Editor: Sunn & Mứt Chanh
Tiết Trường Du ngây ngốc mất một lúc lâu.
Lúc nghe nói mình sắp có con đã đặc biệt vui vẻ, hiện giờ thái y lại nói thế nhưng có tới hai đứa!
Tiết Trường Du cảm thấy niềm vui lập tức dâng lên không thể tả, vội vàng để Tô Hoài Cẩn nằm nghỉ ngơi rồi nhìn và nói với ngự y: "Mau kê một phương thuốc an thai, đúng rồi, đừng quá đắng, Cẩn Nhi uống đắng không được."
Ngự y vội vàng vâng lời rồi mau chóng đưa toa thuốc, Lục Y mang theo ngự y lui xuống.
Tiết Trường Du ngồi ở bên cạnh giường hỏi han ân cần, hỏi đến mức trên trán Tô Hoài Cẩn nổi đầy gân xanh.
Lúc này Tô Hoài Cẩn lại muốn mở tâm hồn ra nhìn xem tiếng lòng của Tiết Trường Du, cũng chỉ có vui sướng che trời lấp đất, bên trong cái gì cũng không có, trong lòng cười như ngây ngốc......!
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ, lời nói cả buổi, hiện tại lại thất bại trong gang tấc.
Tiết Trường Du không thèm nghĩ, tâm hồn của Tô Hoài Cẩn cũng nhìn không ra.
Đại điển đăng cơ không phải nói tổ chức là tổ chức, mọi thứ dựa theo chế độ lễ nghĩa, khua chiêng gõ mõ chuẩn bị.
Trong khoảng thời gian này, Tiết Trường Du thật ra đã thực hiện nghĩa vụ làm Hoàng Thượng.
Mà Hoàng Thượng ngày xưa, Thái Thượng Hoàng hiện giờ đã chuyển đến cung điện khác, nói là mặc kệ chính sự, an dưỡng tuổi già.
Nói không dễ nghe thì thật ra chính là giam lỏng, hoạt động đều đã bị hạn chế.
Nhưng một ngày ba bữa cơm là hầu hạ chu đáo, chi phí ăn mặc không có một cái nào không tinh tế.
Bởi vì ngay lúc mấu chốt này, Tiết Trường Du không muốn lại xảy ra chuyện, cũng không muốn để người khác nắm được nhược điểm của mình.
Còn Hoàng Hậu trước Vương thị hành thích công chúa Hàm Bình cũng bị giam lỏng trong cung điện của Thái Thượng Hoàng.
Hai người cũng coi như là bạn bè, nhưng nghe nói không quá hoà bình, hoàn toàn không thấy cử án tề mi như trước, ngược lại mỗi ngày đều đánh nhau túi bụi.
Tâm trạng của Thái Thượng Hoàng không tốt thì động thủ với Vương thị.
Vương thị bởi vì chuyện của Đại hoàng tử thì tâm trạng đặc biệt hậm hực, lại mất bảo toạ Thái Hậu bởi vậy Thái Thượng Hoàng động thủ thì bà ta sẽ nói chuyện, đương nhiên không phải khuyên bảo gì mà là mượn miệng cắn người.
Tô Hoài Cẩn ở tẩm cung Hoàng Thượng một đoạn thời gian thì nghe nhiều nhất chính là chuyện Thái Thượng Hoàng và Vương thị bị thương.
Hôm nay đầu tóc của Thái Thượng Hoàng bị Vương thị nắm rớt một dúm, ngày mai hàm răng của Vương thị bị Thái Thượng Hoàng đánh rụng một cái, cũng chính là như vậy.
Tô Hoài Cẩn mỗi ngày dưỡng bệnh ở tẩm cung, Tiết Trường Du cũng không cho nàng quay về cung Du Cẩn.
May mà mấy tháng này, Tiết Trường Du chuẩn bị đăng cơ cho nên mỗi ngày đều rất bận rộn, trừ một ngày ba bữa cơm thì gần như là không thấy người đâu.
Mỗi ngày đến tối rồi vào khuya, đều là khi Tô Hoài Cẩn ngủ, sáng sớm ngày hôm sau lại biến mất bắt đầu một ngày bận rộn.
Chờ Tô Hoài Cẩn gần như thức dậy rửa mặt chải đầu xong xuôi thì Tiết Trường Du lại vội vàng đi đến, ăn cơm sáng với Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn nhìn đã cảm thấy phát sợ, một ngày không dưới mười lần qua lại tẩm cung và nơi diễn ra chính sự.
Nàng cũng đã nói qua với Tiết Trường Du rằng không cần phiền toái như thế.
Nhưng Tiết Trường Du không nghe, vẫn cứ "sáng đi tối về".
Mấy ngày này Tô Hoài Cẩn không có gì để làm nên chuẩn bị đi thăm công chúa Hàm Bình.
Công chúa Hàm Bình dưỡng thương cũng đã được một thời gian, bởi vì thân thể tương đối đặc biệt, ngày thường cũng không tập võ, cũng không phải dạng người cao lớn thô kệch, miệng vết thương lại rất sâu cho nên khôi phục rất chậm.
Dưỡng mấy tháng, lúc này mới khôi phục như lúc ban đầu.
Tô Hoài Cẩn vào cung của công chúa Hàm Bình đã nghe được tiếng cười "khanh khách".
Không cần phải nói, Tô Hoài Cẩn vừa nghe đã biết chắc hẳn là Phương Thiên ở bên trong, tuyệt đối là "nhanh chân đến trước".
Cửa không có thị nữ canh gác, Tô Hoài Cẩn đã tự mình đi vào, quả nhiên thấy được Phương Thiên và công chúa Hàm Bình.
Phương Thiên mang một con vẹt tới chọc cho công chúa Hàm Bình vui.
Y biết, tuy rằng tâm tư của công chúa Hàm Bình đơn thuần nhưng lại bị mẹ ruột hành thích thì trong lòng chắc chắn không dễ chịu.
Hơn nữa việc của Đại hoàng tử và Vương thị, công chúa Hàm Bình thật ra cũng đã chịu không ít đả kích.
Công chúa Hàm Bình có thương tích trong người, tâm trạng lại không tốt, cũng không phối hợp uống thuốc trị liệu.
Bệnh tình kéo dài đã lâu, tất cả mọi người đều bó tay không còn biện pháp.
Khi đó Tiết Trường Du đã lên tiếng bảo Phương Thiên đến xử lý, nếu xử lý không xong thì mang đầu tới gặp.
Quả nhiên Phương Thiên vừa ra tay thì hiệu quả nhanh chóng
Sau này mỗi ngày Phương Thiên đều sẽ tới thăm công chúa Hàm Bình, liên tiếp mấy tháng, thương thế của công chúa Hàm Bình cũng dần khỏi hẳn.
