Chương 5: Đầm nước sinh thái
Hồi trước, mỗi khi có mưa dông vào buổi tối, Tống Hứa luôn xếp chăn gối thàn ngọn núi, sau đó bản thân chui dưới chân núi đó để qua hết đêm.
Lần này, cô vẫn đặt mình dưới chân "núi nhỏ", có điều, ngọn núi nhỏ lần này không phải chăn êm gối mềm, mà là một cái đuôi rắn thật nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cuộn tròn trong dưới đuôi của Ô Mộc, chờ tiếng sầm bớt lại mới dám ló người ra, gần như đã bị cái đuôi kia ép thành cái bánh xốp nướng.
Bánh xốp nước mang theo hơi ẩm vểnh lỗ tai lên nghe tiếng động bên ngoài, nhô nửa người từ dưới đuôi rắn ra. Đưa tay vuốt ve cơ thể, muốn làm cho phần lông xẹp lép của mình phồng lên.
Tạm thích ứng được với không gian mờ tối, Tống Hứa nhìn bóng hình mơ hồ trước mặt, đồng thời móng vuốt của cô sờ được phần tóc lành lạnh, trơn bóng.
Đây dĩ nhiên không phải đầu cô, mà là của con rắn lớn. Nửa người trên của hắn uốn cong nằm ở gần đó, dựa theo tư thế này, hình như bây giờ cô đang ở cạnh miệng của hắn.
Tống Hứa không khỏi cảm thán, tính tình của tên rắn này đúng là quá tốt, vừa rồi cô bị dọa tới thần trì mơ hồ, hình như còn gẩy loạn cái đuôi của hắn, vừa đẩy vừa gạt, hắn lại như chết rồi mặc cô nhúc nhích.
Vừa khen hắn tốt tính, Ô Mộc bỗng mở mắt ra. Hai bóng đèn nhỏ đo đỏ trong bóng đêm, mang theo tiếng xì xì nguy hiểm làm con sóc cũng rợn người mà xù lông. Cũng may hắn nhìn cô một hồi, nhưng không có ý muốn dùng bữa khuya. Chỉ hơi chuyển động cơ thể, đổi tư thế ngủ.
Tiếng sấm bên ngoài lại vang lên, Tống Hứa bỏ qua sự e ngại trời sinh của sóc đối với rắn, nhanh như chớp nhảy vào trong phần đuôi cuộn tròn của Ô Mộc.
Lần này, đuôi hắn làm thành vòng tròn, trốn ở giữa càng thấy an toàn hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mơ, Tống Hứa cảm thấy mình như quả bóng, lập tức bị vật nặng ép cho xẹp, còn như bị chày cán bột chà xát. Tỉnh lại, phát hiện một cái vuốt và cái đuôi bị đuôi rắn đè lên, vị trí ngủ lúc đầu là ở nơi hẻo lánh, giờ biến thành bên trên vách đá.
Tối hôm qua, có lẽ cô bị bán thú nhân giống đực này tưởng là viên đá nhỏ cộm ở đuôi, nên bị cái đuôi hắn lăn qua lăn lại trong lúc ngủ.
Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu rọi khắp các khe hở của hang đá. Chiếu cho hang đá có hơi tối tăm sáng lên mấy lần.
Tống Hứa cẩn thận nhảy qua đuôi rắn xếp chồng, đi tới cửa hang, lập tức bị ánh sáng chói đâm thẳng vào mắt. Trừ mấy cành cây bị rơi xuống đất, thì cơn gió lớn ngang ngược đêm qua không để lại dấu vết gì khác.
Một đêm mưa gió qua đi, rừng rậm xanh tươi thêm mấy phần. Rêu xanh trên đất đã hút no nước, tất cả sắc xanh trong rừng rậm đều rực rỡ, tươi non mơn mởn dưới ánh mặt trời.
Còn cô... Tống Hứa nhìn bản thân dính đầy bùn đất và bộ lông không còn mượt mà, giờ cô chẳng khác gì một con sóc bùn.
Không thể chịu được nữa mà biến thành hình thú nhân, khoác lên mình bộ da thú cũng không còn ngăn nắp, xinh đẹp như trước.
Sau khi tới thế giới này, cô chưa từng tắm rửa, Thú nhân nơi này cũng không quen tắm, giống như chó mèo trong nhà không cần tắm mỗi ngày, bọn chúng có những cách khác nhau để bảo dưỡng bộ lông mình.
Tống Hứa đau khổ bóc mảng bùn bết trên người cô: Nhưng mà giờ mình không tắm không được!
Mấy ngày nay, cô đều uống nước ở một khe đá trong rừng rậm. Nơi đó có một dòng suối nhỏ, ngồi một lúc sẽ có thể hứng được một vốc nước. Nhưng hiển nhiên dòng nước nhỏ như vậy mà dùng để tắm cho một con sóc to như cô rất không tiện.
Cô phải tìm được nguồn nước lớn hơn, để làm chỗ tắm rửa cố định.
