Đường Mặc Phi cùng Long Vũ một trước một sau cỡi ngựa chậm rãi đi trong quan đạo tiến về phía trước, hai bên cửa hàng phi thường náo nhiệt, bốn phía đầy những tiếng động ồn ào, nhưng trong tai của hai người không nghe được một tia động tĩnh, tựa như trên con đường phồn hoa cùng quan đạo chỉ có hai người bọn họ tồn tại, mà ngay cả tiếng vó ngựa đi trên đường cũng không có.
“Ngươi ….” Đường Mặc Phi thiên tính hiếu động, làm sao chịu được cảm giác yên tĩnh rầu rĩ như vậy, y thử trêu chọc Long Vũ đang cúi mắt xuống không nói chuyện, nhưng vừa mở miệng thì cũng không biết nên nói cái gì tiếp theo, đành phải dừng lại.
Long Vũ nghe tiếng Đường Mặc Phi thì nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng mặt đỏ tim đập mạnh, nhất tề quay đầu trở lại, giữa hai người cảm thấy có chút không được tự nhiên. Bất quá trên mặt Long Vũ là xấu hổ, còn trên mặt Đường Mặc Phi là tươi cười khả cúc, coi như không thèm quan tâm, lại âm thầm tính toán chuyện khác.
Sự kiện phát sinh trong khách điếm kia hiện giờ đang nảy lên trong lòng Đường Mặc Phi, y nghĩ muốn bể đầu cũng không rõ vì sao lúc ấy lại làm chuyện như vậy với Long Vũ? Biết rõ công tử thích vung roi đánh người này là không được trêu chọc, thế nhưng y lại làm chuyện sai lầm không thể vãn hồi!
Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ mang Long Vũ đi Thanh Yên lâu uống hoa rượu, là nên trách y thông minh quá sẽ bị thông minh hại? Chẳng lẽ nên trách y không nên ôm Long Vũ lên giường, không nên đem Long Vũ ôm vào trong ngực, không nên đưa tay sờ sờ người ta sao?
Ai! Lúc ấy trong mắt của y như thế nào chỉ có Long Vũ mềm mại dựa vào trên vai, chỉ để ý hai gò má ủng đỏ của Long Vũ, còn có mái tóc của bọn họ cùng giao triền với nhau.
Tại một khắc kia, Đường Mặc Phi toàn tâm toàn ý cảm thụ, nhất là sau khi Long Vũ hé mở đôi môi đỏ xinh phun ra hơi thở mềm mại mang theo mùi rượu, thì thật là câu dẫn người.
Đường Mặc Phi còn nhớ rõ cảm giác hôn lên đôi môi mềm mại của Long Vũ tại một khắc kia, cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng sảng khoái, tựa hồ quên đi tất cả, y mơ hồ cảm giác nếu sau này mỗi ngày đều nếm đến loại tư vị tuyệt vời này, cho dù mỗi ngày đối mặt với nam tử cao ngạo cùng y tương khắc bát tự này, nói không chừng cũng là một chuyện thú vị.
Nghĩ tới đây, Đường Mặc Phi buồn cười lắc đầu, xem ra không thể tuỳ tiện loạn chạm thân thể người khác, nếu không sẽ làm cho nguyên tắc thừa hành trong dĩ vãng của y cũng bị dao động
Y thở dài, liếc mắt nhìn về phía Long Vũ đã khôi phục lại thần sắc bình thường, trong lòng Đường Mặc Phi một mảnh mê mang, y không phải đã quyết tâm cùng Long Vũ chỉ làm bằng hữu thôi sao? Hiện giờ chạm vào người này, này sau biết ăn nói như thế nào với người nhà của người ta? Nghĩ đến đây, tâm của Đường Mặc Phi hiếm khi rối loại, lại càng cảm thấy sầu muộn.
Hôn tục của Thương Nhật Quốc khác hẳn với nước khác, từ xưa việc hôn nhân của người dân đều dựa vào bói quẻ của thần quan, người dân sẽ không quan tâm song phương thành thân có nam nữ khác. Trong lòng Đường Mặc Phi tự trách cùng phiền não cũng không phải là buồn lo vô cớ, bất quá Long Vũ có thể làm cho y từ trước đến nay tiêu sái trở thành tâm phiền ý loạn như vậy, thật sự vượt quá dự đoán của Đường Mặc Phi.
“Uy, ngựa của ta hình như có chút không ổn, ngươi đi lên trấn trên trước chọn cho ta một con khác.” Long Vũ đột nhiên lên tiếng, ngữ khí của hắn như đang từ trên cao nhìn xuống, đầy vị đạo mệnh lệnh, nhưng hôm nay nghe vào tai Đường Mặc Phi tựa hồ không có chói tai như trước kia vậy, ngược lại có vài phần đáng yêu kỳ quặc.