Hôm nay Phương Thiên lại tới còn mang theo một con vẹt đến, một mặt muốn Công chúa Hàm Bình giải sầu, mặt khác, thật ra Phương Thiên cũng biết Hoàng Thượng sắp đăng cơ, mấy ngày tới chắc chắn sẽ rất bận, bản thân sẽ không thể thường xuyên lại đây, bởi vậy mới tìm một món đồ chơi đến bên công chúa.
Chú vẹt này phải tốn một số tiền lớn mới tìm thấy, đừng nói là đáng yêu mà ngay cả màu lông cũng tươi đẹp xinh đẹp, hơn nữa vô cùng linh hoạt, trông đặc biệt lanh lợi.
Nói chuyện nhanh nhẹn, còn nghiêng đầu, chọc công chúa Hàm Bình không chịu được.
Hơn nữa vẹt không cần đặt vào lồng sắt mà hoàn toàn không bay loạn, còn vô cùng dính người.
Một lúc sau, dường như biết công chúa Hàm Bình là chủ nhân của mình thì lập tức bay đến tay công chúa Hàm Bình, ríu ra ríu rít nói không ngừng, phảng phất như đứa nhỏ lắm lời.
Công chúa Hàm Bình hiển nhiên thích không thôi, Phương Thiên chơi với nàng trong chốc lát.
Nào biết công chúa Hàm Bình và chú vẹt nhỏ vừa lúc nghịch ngợm, hoàn toàn không chú ý dưới chân mà "A......" một tiếng, cơ thể khẽ nghiêng, lập tức té ngã.
Hàm Yên nghiêng ngả, vẹt "phạch" một tiếng cất cánh bay, trực tiếp bay đến bên cạnh bàn trà, còn nhấp nháy cánh.
Phương Thiên hoảng sợ vội vàng bước lên ôm lấy Công chúa Hàm Bình rồi đột nhiên xoay người.
Một tiếng "đùng!!", hai người trực tiếp ngã xuống đất, Phương Thiên làm đệm lưng cho công chúa Hàm Bình.
Công chúa Hàm Bình cũng hoảng sợ, còn chưa tỉnh hồn, cúi xuống nhìn thì lập tức đỏ mặt.
Nàng ấy và Phương Thiên hai người đều ngã dưới đất, còn bản thân tựa vào lồng ngực của Phương Thiên, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của Phương Thiên, khiến công chúa Hàm Bình vô cớ hoảng hốt không thôi.
Không khí giữa hai người dường như giằng co, Phương Thiên thật ra muốn ngay lập tức đứng dậy nhưng đối diện lại là ánh mắt của công chúa Hàm Bình, nhất thời cũng hơi mê say.
Bọn họ vốn đã gần nhau, cũng không biết như thế nào, khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần......!
Bàn tay Phương Thiên nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai bên tai công chúa Hàm Bình.
Công chúa Hàm Bình chỉ cảm thấy tê dại, có một loại cảm giác không thể nói được.
Tuy rằng vô cùng thẹn thùng nhưng lại vô cùng chờ mong, trong lòng mơ hồ hơi mong đợi......!
Lúc Tô Hoài Cẩn tiến vào đã nghe được một tiếng thét kinh hãi nên nhanh chóng qua xem, nào biết lại nhìn thấy cảnh mập mờ như vậy.
Hơi thở của hai người kia giằng co, thiếu chút nữa đã dính người vào nhau.
Tô Hoài Cẩn thật sự không dám mở mắt ra nhìn.
Con vẹt nhỏ đáp xuống bàn trà nghiêng đầu rồi tựa như đang cân nhắc điều gì đó, ngay sau đó nhảy qua nhảy lại kêu lên: "Hôn hôn! Hôn hôn!"
Vẹt nhỏ kêu to, giọng vô cùng rõ ràng, còn phát ra tiếng cười "Cạc cạc! Cạc cạc!" đặc biệt dở khóc dở cười.
Tô Hoài Cẩn đột nhiên xuất hiện, còn có con vẹt ồn ào kia, công chúa Hàm Bình và Phương Thiên phút chốc hoảng sợ.
Phương Thiên nhanh chóng đứng dậy rồi đỡ công chúa Hàm Bình dậy, hai người kéo dần khoảng cách, lúc này mới vội vàng thỉnh an Tô Hoài Cẩn rồi cười nói: "Nô tài bái kiến nương nương."
Tô Hoài Cẩn nhướng mày, ho khan một tiếng, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, đi qua ngồi xuống rồi nói với công chúa Hàm Bình: "Thương thế của muội thế nào, có đỡ chút nào không?"
Công chúa Hàm Bình xấu hổ đến đỏ bừng mặt, cúi đầu, xé rách khăn tay mà nói chuyện lắp bắp: "Tốt tốt tốt......!khỏe, đã rất rất rất......!Rất tốt."
"Haha!"
Tô Hoài Cẩn thật sự nhịn không được mới trực tiếp bật cười, vì bộ dạng của công chúa Hàm Bình kia thật sự quá đáng yêu.
Công chúa Hàm Bình bị "chọc ghẹo", nhất thời xấu hổ muốn chết, chưa nói hai câu đã bỏ chạy.
Tô Hoài Cẩn thật sự bất đắc dĩ nên đành phải đứng dậy chuẩn bị về tẩm cung.
Phương Thiên thấy vậy cũng đứng dậy rời đi, hai người cùng nhau ra khỏi cửa.
Tô Hoài Cẩn cười một tiếng rồi liếc Phương Thiên một cái: "Phương Thiên, ngươi thật to gan, dám đùa giỡn công chúa?"
Phương Thiên chắp tay nói: "Nương nương sao lại nói vậy, nô tài có một trăm lá gan, nô tài cũng không dám."
Tô Hoài Cẩn nói: "Thật sự?"
Phương Thiên lại nói: "Nô tài làm sao dám nói dối nương nương?"
Tô Hoài Cẩn cười cười: "Vậy thì tốt, bổn cung hỏi ngươi, lúc ấy công chúa Hàm Bình bị ám sát, có phải Hoàng Thượng đã nói với ngươi, bảo ngươi gạt bổn cung hay không?"
Tô Hoài Cẩn không quên trước đây nàng dụng tâm nhìn được nội dung, ngay khi Tiết Trường Du nói bí mật, người đầu tiên nhớ tới là Phương Thiên, sau đó lại là Tô Chính.
Tuy rằng đều chỉ là nhìn thoáng qua, không có hình thành hoạt động tâm lý cụ thể nhưng vẫn tiết lộ thiên cơ, bị Tô Hoài Cẩn bắt được.
Phương Thiên vừa nghe xong, dù Phương Thiên luôn luôn thành thạo cũng hơi khựng lại một chút, cái này làm cho Tô Hoài Cẩn cảm thấy mình đã hỏi đúng trọng điểm rồi.
Tô Hoài Cẩn lập tức mở ra tâm hồn xem xét Phương Thiên, nhưng tâm tư của Phương Thiên dầu nước không vào, cái gì cũng không vào.
Phương Thiên ngay sau đó đã cười nói: "Nương nương, nếu thực sự có loại chuyện này, nương nương không ngại đi hỏi Hoàng Thượng một chút.
