Chương 67: Rắn đi bộ
Trong vùng đất không có người ở thế giới thú nhân, cuộc hành trình của Tống Hứa và Ô Mộc về cơ bản là gặp núi nhảy cây, gặp nước thì coi rắn thành cầu, chưa từng thấy đường mà thú nhân đi thành.
Trong hoàn cảnh như vậy, trên đường không có chỉ dẫn là chuyện đương nhiên. Nếu cứ đi tiếp thì không sao nhưng quay lại thì bạn sẽ gặp phải một vấn đề lớn - đó là không nhớ đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặc biệt là khi có sự thay đổi theo mùa, sự phát triển của cây cối không giống nhau và sự thay đổi của môi trường quá lớn khiến con người không thể nhận biết được.
Vì vậy khi Tống Hứa nhìn thấy đồng cỏ xanh mướt trước mặt, cô bỗng tự hỏi có phải mình đang ở nhầm vách núi không. Ngay cả bộ não cũng được mở ra “mới ở trong núi một ngày mà bên ngoài đã là ngàn năm”, mở ra trí tưởng tượng xuất thần rằng bọn họ đã vượt biển mấy tháng, nhiều năm trôi qua bên ngoài.
Thật ra Hắc Sâm cũng hơi hoang mang, khi nàng đến nơi này không như vậy, nhưng dù sao nàng cũng là người từng trải, kinh nghiệm phong phú nên không quan tâm đến vấn đề nhỏ này. Nếu không nhớ đường thì nàng sẽ đi về phía trước, kiểu gì cũng nhìn ra chỗ quen. Vì vậy nàng không hoảng sợ, tiếp tục dẫn đường mà không do dự.
Con hổ đói đánh hơi thấy dấu vết con mồi để lại, đi qua khu đất hoang đã thay đổi rất nhiều là đến một khu rừng thưa.
Khi đến đây, bọn họ đã cách xa bộ lạc trên vách núi của Hô Hô, Hô Hô không thể đi theo họ tiếp được nữa. Cuối cùng, nàng vẫy tay với con hổ lớn và con sóc, miễn cưỡng cất cánh, bay vòng quanh họ hai lần trên không rồi mới bay trở về.
Trên đường còn lại ba người, con hổ lớn tập trung đuổi theo dấu vết con mồi, nóng lòng đuổi theo. Nàng ngửi thấy mùi một đàn hươu hoang sống gần rừng và con hổ lớn đang đói bắt đầu cuộc đi săn đầu tiên của mình sau khi trở về.
Ô Mộc cũng vậy. Cặp mẹ con có ngoại hình và giống loài khác nhau này đều nhìn chằm chằm vào đàn hươu cùng một lúc, xác định con mồi của bản thân rồi bắt đầu đi săn riêng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, hổ lớn quay lại bên cạnh sóc con đang ngồi dưới gốc cây với một con nai trong miệng, nàng dễ dàng mổ bụng con nai rồi vùi mặt vào bụng con mồi ăn một cách ngấu nghiến. Nàng đã quá đói đến mức lười đợi lửa nướng chín đồ ăn. Con rắn lớn cũng vậy, ăn uống vừa tiện vừa nhanh. Một lúc sau hắn trở về với cái bụng phệ.
Ba người ăn no rồi nghỉ ngơi. Hổ lớn cũng không gấp gáp như trước nữa, lười biếng lau vết máu trên mặt.
Tống Hứa ngồi trên cành cây, nhấm nháp những chồi non trên đầu cành, quan sát cảnh vật xung quanh, cây cối, hoa cỏ, cố gắng tìm một nơi mà mình quen thuộc. Khu rừng này chưa bao giờ xuất hiện trong trí nhớ của Tống Hứa. Cô nhớ khi cô đến, sa mạc ở gần khu đất hoang, sau đó là hoang mạc. Nhưng bây giờ chỉ là một khu rừng thưa thớt.
Khi hổ và rắn ăn no và nghỉ ngơi, Tống Hứa nhảy khỏi cây và đi dạo.
