Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 53: Hôm nay nhà rắn ăn gì

 
Trời đổ mưa, con hổ dày dặn kinh nghiệm sống cảm nhận được điềm báo trước khi trời mưa nên dắt hai đứa con đi trú mưa.

 
Tống Hứa thấy nàng vẫn luôn ở trên bãi biển nên tưởng không có cái tổ nào, lúc này mới biết thì ra nàng cũng có một cái tổ gần đó có thể che mưa che gió.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Trên một rạn san hô ven biển có một cái hang rộng rãi. Xuống dưới đáy hang, thấy con rắn mình cắn quá dài không thể nhảy lên, con hổ thả rắn trong miệng ra và tự mình nhảy lên.

 
Tống Hứa ôm cổ Ô Mộc treo lên người hắn, may mắn vì nhỏ con nên không trở thành mục tiêu của con hổ lớn.

 
Con hổ lớn không có lý trí của thú nhân như không cảm thấy rằng hai đứa con bây giờ là thú nhân trưởng thành. Nó chỉ nhớ rằng mình là một con hổ lớn với đàn con. Nó vẫn đối xử chúng như những đứa trẻ, cắn và kéo chúng khi muốn di chuyển.

 
Những tảng đá bên dưới được xếp thành từng bậc, giúp con hổ lớn dễ dàng nhảy từ bậc thang đầu tiên lên bậc thang đầu tiên lên đỉnh, rắn yêu leo lên từ từ, mình dài, đầu đến bậc thứ tư, đuôi của hắn vẫn ở dưới chân hổ lớn.

 
Con hổ chờ họ vào hang hết rồi mới nhảy lên đó, tựa đầu vào một phiến đá nhẵn trong hang mà nghỉ ngơi. 

 
Trời mưa to, gió từ ngoài thổi vào, vẫn hơi lạnh, không biết nhiệt độ nơi này ra sao, ban ngày nóng, đêm se lạnh, ngày nắng nóng và lạnh khi trời mưa. 

 
Tống Hứa nhìn vào rắn yêu, nhìn vào hổ, đi đến bụng hổ vùi mình vào lông, thoáng chốc thấy ấm áp. Dù Ô Mộc không nói gì, Tống Hứa nhìn hắn và cảm thấy mình đã lựa chọn quá dứt khoát, liền vẫy tay kêu hắn cùng đắp chăn ủ ấm.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Mộc do dự nhìn chằm chằm vào con hổ lớn, thật ra hắn thích hợp khi đánh nhau với con hổ lớn này hơn, sự thân thiết khiến hắn cảm thấy không biết phải làm sao, nhưng hắn vẫn đồng ý, dựa vào con hổ lớn, và miễn cưỡng vây lấy con hổ và con sóc bằng cái đuôi của mình.

 
Ba con thú nhân, một con khỏe mạnh, một con mất trí, và con còn lại ở trong giữa hai người thì lúc tốt lúc xấu, tất cả đều nhìn mưa to bên ngoài.

 
Hang hướng ra biển, phía xa xa là biển xám, không rõ là hơi nước, khói hay sóng, mưa tạt vào đá ngầm và nước.

 
Thật là dễ chịu khi nằm ngắm mưa trong một ngày mưa to, dẫu còn bao muộn phiền chưa giải quyết được nhưng tất cả chỉ là sau cơn mưa.

 
Tống Hứa đã gác chân lên bụng hổ, gối đầu lên rắn, nằm ngửa nhìn ra ngoài, nghĩ ngợi điều gì đó.

 
Đợi đến khi mưa tạnh hơn chút, con hổ lớn đứng dậy duỗi người, thân hình như một chiếc xe tải lớn, lắc nhẹ đầu, từng lớp lông trên người rõ ràng, mảnh nhỏ trên bụng bị Tống Hứa giẫm loạn trở nên nổi bật. Con hổ lớn không quan tâm đến điều này, cũng giống như tất cả loài mèo khác sau khi thức dậy, nhìn lại hai người trong tổ, dùng đuôi đảo qua trên đầu chúng, như để chào, rồi nhảy ra khỏi hang.