Bởi vì loại chuyện này, từ trong miệng Hoàng Thượng nói ra mới là tốt nhất."
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, Phương Thiên đã chắp tay nói: "Nô tài cáo lui."
Tô Hoài Cẩn không biết trong hồ lô của Tiết Trường Du và Phương Thiên đến cùng muốn làm cái gì, nhìn Phương Thiên rời đi thì đành phải quay về tẩm cung.
Lục Y đỡ Tô Hoài Cẩn về tẩm cung, lúc đi ngang qua hoa viên đã thấy được một đội ngũ nhỏ.
Số người của đội ngũ không ít, có vẻ như là sứ thần.
Lục Y quay đầu sang nhìn mới nói: "Nương nương, phía trước hẳn là sứ đoàn của nước Hình."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, xem phục sức hẳn là người nước Hình.
Bởi vì đại điển đăng cơ của tân hoàng sắp tới, rất nhiều quốc gia đều phái sứ đoàn lại đây triều bái hoặc chúc mừng.
Nước Hình hiển nhiên cũng không thể ngoại lệ, trước đó vài ngày còn nghe nói sứ đoàn sắp đến kinh, hôm nay xem ra mới đến kinh.
Trong đội ngũ sứ đoàn lại còn có hai cô gái, hai cô gái kia được bọn nha hoàn vây quanh, trên mặt mang khăn che mặt, trên người cũng mặc sa mỏng trông quyến rũ lại mơ hồ, vừa nhìn đã biết chắc là hiến vũ nữ hoặc ca cơ.
Đi ở đằng trước sứ đoàn chính là một người đàn ông với thân hình cao lớn, liếc mắt nhìn sang thì như là người vạm vỡ, râu quai nón rậm rạp.
Bởi vì diện mạo khá đặc trưng cho nên Tô Hoài Cẩn cũng nhận ra, hẳn là Nhị hoàng tử nước Hình.
Khi Đại hoàng tử nước Hình xảy ra chuyện, Nhị hoàng tử sẽ biến thành đích trưởng tử, bởi vậy hiện giờ là Thái Tử nước Hình.
Tô Hoài Cẩn không dừng lại nhiều ở hoa viên mà trực tiếp trở về tẩm cung.
Nào biết, Tô Chính lại đứng ở cửa tẩm cung tựa như đang chờ Tô Hoài Cẩn và muốn nói gì đấy.
Tô Hoài Cẩn mời Tô Chính vào trà thất, hai người ngồi xuống chuẩn bị nói chuyện.
Tô Chính cười nói: "Con gái à, con nghe nói gì chưa, sứ đoàn nước Hình vừa đến."
Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Vừa mới gặp được họ ở trong hoa viên."
Tô Chính lại cười cười, nói: "Vậy......!con cũng thấy?"
Tô Hoài Cẩn hoài nghi: "Thấy cái gì?"
Tô Chính chà xát lòng bàn tay: "Hai người phụ nữ nước Hình."
Phụ nữ?
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, lập tức nghĩ tới hai người ăn mặc sa y, người đẹp được bao quanh.
Tô Chính nói: "Đúng vậy, chính là hai nữ thi nhân kia.
Ôi chao, rất tài hoa, là một đôi chị em, nghe nói là thi nhân đặc biệt có tiếng tăm ở nước Hình.
Ngay cả tài hoa của đàn ông cũng không thể so với các nàng ấy, hơn nữa dáng dấp cũng tiêu chí......"
Tô Chính trải chăn thật lâu, lúc này mới nói: "Lần này Thái Tử nước Hình rất có thành ý, hiến không ít lễ vật, còn đem cả......!hai chị em người đẹp này hiến cho Hoàng Thượng làm phi tử."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong, cuối cùng cũng hiểu rồi nhướng mày, nghĩ thầm thì ra là mỹ nhân kế của nước Hình.
Tô Chính nói: "Con gái, dù sao con sẽ thành Hoàng Hậu, tuyệt đối không được ghen ghét.
Đàn ông luôn chán ghét phụ nữ ghen ghét.
Hoàng Thượng chính là ngôi cửu ngũ, ngay cả có 80 người phụ nữ cũng là chuyện bình thường, bởi vậy con tuyệt đối không được phản đối, đã biết chưa?"
Tô Hoài Cẩn cười thành tiếng nhưng không nói gì.
Tô Chính thấy nàng không nói lời nào lại nói: "Cha cũng là vì tốt cho con, dù sao vị trí Hoàng Hậu này không thể chạy thoát khỏi con, hà tất gì vì loại chuyện nhỏ nhặt không đáng nói này mà ầm ĩ với Hoàng Thượng đến không thoải mái? Hơn nữa, việc quan trọng nhất của con bây giờ chính là sinh hạ con trai, đây chính là Hoàng trưởng tử, cũng chính là Thái Tử trữ quân sau này! Như vậy mới có thể chặt chẽ bắt lấy quyền lực của Đại Tiết!"
Tô Hoài Cẩn như cũ không nói gì mà chỉ nhìn Tô Chính, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Cha, sứ đoàn Nước Hình......!Có phải cho người cái gì tốt hay không?"
Sắc mặt Tô Chính cứng đờ, nghiêm nghị nói: "Ẩu tả! Con nói mê sảng cái gì đó!"
Tô Hoài Cẩn cười, rất hiểu rõ mà nói: "Rất tài hoa, lại có nữ thi nhân là một đôi chị em, sứ đoàn nước Hình chỉ hiến người chị cho Hoàng Thượng, này không hợp tình không hợp lý.
Cha, vậy em gái thì sao?"
Sắc mặt Tô Chính càng thêm cứng đờ, đã sắp không nhịn được.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn hiểu rõ mọi chuyện mới nói: "Nếu con gái đoán không sai, sứ đoàn nước Hình đã đưa người em gái tài ba kia cho cha, có đúng không?"
Sắc mặt Tô Chính vô cùng khó coi, giọng cũng không dễ nghe, khàn giọng nói: "Này thì có cái gì? Hiện giờ cha cũng đang ở lứa tuổi tráng niên, vợ cả cũng đã hưu, mấy năm nay cẩn trọng, cũng chưa kịp cưới vợ nạp thiếp.
Nhưng chỉ là một người phụ nữ thôi, ai dám nói cái gì, cũng không có gì đáng trách."
Tô Hoài Cẩn thở dài thật sâu: "Cha, một người phụ nữ thôi, vì sao một hai phải là phụ nữ nước Hình? Chẳng lẽ cha không biết Đại Tiết và nước Hình thực sự như nước với lửa, chỉ là mấy năm nay mặt ngoài trông hoà bình mà thôi.
Thật ra bên trong, chung quy lúc nào cũng muốn lật thuyền!"
Tô Hoài Cẩn nói vậy, hiển nhiên không phải không có lý, bởi vì nàng đã trải qua cả đời.