“Ta hiện giờ mới biết được Vô Cực Giáo làm được một việc rất quá phận, chính là làm cho người lạc đan, nếu có những người hầu kia đi theo ngươi, không biết có bao nhiêu tốt.” Trên mặt Đường Mặc Phi có chút thâm thuý, liền sau đó lộ ra nét tươi cười, y biết rõ Long Vũ cũng không chịu được tình hình trầm lặng giữa bọn họ lúc này, nên mới lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc
“Không có bọn họ đi theo, thì ngươi tạm thay chức vụ hạ nhân đi.” Long Vũ nói xong, vung roi đánh lên mông ngựa hai cái, giục ngựa chạy nhanh về phía trước.
Đường Mặc Phi bỏ xuống tạp niệm trong lòng, cố gắng đem hết tinh thần đều tập trung ở việc thúc giục ngựa như thế nào để ngựa chạy nhanh hơn một chú.
Hai người Đường – Long hăng hái đuổi tới mục đích dự định, sau khi thay ngựa thì đi vào một trà lâu, Long Vũ nhiều ngày không được uống loại trà thượng hạng mà hắn thích nhất, nên có một chút nhớ nhung. Hắn lấy một chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi một bình rượu thuốc cùng một mâm trà bánh tinh xảo.
“Ngươi khi nào thì đổi khẩu vị? Trước kia ngươi không phải thích uống chè xuân sao?” Đường Mặc Phi ung dung uống lấy trà thơm, thuận miệng hỏi.
“Ngươi nhớ lầm.” Long Vũ nhàn nhạt nói một câu, nhìn Đường Mặc Phi đặt chén trà xuống, rồi ăn sạch bách điểm tâm mà xưa nay hắn yêu thích nhất, hắn không khỏi đảo mắt nhìn về phía nam nhân đang ăn một cách cao hứng.
Chú ý tới ánh mắt của Long Vũ, Đường Mặt Phi ngừng miệng, vỗ vỗ cái bụng no tròn sau khi hưởng mỹ vị, cảm thấy rất mỹ mãn nói. “Ngươi hẳn là không thích ăn những món điểm tâm này a? Lúc này ta nhớ không lầm nha?”
Long Vũ chọn chọn mi đang định nói, chợt nghe vài vị khách ở bàn bên nhắc về Vô Cực Giáo. Hắn có cảm giác kinh ngạc, liền nhịn xuống những lời trách mắng Đường Mặc Phi, chú ý lắng nghe.
“Trước đó vài ngày, triều đình đã phái quân đội đi tiệu diệt Vô Cực Giáo, từ nay về sau mọi người rốt cuộc cũng có cuộc sống an ổn.”
“Đại công tử của Long gia tự mình lĩnh quân ra ngựa, nhất định thành công dễ như trở bàn tay! Đáng lẽ Triều đình nên sớm phái hắn đến quét sạch bọn tà ma ngoại đạo này.”
“Người ta đường đường là thống lĩnh đại nội thị vệ, Hoàng Thượng yên tâm đem tánh mạng một nhà già trẻ giao trong tay hắn, chỉ tiêu diệt Vô Cực Giáo thì có gì đáng nói?”
“Coi như hết. Có võ lâm môn phái nào có thể bằng sức một mình tiêu diệt Vô Cực giáo? Ta thấy nếu không phải vì Vô Cực giáo quá lợi hại, lại liên tiếp phạm vài vụ án lớn, triều đình cũng sẽ không nhúng tay vào trong chuyện giang hồ.”
“Bất quá Vô Cực Giáo gặp phải người của Long gia cũng chỉ có kết cuộc như vậy.”
“Chúng ta đừng nói những chuyện trên giang hồ nữa, rất sát phong cảnh.” Tên khơi nào chuyện này trước giờ lại nói sang chuyện khác, “Các ngươi có biết hay không gần đây vùng này mất tích rất nhiều trẻ sơ sinh, cũng như những người trẻ tuổi khác.”
“Ta nghe nói những người bị mất tích đó đều là những thiếu nam thiếu nữ khá xinh xắn.”
“Sẽ không phải là Hồ tiên quấy phá chứ?”
“Có nhiều tiên nhân như vậy sao? Ta đoán tám phần là kết giao rồi tự bỏ trốn.”
