không tranh luận, mặc kệ là đúng hay sai, tuyệt đối sẽ không làm Thục Quý Phi mất mặt.
Coi như thật sự không thể nhẫn nhịn, cũng sẽ giải thích ở sau lưng Thục Quý Phi.
Hiện giờ ở bên ngoài chói lọi vả vào mặt mũi Quý Phi, đây vẫn là lần đầu tiên.
Ở Tô Hoài Cẩn xem ra, hiệu quả khiếp sợ này không thua gì khi biết mình có hỉ mạch......