 
Nàng muốn đi săn, đồng thời không tính dẫn cả hai đi cùng, có lẽ vì nàng nghĩ rằng họ rắc rối.

 
Tống Hứa nhìn thấy tư thế mãnh hổ xuống núi, Tống Hứa cảm thán nói: “Bắp tay đó đúng là ra dáng chị đại."

 
 Đột nhiên, trong đầu xuất hiện một nữ trùm xã hội đen có hình xăm hổ trên hai cánh tay.

 
Ô Mộc: "Nhanh lên, trong lúc Hắc Sâm không có ở nhà, chúng ta xuống bắt cá cho no căng bụng nhé!"

 
Hắc Sâm là một con hổ lớn sợ nước, nhìn thấy bọn họ xuống nước là gào lên, sau đó tự mình kéo bọn họ về, vì vậy cơ hội bọn họ xuống biển không nhiều.

 
Tống Hứa không thích ăn cá cho lắm, nhưng chỉ cần cô có cơ hội sẽ đi theo Ô Mộc xuống. Cô luôn lo lắng về tình trạng của Ô Mộc, bơi ở trên biển nhỡ đột nhiên quên mất mình là ai, sau đó quên lên bờ. Với lại cô đi theo xuống biển, vẫn có thể cho Ô Mộc một số gợi ý, ví dụ như là ăn gì.

 
“Ô Mộc đừng ăn cái này, rất nhiều sứa đều có độc đó, chúng ta bơi xa hơn chút đi.” Tống Hứa cố gắng ngăn cản khi Ô Mộc định ăn sứa, dặn dò hắn: “Mặc dù ngươi cũng là rắn độc, nhưng không có nghĩa là ngươi không sợ độc, đặc biệt là ở biển, ngươi lại chưa từng ăn, không thể ăn bừa bãi được, chúng ta ăn đồ ăn bình thường được rồi.”

 
Ô Mộc cực kỳ dễ nuôi, chủ yếu là gặp gì ăn đó, đụng phải một con rùa biển lớn, hắn cũng mở miệng nuốt, bị Tống Hứa đè lại ngay.

 
“Đừng! Đây đều là mai thì ngươi ăn cái gì? Mai rùa rất khó tiêu hoá! Hãy ăn cá bình thường thôi.”

 
Ô Mộc ăn một bụng cá, Tống Hứa bắt được một đống tảo biển từ giữa biển hiện lên, vui mừng hớn hở: “Tốt quá rồi, hôm nay ăn tảo biển!” Tảo biển giòn rụm, lâu rồi cô không ăn.

 
Hai người họ ướt sũng bước lên, đúng lúc thấy hổ lớn mang thức ăn về, khi đó một bên là rừng rậm, một bên là bờ biển, nhìn không rõ biểu cảm của đối phương, nhưng Tống Hứa có cảm giác lúc nhỏ ở bên ngoài nghịch ngợm phá phách toàn thân đầy bùn quay về bị cha mẹ đánh đòn chấn chỉnh.

 
Lạ lùng là, khi nhỏ cô cũng không có trải nghiệm này.

 
Hổ lớn bỏ con thú nguyên thuỷ trong miệng, lao đến gầm gừ, rắn lớn lại bị hổ truy đuổi đến bờ biển, còn Tống Hứa lại một lần nữa vì dáng người nhỏ và sự bao bọc của rắn lớn, nên được hổ lớn bỏ qua.

 
Bọn họ vội vàng trở về hang động, hổ lớn vẫn không tha cho bọn họ, chặn ngay lối vào, cơ thể to lớn với ánh sáng sau lưng, trông hùng vĩ và hung dữ, cái miệng khổng lồ mở ra vẫn còn máu của thú nguyên thuỷ, lá gan hơi nhỏ một chút, bây giờ thì bị hù sợ chết rồi.