“Nói không chừng…”
Long Vũ nghe đến đó thì thu hồi vành tai lại, những lời khó nghe tiếp theo, hắn tự nhiên sẽ không lưu ý.
“Tiểu Vũ mao, ngươi nói trên đời này có Hồ tiên hay không? Đường Mặc Phi tiếp tục vãnh tai đem những lời nhàn ngôn ở bàn bênh cạn nghe vào rất say xưa, cuối cùng còn kề sát vào lỗ tai Long Vũ nhỏ giọng nói thầm một câu.
Long Vũ trừng mắt liếc Đường Mặc Phi một cái, từ nhỏ hắn chỉ tin tưởng người nhà cùng chính mình, đương nhiên sẽ không cho là trên đời này thực sự có quỷ cùng yêu tinh.
“Ngươi đừng dùng loại ánh mắt sắc cạnh này trừng người, nếu không ta thật sự sợ rằng Hồ tiên cũng sẽ bị ngươi mê hoặc, không muốn trở lại Hồ giới.” Đường Mặc Phi cười hì hì, nửa thật nửa giả nói. Lời này của y có một nửa là nói giỡn, và có một nửa khác là thật tâm, y cảm thấy Long Vũ lúc này tương đối xinh đẹp.
“Ba hoa.” Long Vũ nhẹ nhàng trách mắng, nhưng trong mắt không có tia tức giận nào.
Đường Mặc Phi nhìn khoé mắt hắn tựa tiếu phi tiếu, bờ môi đỏ ẩn hiện một đoạn răng trắng, trong lòng y không hiểu sao lại có cảm giác rung động, nghĩ đến cảm giác ngày đó hôn lên đôi môi mềm mại của người trước mặt, nghĩ đến đây làm y giật mình, vội càng thu lại tinh thần.
“Hành động của đại ca ngươi thật nhanh, chẳng lẽ huynh ấy nhận được tin tức ngươi bị tập kích, nên lãnh binh áp chế Vô Cực giáo, thay ngươi trả thù?” Đường Mặc Phi trêu ghẹo, rất nhanh dấu xuống khinh niệm trong lòng.
“Đại ca của ta là người công tư phân minh, hơn nữa huynh ấy phụng theo Hoàng mệnh mà làm việc, sẽ không giống như ngươi nói là thay người nhà báo tư oán.” Long Vũ nhàn nhạt mở miệng: “Nói không chừng huynh ấy còn không có nhận được tin tức chúng ta bị tập kích, liền đã hành động, ngươi nói có đúng hay không?”
“Dạ, dạ. Long lão đại là người khiêm tốn, ta không nên ở trước mặt tiểu Vũ mao ngươi nói người chuyên môn bao che khuyết điểm cho ngươi là không phải.” Đường Mặc Phi cười nói: “Ngươi nói, ngày ấy chúng ta bị người vây công, có phải là đại ca ngươi vừa vặn đem người tới công kích tổng đàn của bọn họ không?”
Long Vũ tuỳ ý “uhm” một câu, trong lòng kinh ngạc, dĩ vãng hắn nói một câu, Đường Mặc Phi sẽ nói mười câu, cho dù đối phương mặt ngoài ứng thừa, nhưng sẽ âm thầm châm biến hắn, như thế nào lúc này trở nên thành thật như vậy? Hắn nhìn chằm chằm nam nhân, hơn nữa ngày cũng không nhìn ra mánh khoé gì, cuối cùng đành phải thu lại ánh mắt.
“Nhị công tử.” Đúng lúc này, có một người đi tới, ôm quyền đối với Long Vũ thi lễ.
“Ngươi là thuộc hạ của đại ca ta?” Long Vũ nhìn người mặc trang phục thường dân, sau khi đối với hắn thi lễ, liền đem lệnh bài đại nội thị vệ đưa lên, trong lòng hắn hiểu được vài phần.
“Dạ. Hôm trước Thống lĩnh đại nhân nhận được tin tức dư nghiệp của Vô Cực giáo làm loạn bốn phía, trước đó không lâu lại biết được Nhị công tử bị tập kích, tiểu nhân phụng mệnh của Tống lĩnh đại nhân đi khắp nơi tìm kiếm Nhị công tử.”
“Vị lão huynh này không cần nhiều lời, mau mang bọn ta đi gặp Lão đại của các ngươi.”
“Thỉnh Đường công tử cùng Nhị công tử dời bước.” Người nọ rất sảng khoái, hơi nghiêng người, bày ra tư thể mời.
Trong lòng Long Vũ rất nhớ huynh trưởng, tuỳ tay đem tấm ngân phiếu trong tay áo ném lên bàn, đứng dậy cùng Đường Mặc Phi đi theo người nọ ra khỏi trà lâu.