Nghỉ ngơi không lâu thì con hổ đứng dậy, vò đầu bứt tóc, yêu cầu tiếp tục lên đường.
Đi chung với hổ lớn, việc tìm kiếm con mồi rất thuận lợi, vì nàng có kinh nghiệm, luôn có thể phát hiện hướng đi của con mồi ngon, và cũng rất giỏi tìm chỗ nghỉ ngơi. Khi nghỉ ngơi nàng sẽ chịu trách nhiệm cảnh báo xem có bất kỳ mối nguy hiểm nào xung quanh hay không. Những kẻ săn mồi lớn hơn một chút sẽ bị nàng xua đuổi trước khi chúng đến gần.
Tuy nhiên, cũng có chỗ không thích ứng được. Hắc Sâm nóng tính, làm gì cũng chỉ muốn thật nhanh, Ô Mộc thì chậm chạp, Tống Hứa thì một bụng tò mò. Trên đường hai người đã làm giảm tốc độ cuộc hành trình của Hắc Sâm, điều này khiến mẹ hổ rất không vui.
Cuối cùng, sau khi cả ba đi cùng nhau được vài ngày, Hắc Sâm không thể chịu đựng được nữa, gầm lên với hai người rồi liếm láp mỗi người hai cái. Nàng đứng dậy bỏ chạy không thèm nhìn lại và biến mất nhanh chóng.
Tống Hứa đứng tại chỗ hỏi Ô Mộc: “Có phải Hắc Sâm thơm hai cái là nói lời tạm biệt với chúng ta không?”
Ô Mộc đã quen với hành vi bỏ đi của Hắc Sâm: “Đúng vậy, nàng muốn về bộ lạc, xem.”
Tống Hứa cảm thấy Hắc Sâm thực sự là một bà mẹ hổ kỳ diệu. Nàng có thể trèo đèo lội suối, vượt mọi gian khổ để nghĩ cách giúp con mình, cũng có thể dứt khoát bỏ nó lại sau khi biết con đã an toàn.
Đây có lẽ là kiểu người mẹ điển hình của thế giới thú nhân, người “bao bọc hắn khi có chuyện, và không có chuyện gì thì không tìm hắn nữa”.
Tống Hứa đột nhiên được thả cũng không hề thất vọng mà đứng lên hét lên: “I'm free!" (Ta được tự do rồi!)
Ô Mộc: “?”
Nói xong, Tống Hứa đột nhiên nhìn hắn cười khúc khích: “Ô Mộc, bây giờ chỉ còn lại có chúng ta hai người, sao ngươi không biến thành hình dạng thú nhân, chúng ta...”
“... chúng ta học cách đi bộ!”
Cuối cùng bước đi của rắn yêu đã được lên chương trình trong ngày. Bảo học là học, dưới sự thúc giục của Tống Hứa, Ô Mộc biến ra hai chân và bị cô dùng sức kéo lên khỏi mặt đất.
Tống Hứa đứng đằng trước đi giật lùi, nắm hai tay Ô Mộc đang run rẩy, cô chợt nghĩ đến hai từ: bi bô tập nói, chập chững tập đi.
Câu này không phải là rất thích hợp cho rắn yêu bây giờ ư, học nói, còn học đi.
Ô Mộc không hiểu tại sao con sóc nhỏ đang nắm tay lại nheo mắt cười.
Cảm giác được tay mình đang bị kéo lại, Tống Hứa hắng giọng, trên mặt mang theo ý cười: “Nhanh lên, nhấc chân, nhấc bên trái!”
“Chân không thể lết dưới đất. Cái này khác với đuôi, phải cách mặt đất.”
“Đi không được uốn éo... À không, có thể uốn, uốn được, uốn mạnh lên! Uốn rất tốt, hơn nữa biên độ lớn hơn một chút! Lại thả lỏng ra một chút!” Tống Hứa mạnh mẽ khen ngợi cách đi sai của rắn yêu.
Ô Mộc cảm thấy không đúng: “Nhưng ngươi, không phải, đi như vậy.”