Hơn nữa đời kia, Tô Chính còn bị "vu hãm" hợp mưu tạo phản với nước Hình.
Tô Hoài Cẩn không muốn để Tô Chính lại đi lên đường cũ, muốn chặn đường lui tới của ông ta và nước Hình.
Tô Chính lại không để bụng mà nói: "Con gái nước Hình thì làm sao? Nhưng cũng chỉ là nạp thiếp, cũng không phải tục huyền.
Con gái à, con đừng có chuyện bé xé ra to.
Dù con không thích Hoàng Thượng nạp phi, vậy cũng đừng liên lụy đến trên người cha chứ.
Cha nuôi con lớn thế này rồi, hiện giờ cánh của con cứng cáp rồi, nên con mới dám chỉ trích cha có phải hay không!"
Tô Hoài Cẩn nghe ông ta nói như vậy thì trong lòng đột nhiên chỉ còn lại một cơn lạnh lẽo, mơ hồ hơi thất vọng, khó chịu nói không nên lời.
Nàng không biết mình vì sao phải ở cung Du Cẩn.
Trọng sinh mà đến, vốn tính toán sẽ báo thù Tiết Trường Du, hung hăng trả thù, sau đó giúp đỡ cha mình thoát ly khỏi bi kịch.
Chỉ là hiện giờ, tất cả mọi thứ đều điên đảo.
Vốn định trả thù Tiết Trường Du thì hắn lại tốt với nàng ghê gớm, hận không thể moi tim móc phổi, mỗi một lần mở tâm hồn ra đều là cưng chiều và chân thành ngập trời
Mà vốn định trợ giúp cha, lại ngoài ý muốn khiến cho Tô Hoài Cẩn càng ngày càng nhìn không thấu......!
Tô Hoài Cẩn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Tô Chính đã phẫn nộ đứng dậy: "Được rồi, cha muốn nói đều đã nói xong, chỉ là tới thông báo cho con một tiếng, không được tỏ ra ghen ghét.
Khoảng cách của con đến vị trí Hoàng Hậu chỉ có một bước, không được tự huỷ hoại, sẽ huỷ hoại luôn cha, huỷ hoại nhà họ Tô, đã biết chưa?"
Tô Chính nói như vậy, còn lấy ra cả uy nghiêm của một người làm cha.
Tô Hoài Cẩn tán thành nhưng không nghe được Tô Hoài Cẩn đáp lời thì tức giận nói: "Lời cha nói, nghe được chưa? Không biết trả lời sao?"
Tô Hoài Cẩn thở dài, không có nói nữa.
Thời điểm sóng to gió lớn ngược lại khiến nàng dần dần bình tĩnh lại, đã không gây ra bất kì gợn sóng nào mà chỉ thờ ơ nói: "Lục Y, tiễn khách."
"Ngươi......"
Tô Chính tức giận không thôi, Lục Y cũng đã đi tới nói: "Thừa tướng đại nhân, nô tỳ đưa ngài ra ngoài."
Mặt Tô Chính đỏ lên, một nửa là do lý do tiễn khách làm cho thẹn, một nửa là bị chọc tức, còn muốn mở miệng răn dạy Tô Hoài Cẩn thì Lục Y đã nói: "Thừa tướng đại nhân, nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng.
Nhìn thời gian, e là Hoàng Thượng đã gần đến giờ về dùng bữa với nương nương."
Tô Chính nghe xong thì giận trừng mắt nhìn Lục Y: "Hay hay lắm, các ngươi đều cứng cáp hết rồi."
Dứt lời thì phất tay áo chạy lấy người.
Tô Hoài Cẩn thở dài một hơi, khiến Lục Y vô cùng giật mình: "Nương nương, sao lão gia lại như vậy.
Ngay cả nô tỳ còn biết nước Hình lòng lang dạ thú, lúc này đưa người đẹp tới nhất định là không có ý tốt!"
Tô Hoài Cẩn nâng tay lên, ý bảo Lục Y không cần phải nói nữa, lại vuốt trán tựa như vô cùng khó chịu.
Ngay lúc này, Tiết Trường Du quả nhiên lại đến, vội vã gấp gáp trở về dùng bữa với Tô Hoài Cẩn.
Hắn vừa tiến vào đã nhìn thấy trán Tô Hoài Cẩn tựa như vô cùng đau đầu.
Tiết Trường Du vội vàng lại đấy: "Cẩn Nhi, sao thế? Không thoải mái sao?"
Tô Hoài Cẩn lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi mệt."
Tiết Trường Du không yên tâm, nhất định phải cho vời ngự y lại đây nhìn xem.
Tô Hoài Cẩn hiện giờ đã được tám tháng, thêm hai tháng nữa sẽ đến ngày sinh.
Ngự y cũng không dám chậm trễ, bình thường chẩn trị nhưng chỉ là do cảm xúc của Tô Hoài Cẩn không tốt, thai nhi đặc biệt ổn định, không có gì trở ngại.
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn ngồi xuống rồi tự mình gắp đồ ăn cho nàng: "Nếu không thoải mái, ăn cơm trưa xong thì nàng nghỉ một lát đi, tuyệt đối đừng để mệt mỏi.
Nếu có cái gì thì nhất định phải sai Lục Y gọi ta đến, đừng bắt bản thân chịu đựng."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, nhìn thấy Tiết Trường Du quan tâm như thế lại nghĩ tới dáng vẻ lạnh nhạt của Tô Chính thì không khỏi cảm thán một trận trong lòng.
Kiếp này, đến cùng thì cái gì sai, vì sao lại biến thành như vậy?
Tô Hoài Cẩn nghĩ trong lòng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
Lúc trước nàng có đi tìm Phương Thiên, Phương Thiên đá cầu về trở lại, bảo nàng trở về hỏi Hoàng Thượng, tựa như Phương Thiên không tiện trả lời.
Tô Hoài Cẩn bỗng nhiên nhớ tới điều này nên hỏi: "Hoàng Thượng, Hoài Cẩn có một chuyện muốn hỏi Hoàng Thượng."
Nàng vừa nói, nào biết Tiết Trường Du lại hết sức khẩn trương, đũa thiếu chút nữa rơi trên bàn, ho khan một tiếng rồi ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, đây là vẻ mặt gì thế kia? Vẻ mặt làm sai chuyện gì sao? Làm chuyện xấu? Hay vẻ mặt chột dạ?
Tô Hoài Cẩn vừa muốn mở miệng, Tiết Trường Du đã không nhịn được mà lập tức nhận tội: "Cẩn Nhi, nàng nghe ta giải thích, ta thật sự không có!"
Tô Hoài Cẩn càng ngốc hơn: "Không có?"
Hai chữ này vốn là nghi vấn nhưng Tiết Trường Du đang chột dạ lại nghe ra đó lại chính là chất vấn.