Bọn họ một đường đi về phía thiên bắc, xuyên qua chợ, đi vào một cái bến phà hẻo lánh bên cạnh. Long Vũ thấy bên cạnh bờ có một mảng cỏ lau dày rộng, theo gió lay động như những đợt sóng nhẹ nhàng, trong lòng hắn có cảm giác thư thích. Xem ra, bến phà này đã bị bỏ hoang từ lâu, không biết đại ca của hắn Long Ngâm vì sao lại lựa chọn nơi này làm điểm dừng chân, trong lòng Long Vũ có chút kỳ quái.
Thị vệ kia dẫn hai người bọn hắn đến một cây cầu gỗ hướng ra lòng sông bên cạnh, sau đó khom người cáo lui. Đường Mặc Phi thấy cây cầu kia cũng không quá dài, chỉ là vừa vặn kéo dài tới đám cỏ lau bao quanh thì dừng lại. Có một người đứng ở đầu cầu đứt gãy, khoanh tay nhìn về phía mặt sông yên tĩnh phía trước, dường như không có chú ý đến hai người Đường – Long đi đến.
“Đại ca?” Long Vũ ngạc nhiên nghi ngờ gọi một tiếng.
Người khoanh tay quay lại, trường y như tuyết, áo khoắc lông cừu ngắn tay màu bạc, thân hình tiêm trường, mặt mày thật ôn nhuận, quả nhiên đúng là trưởng tử Long gia, người tâm phúc nhất bên người tân đế Thương Nhật Quốc, Long Ngâm.
“Nhị đệ, mấy ngày nay ngươi cùng Mặc Phi ở chung vẫn ổn chứ?” Long Ngâm nhìn đệ đệ chạy vội tới bên cạnh, trong mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, “Trải qua lần hoạn nạn này, hẳn là các ngươi sẽ không lại náo loạn nữa chứ?”
“Long lão đại, lâu ngày không gặp, hình như huynh gầy đi rất nhiều. Chẳng lẽ Hoàng Thượng không để cho huynh ăn no ngày ba bữa sao? Nếu sau này ta làm chính trị, cũng sẽ dấu bớt tay nghề, không có liều mạng như vậy a.”
Đường Mặc Phi từ nhỏ đã quen chơi đùa cùng huynh đệ Long gia, hiện giờ sau chuyện đào hôn, hắn gặp lại người Long gia, trên mặt khó tránh khỏi áy náy, cho nên y muốn mở miệng nói giỡn để che dấu điều này, nhưng lại không có nghẫm lại vì sao lúc y đối mặt Long Vũ cũng không có loại cảm gíac nan kham này.
Có lẽ, tận sâu trong đáy lòng Đường Mặc Phi ẩn ẩn cảm thấy: có rất nhiều việc không cần y nói rõ với Long vũ, người cùng y trời sinh bát tự tương khắc này cũng sẽ tinh tường, cũng sẽ không buồn bực y.
“Trước đó vài ngày, ta giao thủ cùng người nên bị chút thương nhẹ. Sau khi trở về lại gặp…”
Long Ngâm nói đến đây, bất đắc dĩ trong mắt chuyện sang một loại thương cảm như có như không, làm cho Long Vũ không am hiểu nhận thức cảm thụ người khác cũng nhịn không được hơi cảm thấy kỳ quái
“Đại ca, thương thế của ngươi nghiêm trọng lắm sao?” Thấy Long Ngâm nói một nửa, lại không hiểu ra sao ngậm miệng cười khổ, Long Vũ xưa nay kiêu căng vô cùng cũng cảm giác ngực một trận co rút đau đớn, không tự chủ được tiến lên vài bước, nắm lấy tay huynh trưởng.
“Không sao, trong lòng của ta niệm chính là việc khác, không liên quan đến sự càn quấy của các ngươi.” Long Ngâm lấy lại tinh thần, giương đôi mi đối với đệ đệ nhẹ nhàng cười.
Dung mạo của trưởng công tử Long gia mặc dù không đẹp như đệ đệ của gã, nhưng tính tình của gã cứng cỏi ôn hòa, đối với người ngoài vô cùng tốt, nhất là khi gã cười rộ lên, nụ cười như liều thuốc trấn an, càng hiển nhiên thân thiết vô cùng, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Bất an của Long Vũ rất dễ dàng bị tươi cười của huynh trưởng trấn an, hắn quay lại huynh hăng trừng mắt liếc Đường Mặc Phi một cái, trong ánh mắt lại mang theo một ít vị đạo phẫn hận.