 
Tống Hứa ngồi xổm bên người Ô Mộc, giảm bớt cảm giác tồn tại lại, lặng lẽ nhai tảo biển, lắng nghe lời dạy dỗ của hổ lớn. Bất đồng ngôn ngữ không phải là vấn đề, dù sao hổ lớn cũng giống như mấy bà mẹ hung dữ, bài dạy con cũng giống nhau nốt.

 
“Gừ! Gừ gừ! Gào!”

 
“Hắc Sâm nói: ngươi không được ra biển, không được ra, vậy mà không nghe, ngứa da thèm đòn đúng không!” Tống Hứa hạ giọng dịch cho Ô Mộc nghe.

 
“Gừ gừ! Grừ! Gào!”

 
“Câu này là: còn dẫn theo cả Tống Hứa, can đảm đấy.”

 
Ô Mộc không hề nghi ngờ gì về bản dịch của cô, trong mắt bộc lộ sự hoài nghi của mình. Hắn nghi hoặc, vì Tống Hứa có thể nghe hiểu lời nói của Hắc Sâm, còn hắn thì không hiểu.

 
Cuối cùng hổ lớn kết thúc bằng tiếng gầm, đặt xác con thú nguyên thuỷ mà mình mang đến xuống trước mặt hai đứa ranh con. Dù cho trước đây nàng đã thử hai lần, cuối cùng hai đứa đều không ăn, nhưng lần này nàng vẫn mang đồ ăn về, vẫn có ý đồ đút cho bọn chúng ăn.

 
Sau vài ngày dằn vặt lẫn nhau, hổ lớn cũng phát hiện ra, hai nhãi con này không bằng lòng ăn thú nguyên thuỷ, mà thích đi biển bắt cá ăn, và gặm lá trong rừng như một vài con thú nguyên thuỷ.

 
Tại sao mấy đứa con lại không giống mình? Hổ lớn không thể nghĩ về những vấn đề quá phức tạp, nhưng nàng đã hiểu thực đơn của mấy đứa nhãi này.

 
Tống Hứa phát hiện một lần hổ mẹ đi săn về, không mang theo thú nguyên thuỷ, mà trực tiếp kéo một cái cây về, trên cây có vô số trái cây màu vàng xanh.

 
Những trái cây này Tống Hứa chưa từng nhìn thấy, trông giống quả xoài, đến gần thì có thể ngửi thấy một mùi thơm. Hổ mẹ hào phòng luôn mang về một đống đồ ăn bự, một cái cây như vậy, ngay cả trái với hoa và lá, đủ để Tống Hứa ăn nhiều ngày.

 
Không chỉ như vậy, hổ mẹ còn ở bên bờ biển bắt cá cho Ô Mộc, nhưng nàng không thể vượt qua nỗi sợ hãi của mình về biển, không dám đi quá sâu, quanh quẩn một chỗ ở vùng nước cạn, cuối cùng lôi ra một số vỏ cua, và một con rùa lớn chậm chạp.

 
Nhìn từ xa, hổ lớn lội ra bãi biển, đá bị đặt nằm ngửa một chỗ, đất cát lộn xộn. Nàng đang tìm thức ăn có thể ăn được, lật các đá ngầm ở đây.

 
Cho đàn con ăn, là bản năng của nàng. Nhận về hai đứa con kỳ quái, một đứa dài một đứa nhỏ đầy lông, lại chấp nhận đồ ăn của chúng nó khác biệt, hổ mẹ chủ động chịu trách nhiệm tìm thức ăn cho chúng.

 

Nàng là một thú nhân hổ dũng mãnh, có lẽ không bao giờ cần lo lắng về thức ăn, nhưng con muốn ăn cá, điều này đúng là làm khó nàng, một con hổ lớn suốt ngày trên biển “đánh bắt hải sản”, thu hoạch không mấy dồi dào, riêng điều này có hơi đả kích lòng tự tin của nàng, thế là thái độ của nàng đối với biển cả ngày càng hung ác, không có việc gì thì rống lên hai tiếng với mặt biển để giãi bày tâm trạng.