Tiết Trường Du càng thêm khẩn trương hơn, giơ tay lên thề: "Thật sự, sứ đoàn nước Hình dâng nữ thi nhân lên, ta hoàn toàn không tới nhìn dù chỉ một lần, đã sớm đã sai người cho nàng ta ở tại dịch quán, không giữ lại trong cung, lúc này chắc hẳn đã đi rồi.
Thật sự, ta có thể thề, nếu có nửa câu sai thì thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế!"
Tô Hoài Cẩn: "......" Cái gì thế, mình muốn hỏi chính là cái này sao?
Còn thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế!
Cân nặng của lời thề này đủ......!
Tiết Trường Du khẩn trương muốn chết, vội vàng giải thích.
Tô Hoài Cẩn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, thiếu chút nữa đã thiếu lễ độ trợn trắng mắt, nói: "Hoàng Thượng......!Hoài Cẩn muốn hỏi, không phải cái này."
Tiết Trường Du khó có khi ngây ngốc: "Không phải chuyện này sao?"
Lục Y hầu hạ một bên muốn bật cười, thật sự nhịn không được mà vội vàng ra ngoài che miệng mình lại.
Tiết Trường Du nhẹ nhàng thở ra,: "Vậy thì......!Là chuyện gì?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Hoài Cẩn hôm nay có gặp Phương Thiên, Phương Thiên nói có lẽ Hoàng Thượng có chuyện gì muốn nói với Hoài Cẩn.
Hơn nữa chuyện này chỉ có từ trong miệng Hoàng Thượng nói ra mới là tốt nhất."
Tiết Trường Du vừa nghe thế thì trong đầu "ầm ầm", ngay sau đó ho khan mà nói rằng: "Cẩn Nhi đã suy nghĩ nhiều rồi, trước cứ dùng bữa đi đã."
Tô Hoài Cẩn càng cảm thấy hoài nghi, nhưng Tiết Trường Du đã kịp thời ngắt lời: "Ngày mai chính là đại điển đăng cơ, Cẩn Nhi cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá mệt mỏi."
Đại điển đăng cơ đúng hẹn cử hành, các quốc gia đều phái sứ thần tới, có mấy nước nhỏ thậm chí còn là quốc quân tự mình tới chúc mừng, đặc biệt long trọng.
Không chỉ như vậy, Tiết Trường Du quả nhiên ở trước mặt dàn tế khiến liệt tổ liệt tông và thiên địa thần minh, tuyên bố muốn lập Tô Hoài Cẩn làm Hoàng Hậu.
Chuyện này làm Thái Hậu vô cùng bất ngờ, Thái Hậu tìm Tiết Trường Du thương lượng rất nhiều lần, mỗi một lần Tiết Trường Du đều tiêu cực chống cự.
Hơn nữa đại điển đăng cơ tới càng ngày càng gần, chuyện này cũng không đáng bị nhắc tới.
Thái Hậu cũng chưa nhìn thấy các bộ định ra công văn lập hậu, còn tưởng rằng Tiết Trường Du đã từ bỏ.
Nào biết Tiết Trường Du lại ở thời điểm hiến tế nhanh chóng quyết định, nhất ngôn cửu đỉnh tuyên bố, còn có rất nhiều sứ thần của quốc gia khác, thậm chí là quốc quân ở đây.
Cứ như vậy, Tô Hoài Cẩn trở thành Hoàng Hậu Đại Tiết đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Thái Hậu tức giận không thôi, sau khi đại điển đăng cơ kết thúc, một hồi quay về hoàng cung thì lập tức sai người cho vời Hoàng Thượng tới muốn răn dạy Hoàng Thượng.
Thái Hậu đang nổi nóng, ấy vậy mà anh trai của Thái Hậu cũng lại đây đổ thêm dầu vào lửa.
Anh trai ruột của Thái Hậu là Công Bộ thị lang, bậc quan không lớn.
Bởi vì vốn dĩ không có năng lực gì đặc biệt, cái chức vị Công Bộ thị lang này có dầu mỡ rất lớn, bởi vậy Thái Hậu mới đặt ông ta ở vị trí này.
Lưu Hoành Tài đi vào, cũng không đợi Thái Hậu mời ngồi đã trực tiếp ngồi xuống, cầm lấy bát trà lên uống rồi oán giận nói: "Hoàng Thượng có chuyện gì vậy? Thái Hậu, không phải người đã đáp ứng ta rồi sao? Muốn lập cháu gái bên ngoài của ta làm Hoàng Hậu hay sao, hiện giờ Hoàng Thượng chiêu cáo thiên hạ ở ngay đại điển đăng cơ, tiền trảm hậu tấu, đây là có ý tứ gì?"
Sắc mặt Thái Hậu khó coi tới cực điểm, Lưu Hoành Tài chớp mắt lại nói: "Ta đều đã nói xong xuôi với cháu gái cả rồi, kết quả hiện tại như ném đá trên sông, điều này cứ cho là không quan trọng, là cháu gái của ta không có được cái phúc phận này! Nhưng Thái Hậu ngài thì khác, Hoàng Thượng làm như vậy còn không phải là không để mặt mũi cho Thái Hậu ngài hay sao!? Ngài nói xem, Thái Hậu ngài cực cực khổ khổ nuôi lớn Hoàng Thượng, hiện tại còn không bằng một ả hồ ly nhà họ Tô!"
"Được rồi!"
Thái Hậu gầm lên một tiếng rồi vỗ xuống bàn: "Ngươi không cần phải nói! Ai gia hôm nay nhất định phải quở trách Hoàng Thượng, thật là càng lớn càng không ra cái thể thống gì."
Thái Hậu muốn tìm Hoàng Thượng, Tiết Trường Du lại mang theo Tô Hoài Cẩn cùng nhau qua đó, nói là thuận tiện thỉnh an.
Tô Hoài Cẩn hơi khó xử: "Hoàng Thượng, như vậy không tốt lắm đâu? Thái Hậu nương nương mời người qua, tất nhiên là muốn nói về việc lập hậu, nếu Hoài Cẩn đi......"
Khả năng sẽ chọc tức Thái Hậu chết mất......!
Tiết Trường Du nói: "Có cái gì không tốt? Đừng sợ, đi theo bên người ta là được, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức."
Tô Hoài Cẩn cười gượng một tiếng, nghĩ thầm, bản thân mình chỉ sợ Thái Hậu quá ấm ức mà thôi!
Thái Hậu tức giận, đã sớm nghĩ tới một trăm loại lời nói, chuẩn bị mắng tỉnh Hoàng Thượng.
Kết quả không nghĩ tới Hoàng Thượng đi vào, đồng thời cái vương miện Hoàng Hậu kia thế nhưng cũng đến.
Thái Hậu nhất thời thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, lảo đảo vài cái, cung nữ bên cạnh vội vàng tới đỡ.
Tiết Trường Du đi vào, đỡ Tô Hoài Cẩn rồi sắp xếp cho nàng ngồi xuống, đầu tiên là mở miệng nói: "Mẫu hậu, trẫm mang theo Cẩn Nhi tới thỉnh an ngài.