Ở đây mấy hôm, Tống Hứa không còn sợ hãi khu rừng rậm này như lúc đầu nữa. Cô leo lên đỉnh của cây cao, đi tìm nơi có khả năng có nguồn nước.
Có lẽ do cô luôn gặp may, hoặc do cảm giác nhạy bén trời sinh của động vật đối với nguồn nước, cô phát hiện một đầm nước khá lớn ở phía nam hang đá.
Đầm nước cách hang đá hơi xa, Tống Hứa tìm được tới nơi đã là buổi chiều.
Thoạt nhìn, đầm nước này là một trong những nơi uống nước công cộng cho các loại động vật lớn nhỏ. Ven bờ có rất nhiều thực vật thủy sinh sinh trưởng, có dấu vết bị động vật giẫm lên, và cả vết bùn đất lộn xộn.
Không biết con vật nào để lại dấu chân tạo thành vũng nước đọng, còn có một bầy nòng nọc đen mới mọc chân sau. Không bao lâu nữa, chúng sẽ biến thành động vật bốn chân sống trên bờ, tiến hóa thành đám hát ca ầm ĩ vào ngày hè, biểu diễn ca khúc ộp ộp.
Tống Hứa tìm một nơi sạch sẽ, mò lấy cây rong mềm đang uốn éo tron nước, cuộn nó lại rồi lau bùn trên người. Sau khi ướt sũng người còn lăn trên mặt đất một đêm, lau là không đủ, phải ngâm mình trong nước cọ.
Nhắc tới mới thấy kỳ, nếu để hình thú nhân mà tắm lộ thiên thế này không ổn lắm, nhưng dùng hình sóc để tắm thì lại chẳng thấy bất cứ áp lực tâm lý nào.
Cô cọ cái đuôi và chân mình, có mấy con chim chân dài đang bắt cá ăn ở gần đó. Có con miệng dài, cả người trắng phau, cũng có con phần cổ màu trắng nhưng phần lưng thì màu đen. Tống Hứa rướn cổ lên xem bọn chúng có thu hoạch được gì không.
Cái mỏ thật dài của bọn chóng giống như một cái kẹp trong nước, dễ dàng kẹp cá con lên. Nước ở trung tâm khá sâu, trên mặt nước hiện lên bóng lưng óng ánh của bầy cá con, Tống Hứa thấy mà thèm ăn cá nướng.
Vì cô đang rửa chân cạnh cây rong nên tạo ra tiếng động, cũng có con cá nhỏ tò mò bơi tới, trống trong bụi cây rong. Tống Hứa ngứa ngáy trong lòng, vứt cây rong đang kỳ cọ trong tay, bỗng bổ nhào tới bắt cá.
Trên đầu đội sắc xanh của cây rong, cánh tay dài ném một con cá nhỏ lên bờ, nhìn cái đuôi nó điên cuồng quẫy, sự hưng phấn trong lòng Tống Hứa chợt nguội đi. Ha, bắt được cá rồi nhưng mà ăn thế nào đây? Ăn sống à?
Cô lặn lội một trận ở đầm nước này, mở ra được một vài thực đơn mới. Trong truyền thuyết của nước cô có chuyện "Thần Nông nếm bách thảo". Việc bây giờ cô làm cũng chẳng khác bao nhiêu, thậm chí có thể cảm nhận được tiếng cảm khái của đám người tối cổ từng biểu đạt với thiên nhiên: Ăn! Đói rồi thì cái gì cũng ăn được!
Đầm nước xanh biết khẽ gợn sóng trong gió nhẹ, nơi đây náo nhiệt hơn rừng rậm rất nhiều, bởi những động vật nhỏ liên tục tới đây thăm hỏi. Đủ loại chim dừng chân nghỉ ngơi bên bờ đầm, Tống Hứa không biết tên, nhưng cô đã nhìn thấy mấy cái tổ của chim lớn trong bụi cây rủ xuống cạnh đầm nước.
Tống Hứa: Muốn ăn trứng chim.
Lần đầu tiên khi tới nơi này Tống Hứa nhìn thấy động vật có hình thể tương đối lớn. Một con thằn lằn nằm im không nhúc nhích, dài chừng hơn một mét. Hơn nửa cơ thể nó đều nằm trong bùn, gần như hòa cùng một màu với bùn.
Ban đầu Tống Hứa không chú ý tới nó, nhưng có một con tê giác dạo bước tới cạnh đầm nước uống nước, quấy rầy tới nó, Tống Hứa mới phát hiện thì ra chỗ ấy còn một con thằn lằn đang trốn.
Cô không mê thằn lằn như mê rắn, có điều vẫn có những hiểu biết nhất định liên quan tới loài này. Nhưng cô vẫn không nhận ra được con thằn lằn lớn trước mặt này thuộc chủng loại gì.
Nhìn thằn lằn, Tống Hứa lại liếc con tê giác đang uống nước kia... Trên đầu có sừng, hẳn là tê giác nhỉ?