Tống Hứa lừa con rắn: “Bởi vì ta là một con sóc, ngươi là một con rắn. Chúng ta đi theo những cách khác nhau. Ngươi thấy đó, rắn uốn éo trườn, ngươi đi đường cũng uốn éo, có vấn đề gì đâu?"
Nghe có vẻ không có vấn đề gì, Ô Mộc cũng tin. Nhưng hắn làm theo lời dặn của Tống Hứa mà đi vài bước, nhìn thấy nụ cười kì lạ trên gương mặt cô thì hắn không thể kiềm chế được.
Hắn dừng lại: “Ngươi nói dối ta.” Giọng hắn không hề tức giận, chỉ nói rõ sự thật và một chút bối rối không hiểu tại sao mình lại bị lừa tới mê mẩn vậy.
Vì nhìn thấy rắn yêu xinh đẹp bước đi như người mẫu, Tống Hứa không khống chế nổi nụ cười quái dị của mình bắt đầu xoa mặt, ép buộc bản thân khôi phục lại biểu cảm bình thường.
“Bé yêu à, sao ta có thể nói dối ngươi được! Tư thế đi đứng này rất thích hợp với ngươi, rất đặc trưng của loài rắn độc! Cực kỳ tao nhã!”
“Ngươi đang nói dối ta.” Ô Mộc lách chuẩn khỏi lời dỗ ngon dỗ ngọt của cô, giọng khẳng định.
Quả nhiên hắn đã trở nên thông minh hơn, không thể dễ dàng lừa được rắn yêu rồi, Tống Hứa tiếc muốn chết!
Ý đồ xấu của cô giáo dạy tập đi bị vạch trầnnên chỉ còn cách trung thực chỉ dạy. Có điều, dạy mãi dạy mãi, cô lại nảy ý đồ xấu, cố ý kéo tay Ô Mộc, kéo hắn ngã. Mặc dù phần lớn cô sẽ bị rắn ngã đè lên người, nhưng cô không bao giờ chán, chỉ vì muốn thấy biểu cảm bất ngờ ngã sấp của rắn yêu và dáng vẻ hắn chống đất đứng dậy.
Cũng vì muốn nhìn thấy hắn tức giận nhìn cô, một biểu cảm rất chân thật!
Dù Ô Mộc có ngu ngốc đến đâu, hắn cũng nhận ra ý định của cô sau một vài lần. Hắn nhìn chằm chằm vào cô và không chịu đứng dậy nữa.
Tống Hứa nói chắc nịch: “Ta đang luyện khả năng đi lại thăng bằng của ngươi!”
Ô Mộc nói với cô: “Không được kéo.”
Tống Hứa hứa: “Được rồi, không kéo ngươi không kéo, bây giờ thả cho ngươi tự đi thử xem nhé!”
Cô nói xong bèn tránh sang một bên rồi giấu hai tay sau lưng.
Nếu không có những rắc rối của cô, Ô Mộc vẫn có thể dần quen với việc tự đi lại. Thấy hắn bước đi vững vàng hơn, con sóc dạy học không ngừng gây rối nào đó tạo thế chuột vồ mồi từ phía sau, bổ nhào lên vai Ô Mộc, đè hắn ngã xuống.
Ô Mộc ngã nhào trên thảm cỏ xanh và hoa dại, chậm chạp quay lại nhìn cô, Tống Hứa nhận ra nguy hiểm liền nhảy lên nhanh chóng để thoát thân nhưng đã quá muộn. Ô Mộc bị cô đè lên đã biến thành một con rắn lớn trong chớp mắt. Đuôi rắn nhanh nhẹn chặn đường trốn thoát của cô, hắn sẽ không tiếc thắt nút bản thân để trói cô lại.
Sóc nhỏ bị kết án nửa ngày tù vì tội làm điều xấu, dù có ngụy biện thế nào thì con rắn trưởng trại giam cũng không buông tha cho việc xấu của cô. Cuối cùng cô được thả ra sau khi mãn hạn tù, Tống Hứa đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Cô kiểm điểm hành vi của bản thân một cách sâu sắc và lần sau nhất định sẽ chỉ dạy đi đứng thật có tâm.