Cẩn Nhi còn hai tháng nữa là sinh, ngày sau chỉ e là không thể ngày ngày đều đến thỉnh an chào hỏi ngài, bởi vậy còn xin mẫu hậu thứ lỗi."
Thái Hậu tức giận tới mức thở hổn hển, Lưu Hoành Tài nhìn thấy Tô Hoài Cẩn tới lại tới cùng nên lúc này tất cả lời ông ta muốn nói đều nghẹn trở về.
Dù sao Tô Hoài Cẩn chính là đích nữ nhà họ Tô, thế lực của nhà họ Tô còn đó, Lưu Hoành Tài tuy rằng mới sau lưng nói ra nói vào nhưng cuối cùng cũng không dám nói bậy ra bên ngoài.
Thái Hậu và Lưu Hoành Tài đều biến thành người câm, Tiết Trường Du thì cười tủm tỉm nói: "Mẫu hậu tìm trẫm tới, không biết là chuyện gì?"
Lưu Hoành Tài ấp úng, đẩy Thái Hậu hai lần.
Thái Hậu ho khan một tiếng mới nói: "Là như thế này, hoàng nhi à, cậu của con ở Công Bộ cũng đã được hai ba năm.
Công Bộ thượng thư vẫn luôn làm khó hắn, không cho hắn vẻ mặt hoà nhã, bởi vậy không có cơ hội lập công.
Bởi vậy ai gia nghĩ là Hoàng Thượng đổi vị trí của cậu con đi thôi."
Tiết Trường Du nói: "Ồ? Không biết mẫu hậu và cậu cảm thấy nơi nào sẽ thích hợp?"
Lưu Hoành Tài lập tức hưng phấn, lại nhìn nhìn Thái Hậu, thúc giục Thái Hậu.
Thái Hậu nói: "Ai gia cảm thấy Đại Tông Chính Viện cũng không tệ, tùy tiện cho cậu của con một vị trí Tông Nhân Lệnh là được rồi."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe thế, nhịn không được đã bật cười, Tông Nhân Lệnh? Khá lắm, vẫn là tùy tiện quá, công phu sư tử ngoạm sao?
Thái Hậu thấy Tô Hoài Cẩn bật cười thì ngầm trừng mắt nhìn nàng.
Tiết Trường Du lại trực tiếp bật cười, nhướng mày nói: "Tông Nhân Lệnh? Mẫu hậu và cậu có lẽ còn không quá quen thuộc với pháp lệnh của triều đình Đại Tiết ta, chức vị Tông Nhân Lệnh này từ xưa tới nay chỉ có Thân vương mới được đảm nhiệm."
Hắn nói xong nhìn thoáng qua Lưu Hoành Tài, cười vô cùng "hòa ái dễ gần": "Bởi vậy......!dường như cậu không thể nào thích hợp."
Lưu Hoành Tài bị Tiết Trường Du nhục nhã một phen thì trên mặt hơi tăm tối, sắc mặt vô cùng khó coi, lại nháy mắt ra hiệu với Thái Hậu.
Thái Hậu lại căng da đầu nói: "Hoàng nhi, hiện giờ thiên hạ này đã là của hoàng nhi, một vị trí Đại Tông Chính Viện Tông Nhân Lệnh hèn mọn, sao có thể làm khó được con, có phải không?".
Truyện mới cập nhật
Tiết Trường Du thì nói: "Mẫu hậu phải biết rằng, trẫm mới vừa lên ngôi đại bảo, hết thảy còn trăm phế đãi hưng.
Nếu vào thời điểm mấu chốt này, trẫm lại làm việc thiên tư trái pháp luật, còn quản lý triều chính như thế nào nữa? Còn có thể phục chúng sao?"
Thái Hậu vô cùng không vui mà nói: "Hoàng nhi, nhà họ Tô thì như thế nào chứ, hiện giờ nhà họ Tô đã có Thừa tướng, một binh mã đại nguyên soái, lại thêm một vị trí Hoàng Hậu.
Dưới bầu trời này, đều là người nhà họ Tô, Hoàng Thượng sẽ không sợ người khác nói xấu sao?"
Bà nói tới đây thì tràn đầy oán trách, sắc mặt của Tiết Trường Du lập tức lạnh xuống dưới, ""rầm" vỗ lên bàn, Thái Hậu sợ tới mức lập tức dừng miệng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tiết Trường Du.
Sắc mặt của Tiết Trường Du vô cùng âm u: "Tô Chính đã là Thừa tướng từ thời hoàng gia gia còn sống, Tô Hoài Chẩn thì hạ chiến công hiển hách cho Đại Tiết ta.
Nếu cậu cũng muốn làm quan lớn thì hãy đóng công lao của bản thân thành một quyển, dâng tấu cho trẫm nhìn qua, trẫm sẽ không oan uổng bất luận một nhân tài nào."
Tiết Trường Du nói tới đây thì cũng mặc kệ trên mặt của Thái Hậu và Lưu Hoành lúc xanh lúc đỏ, lập tức mang theo Tô Hoài Cẩn rời khỏi đại điện.
Tiết Trường Du nghênh ngang mà đi, điều này chả khác nào tát thẳng vào mặt Thái Hậu.
Sắc mặt của Tiết Trường Du cũng đặc biệt khó coi, sau khi đi ra khẽ cười lạnh một tiếng: "Còn là Đại Tông Chính Viện, hừ, cũng không đái thử một bãi nước tiểu nhìn xem đức hạnh của bản thân thế nào."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong thì không khỏi "ha ha" một tiếng bật cười.
Tiết Trường Du bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, lúc này còn có thể cười được sao?"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoài Cẩn không phải là cố ý, nhưng Hoàng Thượng thế nhưng cũng có thể nói ra điều bực dọc......!Bằng lời thô tục sao? Nếu kêu người có tâm nghe thấy được, chắc chắn lại phải làm văn sớ."
Tiết Trường Du vẫy tay, nói: "Nhưng chỉ bị khó thở đôi chút, Lưu Hoành Tài chính là một tên thợ giày, cái loại này xen lẫn trong Công Bộ đã là thiên đại ân đức của trẫm.
Không biết mang ơn đội nghĩa, ấy vậy mà còn muốn làm Tông Nhân Lệnh, quả nhiên lòng tham không đủ rắn nuốt voi."
Hắn nói xong thì đồng thời thở dài, lại nói: "Quả thật, không nên đề cập tới điều này nữa, hôm nay Cẩn Nhi cứ nghỉ ngơi đi.
Ngày mai còn có bữa tiệc, sứ thần các quốc gia đều tới.
Quy mô của bữa tiệc không nhỏ, đến lúc đó nàng phải có mặt đấy."
Sau hôm đại điển đăng cơ thì thiết đãi tiệc mừng, gần nhất ăn mừng tân hoàng đăng cơ, thứ hai chính là khoản đãi sứ thần các quốc gia, thể hiện phong phạm của một nước lớn.