Cô càng không hiểu gì về loại động vật như tê giác, vóc dáng lớn, làn da trên người có rất nhiều nếp uốn, trông không dễ chọc vào. Không biết bình thường rắn có ăn tê giác không ta.
Trừ tê giác, còn có một con hươu với cái sừng hình xoắn ốc tới uống nước... Cũng có thể là linh dương hoặc là loài khác, Tống Hứa vẫn không phân biệt được.
Cô nhìn người ta đang đứng cạnh mép nước liếm nước, lại bắt đầu nghĩ, rắn khổng lồ kia có ăn loại động vật này không? Nếu ăn vậy hai cái sừng nhọn đó liệu có đâm rách bụng không?
Đứng ở rìa đầm cho đám lông trên người hứng nắng, vuốt vuốt cho chúng tơi ra, lúc này Tống Hứa mới quyết định kết thúc việc xem bộ phim phóng sự về thế giới tự nhiên, chạy về nhà trước khi trời tối.
Trên đường trở về, Tống Hứa bị một cái cây khô đổ rạp trong rừng rậm hấp dẫn.
Thân cây nhẵn nhụi, mấy cành chính cũng đủ chắc chắn. Tống Hứa đi một vòng quanh cây khô, cảm thấy nó rất thích hợp trở thành gậy cành cây mua vui cho rắn lớn trong động. Trong cái hang đá đó trống không chẳng có gì, đúng là nên cho vài thứ trang trí để cải thiện hoàn cảnh sống.
Tống Hứa cố gắng kéo cái cây khô này về, may mà nơi cây khô bị đổ không xa hang đá lắm, nhưng dù vậy thì lúc tới cửa hang, cô cũng mệt bở hơi tai.
Làm thế nào để nhét toàn bộ cái cây này vào trong hang mới là vấn đề. Cửa hang không đủ lớn, kích thước của phần nhánh cây lớn hơn cửa hang, Tống Hứa bận bịu nửa ngày, nhánh cây bị kẹt ở cửa hang, vào không được, ra cũng không xong.
Tống Hứa có hơi chột dạ liếc vào trong hang, hình như cô chặn cửa nhà của rắn lớn rồi.
Ô Mộc ngủ một giấc tỉnh dậy, cũng phát hiện cây đại thụ chặn ở cửa hang. Tống Hứa chạy tới một bên, thấy hắn đang nhìn cái cây đó, sau đó dùng đuôi dài cuốn lấy mà kéo. Thân cây bị kẹt lập tức phát ra tiếng răng rắc, phần lớn thân cây bị hắn lôi vào trong động.
So với cái sức dùng để bú sữa mẹ của Tống Hứa, quả nhiên Ô Mộc làm đến dễ dàng, sức mạnh của hắn quá ghê gớm.
Khó khăn nho nhỏ được giải quyết, Tống Hứa vui mừng nhìn Ô Mộc dùng đuôi quấn lấy cành cây, trong lòng tự nhủ quả nhiên rắn sẽ thích gậy cành cây.
Ô Mộc có thực sự thích gậy cành cây này hay không. Sau khi đuôi dài của hắn quấn lấy thân cây thì có hơi dùng sức, tất cả các nhánh cây đều phát ra tiếng gãy. Đuôi rắn của hắn thấy vướng víu mà buông ra, cái cây to đã biến thành từng cành cây nhỏ, có nhiều chỗ còn bị bóp nát, rơi ra chút vụn gỗ.
Tống Hứa: Ừm... bây giờ thích hợp là củi đun, không cần bổ nữa.
Sau khi vặn nát cái cây, Ô Mộc mất đi hứng thú với nó, uốn éo cái đuôi rời khỏi hang đá.
Tống Hứa thấy bạn cùng phòng để lại đầy rác trên đất rồi bỏ đi, đành phải chịu đựng mệt nhọc mà thu dọn đống vụn cành cây rải đầy đất. Dùng chân đá chúng vào trong góc hang, miễn cho vướng víu.
Góc hang có thứ đồ bẩn, ban đầu Tống Hứa tưởng là tảng đá, sau khi vô tình đá phải thì phát hiện ra nó khá mềm. Cô tò mò vạch ra xem, bỗng "A".
Đó là một cái túi da thú thô ráp, vì bị vứt ở đó lâu nên bị bao một lớp bụi dày, mới làm cho Tống Hứa hiểu lầm là tảng đá.
Ném cái túi da ra chỗ sáng, Tống Hứa mang tâm trạng như mở rương tìm bảo vật mà vạch bao da ra.
Bên trong bao da có bát đá lớn, có răng thú được chế thành đao, có những miếng da nhỏ không biết dùng để làm gì, một viên đá pha lê to màu trắng. Thứ làm cho Tống Hứa vui nhất chính là có hai viên đá lửa màu đen, đây chính là dụng cụ để tạo lửa!
Tống Hứa cầm hai viên đá lửa, vui mừng nhảy cẫng lên: "A a a, mình có thể ăn đồ chín rồi!"
Cô nhìn đống cành vụn, thế này chẳng phải vừa khéo ư, củi đã chuẩn bị xong rồi.