Tuy nhiên, lời hứa của sóc nhỏ luôn tái phạm là vô ích, lần sau cô vẫn sẽ dám.
Thế là, trên đoạn đường này họ đi rất chậm. Thỉnh thoảng trong đám cỏ xanh mướt bên đường, ta có thể nhìn thấy một con rắn lớn thắt nút và một con sóc đang bị quấn trong đuôi rắn và vẫy đuôi một cách chán nản.
Cuối cùng phát triển thành, chỉ cần bị rắn yêu trói, con sóc lập tức nghiêng đầu và bắt đầu ngủ, sau một giấc ngủ sẽ được thả tự do.
Rắn yêu học được cách đi rất nhanh. Ô Mộc cảm thấy có chút kỳ lạ với việc này, khi hắn không biết đi, Tống Hứa thúc giục hắn học cách đi, hắn biết đi rồi. Tống Hứa lại không muốn hắn đi nữa.
“Ngươi nhanh lên đây đi, ta sẽ thử xem có thể cõng ngươi không!” Về việc Tống Hứa yêu cầu cõng hắn, Ô Mộc không thể hiểu được.
Vì sao đột nhiên lại phải cõng hắn? Hắn là một con rắn lớn, mà bạn đời của hắn lại là một con sóc, nhỏ nhắn như vậy, hắn sẽ đè cô mất.
Tống Hứa vất vả lắm mới nài nỉ được Ô Mộc đồng ý, kết quả hắn nằm trên lưng cô, Tống Hứa dùng hết sức bình sinh cũng không thể cõng được hắn, vì chân hắn quá dài, vẫn chống trên mặt đất không cách nào rời khỏi.
“Ngươi nhấc chân lên đi, đừng để trên đất nữa.”
Tống Hứa lảo đảo cõng rắn yêu trên lưng, đi quanh co tiến về phía trước, sau đó hai người lao đầu về vũng nước bên cạnh.
“Hahahaha!”
Ngã vào vũng nước vui lắm hả? Ô Mộc đứng dậy, xách con sóc lên khỏi vũng nước rồi vẩy vẩy, học dáng vẻ lúc trước của cô, vác con sóc kỳ quái ở sau lưng.
Bây giờ hắn có thể đi rất vững, tuy rằng đôi chân không đi nhanh bằng đuôi, nhưng đó là một cảm giác hoàn toàn khác. Bọn họ ở trên bãi cỏ chậm chạp đi về trước, gió thổi làm cỏ kêu xào xạc.
Ô Mộc nhìn thấy con sóc phía sau bất ngờ giơ tay vẫy về nơi xa.
“Ngươi đang, vẫy ai?” Ô Mộc dừng bước, không thấy ở xa có người.
Tống Hứa ôm lấy cổ hắn ta, vui vẻ vẫy tay: “Vẫy tay với cái cây bên kia, ngươi xem, trông chúng không giống như đang chào mình sao.”
Một rừng cây ở phía xa gió thổi làm cành cây đong đưa.
“Ta muốn xuống.” Tống Hứa đá chân.
Ô Mộc không buông cô xuống, vẫn còn cõng cô. Tống Hứa ngả người ra sau, xoay trái và phải, ra sức kéo bản thân lên, nhưng vẫn không thể thoát ra. Trong lòng cô tự nhủ, không hổ là rắn, sức dính người thuộc hàng nhất.
“Được….rồi vậy ta đi ngủ!” Tống Hứa nằm lên vai hắn, bỗng nhiên lại chui vào tóc hắn, kéo hết tóc của hắn lên rồi che lại.
“Cứ như đắp một lớp nước trên mặt ấy, trơn trượt quá!”
Ô Mộc cảm thấy cô ở phía sau không an phận dụi tới dụi lui, ngò nguậy phía sau một lúc, cuối cùng yên tĩnh lại, cô đã ngủ thiếp đi, trong tay còn cầm tóc của hắn.
Một khi cô ngủ, thế giới cũng chìm trong giấc ngủ, cây cối cũng không còn vẫy tay với họ nữa.