Bởi vậy bữa tiệc này phẩm cách không thể thấp, vừa muốn long trọng vừa muốn xa hoa.
Ngày hôm ấy Tô Hoài Cẩn sớm đã nghỉ ngơi, vì bữa tiệc ngày mai phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tô Hoài Cẩn nghỉ ngơi, Lục Y mang theo tất cả cung nữ đều lui ra ngoài.
Ngày thường nương nương không cần bất luận kẻ nào trực đêm, hơn nữa một lát nữa Hoàng Thượng cũng sẽ trở về.
Tô Hoài Cẩn một mình nằm trên long sàng, trở mình, bởi vì hôm nay là đại điển đăng cơ, đi ngang qua sân khấu thật sự khiến người mệt mỏi.
Tô Hoài Cẩn còn đang mang thai nên rất nhanh đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lâm vào trong mộng tưởng.
Ngay vào lúc Tô Hoài Cẩn ngủ, thình lình nghe một tiếng "Đinh", còn tưởng rằng là ảo giác.
【 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 】
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn giãy giụa trong lúc ngủ mơ, nhưng thật sự rất buồn ngủ, không mở mắt ra được.
Mà cảnh trong mơ của nàng đột nhiên mơ hồ, giống như đi vào bên trong một cung điện quạnh quẽ.
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm nếu nằm mơ thì nhất định đúng là nằm mơ.
Bốn phía lạnh lẽo, xem quy cách và kiến trúc thì hẳn là hoàng cung Đại Tiết.
Tô Hoài Cẩn còn cảm thấy hơi quen mắt, nhìn kỹ lại cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là cung điện mà Thái Thượng Hoàng cư trú, nói trắng ra chính là cung điện giam lỏng.
Tô Hoài Cẩn không biết sao bản thân lại đi tới nơi này, nàng vẫn luôn đi về phía trước, xung quanh thì tối om, cũng không có cung nhân nào, cũng không có bất luận đèn cung đình gì, tối lửa tắt đèn, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Vào ngay lúc này, thình lình nghe thấy tiếng "sột soạt" tựa như là tiếng bước chân, ngay sau đó một giọng nói già nua khàn khàn: "Lưu đại nhân, vẫn là ngươi đấy sao......"
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, giọng này?
Đây không phải là giọng của Thái Thượng Hoàng sao?
Bởi vì Thái Thượng Hoàng ngộ sát con trai là việc quan trọng, còn thoái vị, cho nên lập tức bệnh nặng quấn thân, ngã bệnh đã một thời gian.
Tô Hoài Cẩn đi theo Tiết Trường Du tới lui ngang qua sân khấu, trong vòng một đêm mà Thái Thượng Hoàng già mười mấy hai mươi tuổi......!
Thái Thượng Hoàng nói xong thì một giọng nói khác vang lên: "Thái Thượng Hoàng minh giám, tân hoàng thật sự là quá không quy củ, haiz!"
Là giọng một người đàn ông, tuổi tầm 40.
Tô Hoài Cẩn nheo mắt lại, bởi vì ban ngày mới nghe qua giọng này cho nên cực kỳ quen tai, vừa nghe đã biết, lại là Công Bộ thị lang Lưu Hoành Tài!
Cũng chính là cậu của Tiết Trường Du!
Tô Hoài Cẩn thoáng kinh ngạc, Lưu Hoành Tài mới thế đã chạy đến nơi đây tìm Thái Thượng Hoàng, nghe giọng điệu đã không phải là lần đầu tiên.
Tô Hoài Cẩn vội vã về phía trước vài bước, âm thầm quan sát, quả nhiên là Thái Thượng Hoàng và Lưu Hoành Tài.
Vẻ mặt Lưu Hoành vô cùng đau đớn: "Quyết định của tân hoàng thật sự quá khiến thần thất vọng! Thần vẫn là cậu của tân hoàng nhưng chỉ muốn làm Tông Nhân Lệnh, không nghĩ tới lại bị Hoàng Thượng chế nhạo nhục nhã một phen, còn nói thần không đủ tư cách! Haiz, Thái Thượng Hoàng ngài nói rất đúng.
Trái tim của tân hoàng không rộng lớn như trời, không ra thể thống gì.
Nếu để hắn chân chính chưởng quản triều đình, vậy dứt khoát hai ba nét thì Đại Tiết chúng ta cũng sẽ thua vào tay hắn!"
Thái Thượng Hoàng yếu ớt cười một tiếng: "Đúng vậy, Lưu ái khanh ngươi chính là cậu ruột của hắn, đó là người thân.
Đều như vậy, nếu chờ nó ngồi ổn căn cơ, còn không xóa sạch người nhà họ Lưu các ngươi ư?"
Thái Thượng Hoàng lại nói: "Cho dù Hoàng Thượng không coi người nhà họ Lưu các ngươi là cái đinh trong mắt, thế người nhà họ Tô thì sao? Thừa tướng Tô Chính, binh mã đại nguyên soái Tô Hoài Chẩn, còn có người sắp trở thành Hoàng Hậu Tô Hoài Cẩn, đều coi nhà họ Lưu các ngươi là cái gai trong thịt!"
Lưu Hoành Tài thở dài: "Thần cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, Thái Thượng Hoàng ngài nói xem nên làm cái gì bây giờ?"
Thái Thượng Hoàng tựa như cuối cùng cũng chờ được mấy lời này của gã, nương theo ánh trăng mờ nhạt, chỉ thấy trên mặt ông ta đã nở một nụ cười dữ tợn, khuôn mặt gần như vặn vẹo: "Cái này còn không phải dễ làm sao?"
Ông ta nói xong thì hạ giọng: "Ngày mai trên bữa tiệc, Lưu đại nhân chỉ cần kính tân hoàng một chén rượu.
Ngươi chính là cậu ruột của nó, cho dù Tiết Trường Du cảnh giác cẩn trọng, có hoài nghi thì Lưu đại nhân có thể đưa cho Thái Hậu đi kính rượu.
Mẹ của nó đến kính rượu, Tiết Trường Du còn có thể hoài nghi hay sao? Đến lúc đó......"
"Hơ!!"
Lưu Hoành Tài hoảng sợ, nói bằng giọng khàn khàn: "Thái Thượng Hoàng......!Đây......!Đây là muốn......!Mưu......"
Gã còn chưa nói xong, Thái Thượng Hoàng cười cười đã nói: "Chỉ cần Tiết Trường Du trúng độc rồi tử vong, đến lúc đó Đại Tiết ta vô chủ, Thái Thượng Hoàng ta có thể trở lại vị trí cũ.
Lưu đại nhân, vị trí Đại Tông Chính Viện Tông Nhân Lệnh thật sự ấm ức ngươi.
Để ta nói thì ngươi chính là đương kim Thừa tướng!"
Lưu Hoành Tài mới vừa rồi còn hơi sợ hãi, lúc này run run lên, không phải bởi vì sợ hãi mà là bởi vì quá hưng phấn.
Thừa tướng!
Dưới một người, trên vạn người!
Ánh mắt của Lưu Hoành Tài tỏa sáng, trong bóng đêm tản ra vẻ tham lam.
Gã thậm chí không hề suy nghĩ đến nếu như Hoàng Thượng bị hạ độc thì người hạ độc nhất định sẽ chạy không thoát.
Tô Hoài Cẩn nghe đến đó thì nheo mắt, cảm giác buồn ngủ của bản thân đã toàn bay.
"Đinh" một tiếng.
Cảnh tượng trước mắt Tô Hoài Cẩn đột nhiên đảo quanh, mở choàng mắt, xung quanh đã không phải là cung điện giam lỏng quạnh quẽ mà là giường trong tẩm cung mình.
Tô Hoài Cẩn còn nằm trên long sàng nhưng đã ngồi dậy, hơi sợ hãi, trong đầu lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Hóa ra không phải là nằm mơ mà là tai thính mắt tinh của hệ thống lại có hiệu lực.
Thái Thượng Hoàng và Lưu Hoành Tài sau lưng đang nói xấu Tô Hoài Cẩn, cho nên hệ thống kịp thời có hiệu lực.
Hệ thống lại vang lên một tiếng, thế nhưng là tuyên bố nhiệm vụ mới.
【 Hệ thống: Lưu Hoành Tài có ý đồ độc sát Hoàng Thượng, mời uống rượu độc, hoàn thành việc hệ trọng thứ chín 】
Trong lòng Tô Hoài Cẩn khẽ nhảy dựng, việc hệ trọng thứ chín?
Khoảng cách việc hệ trọng lần trước thật ra đã xảy ra rất lâu, Tô Hoài Cẩn còn muốn nhanh chóng thăng cấp tâm hồn một chút, vì dù tâm hồn bổ trợ mỗi ngày đều có hạn chế, nếu đã dùng xong rồi thì thật sự sẽ hỏng việc.
Chỉ là không nghĩ đến lúc này thế nhưng lại phải hoàn thành việc hệ trọng.
Tô Hoài Cẩn còn có thai, hiện giờ đã tám tháng.
Nếu lúc này có việc hệ trọng thì không biết có thể ảnh hưởng đến hay không.
【 Hệ thống: Xin yên tâm về việc hệ trọng, việc hệ trọng sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi 】
Tô Hoài Cẩn thoáng nghi ngờ, kết quả hệ thống lại tri kỷ như thế, nếu hệ thống nói không ảnh hưởng đến thai nhi thì Tô Hoài Cẩn cũng an tâm một chút.
Tô Hoài Cẩn nghĩ đến kế hoạch của Thái Thượng Hoàng và Lưu Hoành Tài vừa rồi thì không khỏi cười cười.
Bữa tiệc ngày mai phỏng chừng không thiếu được cảnh gà bay chó sủa, nhất định sẽ rất thú vị......!
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn thị nữ đã bắt đầu rửa mặt thay quần áo cho Tô Hoài Cẩn, chuẩn bị phục sức và quần áo cho bữa tiệc, còn cần trang điểm dựa theo quy cách.
Tiết Trường Du đã hạ lệnh, quần áo trang sức hết thảy dựa theo quy cách Hoàng Hậu.
Bọn thị nữ bận rộn, dùng cơm trưa xong, lúc này mới xong, hơi ổn định một chút.
Chờ buổi chiều, Tiết Trường Du sẽ tự mình tới đón Tô Hoài Cẩn cùng nhau đến sảnh tiệc.
Nơi sảnh tiệc, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, còn có ngoại lai sứ thần đều đã sớm ngồi vào vị trí dự tiệc, chỉ chờ tân hoàng Tiết Trường Du đến dự tiệc.
Không chỉ là thần tử trong nước mà ngay cả sứ thần ngoại quốc đều nghe nói Tiết Trường Du đăng cơ là vì Thái Thượng Hoàng "chủ động" thoái vị nhượng chức, nhường ngôi cho Tiết Trường Du.
Phóng mắt nhìn quanh, lịch sử gần như ít ỏi không có mấy, giống như là truyền thuyết xa xưa.
Tuy rằng bên ngoài là nhường ngôi nhưng đại đa số mọi người đều rõ ràng, nếu tân hoàng nước Tiết không có tài năng thì chỉ sợ chuyện nhường ngôi này cầu còn không được.
Bởi vậy sứ thần này đều muốn gặp tân hoàng nước Tiết một lần, trong lòng lại hơi kiêng kị nên sớm tới, tỏ vẻ cung kính.
Vào lúc xế chiều, Tiết Trường Du đã dẫn theo Tô Hoài Cẩn khoan thai tới muộn.
Mọi người nhìn sang, tất cả đều vội vàng đứng dậy từ vị trí, thần tử nước Tiết hạ bái, sứ đoàn ngoại quốc hành lễ.
"Bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tiết Trường Du thật cẩn thận đỡ Tô Hoài Cẩn sóng vai đi vào bên trong, trước để Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, chờ Tô Hoài Cẩn ngồi ổn thì lúc này bản thân mới ngồi xuống: "Đều bình thân đi."
Sau khi mọi người tạ ơn, lúc này mới sôi nổi ngồi xuống.
Tô Hoài Cẩn ngồi ở trên, nhìn chung quanh một vòng bốn phía, liếc mắt một cái đã thấy được sứ đoàn nước Hình.
Tương tự như những gì xảy ra trong khu vườn ngày hôm đó, Thái Tử nước Hình ngồi ở phía tay trái, đằng sau là sứ đoàn, đại sự quan..., còn có một đôi chị em tài nữ cũng ở đó.
Vẻ ngoài quả nhiên là hoa sen mới nở, duyên dáng yêu kiều, đều có một hương vị không dính khói lửa phàm tục......!
Chị gái là một người đẹp lạnh lùng, còn cô em gái thì vô cùng thẹn thùng, tài năng và xinh đẹp, quả nhiên hấp dẫn ánh mắt không ít người.
Tô Hoài Cẩn nhìn sang kia thì Tiết Trường Du đã nói: "Cẩn Nhi, nhìn cái gì mà chuyên chú như vậy?"
Tô Hoài Cẩn cười cười, thản nhiên nói: "Một bên lạnh như băng sương, băng tuyết thông minh, một cái thẹn thùng quyến rũ, nhiệt tình như lửa.
Không biết Hoàng Thượng thấy thích cái nào? Sứ đoàn Nước Hình cũng không có tính toán trước, sao không đưa một đôi cho Hoàng Thượng, cũng đẹp cả đôi phải không?"
Tiết Trường Du vừa nghe thế thì nói với vẻ bất đắc dĩ: "Cẩn Nhi, nàng đừng trêu ghẹo ta."
Hắn nói như vậy rồi lập tức lại cười, bám vào người dán lên tai Tô Hoài Cẩn rồi thì thầm: "Chẳng lẽ là......!ghen rồi sao?".