 
Nàng cũng không ngăn cản hành vi lặn xuống biển bắt cá ăn của Ô Mộc nữa, có điều biểu hiện có hơi trầm mặc, mài móng vuốt lên cục đá, như đang hỏi: “Có phải móng vuốt của bà đây không đủ sắc bén phải không?”
 
Tống Hứa nhìn thấy cả, mừng rỡ không thôi, giúp nàng xử lý hết những hạt cát trong móng vuốt khó nhằn. Móng vuốt của hổ lớn được giấu trong đệm thịt sắc nhọn hơn đao làm bằng xương của Tống Hứa nhiều, còn có những cọng lông dài dài trong kẽ chân, Tống Hứa nhìn, mà rất muốn cắt đi cho nàng. 
 
Ô Mộc đã quay về, kéo theo lưới đánh dính phải rất nhiều thứ kỳ lạ, thu nhập rất khấm khá.
 
Sau khi Tống Hứa được mẹ hổ mang về một cây ăn trái to, cô không cần mà ngoài tìm thức ăn nữa, liền dồn tất cả tâm sức vào việc chế tạo công cụ. Cô bắt đầu quay lại công việc cũ là làm thủ công mỹ nghệ, tìm cây dây leo trong khu rừng, tuốt bỏ lớp da thô bên ngoài, dùng gân mềm dẻo bên trong đan thành một tấm lưới bắt cá lớn.
 
Đưa lưới cá cho Ô Mộc đánh cá, như vậy nhanh chóng và tiện lợi hơn so với tự bắt, còn có thể giúp hắn sớm mang thu hoạch về.
 
Mẹ hổ từng ăn nhiều thú nguyên thủy đến mức ngơ người, Tống Hứa cảm thấy không nên cam chịu như vậy, nên dừng lại việc dùng thú nguyên thủy làm thức ăn mới đúng. Bây giờ hổ chấp nhận cho bọn họ ăn cá, tiếp theo nên làm cho nàng cũng đồng ý ăn cá với họ.
 
Vì để khơi gợi trí nhớ làm thú nhân cho hổ lớn, Tống Hứa còn đặc biệt dùng thân gây làm máng gỗ, dùng rễ cây là xiên nướng, lượm vỏ sò lớn làm nồi để chuẩn bị nấu canh cá.

 
Những cành cây được chất đống lên bốc đầy khói, ngọn lửa màu cam bùng lên. Ngọn lửa đó ánh lên trong con ngươi của hổ lớn, phản chiếu cái bóng lắc lư. Âm thanh vừa xa xôi vừa náo nhiệt bên tai, bọn thú nhân trong bộ lạc dùng xương cùng nhau gõ, phát ra âm thanh để hòa quyện vào điệu nhảy xung quanh lửa trại.

 
Có người đang hô to tên của nàng: Hắc Sâm, Hắc Sâm!

 
Nhưng cảnh tượng này rất nhanh đã biến mất không thấy nữa, hổ lớn nhìn trong đống lửa trước mắt, các móng vuốt định động, liền vươn tay ra vỗ tan đống lửa.

 
Tống Hứa: “...a!”

 
Sau khi trải qua ba lần trắc trở, khó khăn lắm cô mới nhóm thành công đống lửa, nướng cá, luộc ốc, nướng bạch tuộc đều đã chuẩn bị xong, Tống Hứa cũng lấy những quả hạt màu xanh vàng liệng vào đống lửa.
 
Không dễ dàng gì mà tạm thời ổn định lại, cô quyết định bắt lấy cơ hội nấu mấy món ngon cho rắn yêu và hổ lớn.
 
Đương nhiên, nếu như nấu không ngon cũng hết cách rồi, dù gì cũng không có gia vị.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui