Edit: Sara
Lời của editor: Sao không ai like mấy chương H vậy ~~~ làm tui buồn quá à (╥ω╥`)
Mà tui muốn sửa tất cả ‘lão sư’ thành thầy/cô giáo quá nhưng lười ghê hiu hiu ~~~ từ chương này trở đi tất cả ‘lão sư’ đều bị đổi hết nhé, còn các chương trước thì… tính sau!Vài ngày sau, thầy Reed gọi An vào văn phòng.
An vừa nhìn màn hình lớn của Quang Não trên mặt bàn thầy Reed thì ngay lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, thứ ở trên đó đúng là bài tập của Diệp Quân và mình.
Thầy Reed thấy An bước vào, ánh mắt sắc bén đằng sau chiếc kính liếc mắt đánh giá cậu một cái, đột nhiên An cảm thấy cả người không được thoải mái.
“Biết vì sao lại gọi ngươi tới không?” thầy Reed hỏi
An đành phải lắc lắc đầu, làm bộ như mình không biết chuyện gì đang diễn ra.
Nét mặt thầy Reed càng thêm nghiêm túc, chỉ vào màn hình rồi nói, “Tại sao bài tập của hai người các ngươi lại thể hiện quan điểm gần như giống nhau hoàn toàn?”
“Đó là bởi vì trước đêm hôm đó em đã thảo luận với Diệp Quân”, An kiên trì trả lời.
Thầy Reed không nói câu nào, chỉ nhìn An. Một lát sau ông mới chậm rãi đáp, “An, ngươi rất thông mình, trong số những học sinh ta từng chỉ dạy thì chỉ số thông minh của ngươi có thể xếp hạng đầu. Hơn nữa, bằng bối cảnh gia tộc của ngươi lúc này, xin vào bất kỳ trường đại học Omega nào cũng không thành vấn đề”.
“Nhưng mà,” giọng nói thầy Reed đột ngột xoay chuyển, ngữ khí trở nên vô cùng nghiêm khắc, “Ta càng hy vọng ngươi nhờ vào sự nỗ lực của mình mà được các đại học xem trọng hơn.”
“Bạn cùng bàn của ngươi hầu như mỗi ngày đều mang câu hỏi đến hỏi ta, ban đầu vấn đề hắn hỏi rất ngây thơ, nhưng hắn đã nhanh chóng thay đổi tình trạng đó. Bây giờ những câu hỏi hắn đưa ra hoàn toàn đạt đến trình độ mà chính ta cũng không thể tưởng tượng được.”
“Hắn có lẽ không thông mình bằng ngươi nhưng cố gắng hơn ngươi rất rất nhiều. Hắn bắt đầu muộn hơn nhiều so với các ngươi, nhưng bây giờ, ta dám thề rằng, chắc chắn hắn đang đi phía trước các ngươi.”
Sau khi An nghe xong lời thầy Reed răn dạy và quở mắng thì xấu hổ không chịu được, cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Ta biết Omega vì cấu tạo sinh lý của mình mà phải đối mặt với rất nhiều vấn đề cá nhân, đôi khi có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy thân bất do kỷ”, thầy Reed tiếp tục nói, “Nhưng mà ta không cho rằng đây là cái cớ để các ngươi không nỗ lực.”
“Từ lúc ngươi quyết định xin vào đại học Omega thì vận mệnh đang được các ngươi nắm giữ trong tay, các ngươi hoàn toàn ngang hàng với Alpha, không, từ khi bắt đầu đã hoàn toàn ngang hàng rồi.”
Thầy Reed hơi dưng lại, nhìn học sinh trước mắt mặt đỏ tai hồng, ngữ khí thả chậm lại, “Trở về suy nghĩ những gì ta nói, lần này ta tha thứ cho ngươi, nhưng sau này ta không muốn thấy học sinh của mình phạm sai lầm tương tự như thế này một lần nào nữa.”
An ngẩng đầu nhìn thầy Reed, vành mắt cậu hơi đỏ lên, cậu thành khẩn nói, “Em xin lỗi, thầy Reed, em sai rồi, em không nên chép bài tập của Diệp Quân rồi còn kiếm cớ, rất xin lỗi.”
thầy Reed khoát tay, “Ta đã biết, trở về đi.”
An lau nước mắt rời khỏi văn phòng thầy Reed.
***
Cuộc sống của Diệp Quân học kỳ này trôi qua vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều chuyển qua chuyển lại giữa chương trình nâng cao và chương trình cơ bản, như một con ong mật cần cù vậy.
Rafael đem cố gắng của Diệp Quân để vào trong mắt, y biết Omega của mình độc lập, mạnh mẽ, muốn nhờ vào nỗ lực của chính hắn để nhanh chóng tìm được chỗ đứng ở Tefra tinh hệ. Còn y thì tôn trọng suy nghĩ của Omega, nhưng lại thương tiếc hắn. Y có thể làm việc bất kể muộn hay không, cũng đều chờ Omega của y cùng nhau lên giường. Tuy hai người không làm gì cả, chỉ hôn nhẹ một cái thôi rồi ôm hắn vào trong ngực, ngửi ngửi tóc hắn sau đó thấp giọng dỗ, ngủ đi, tiểu Omega của anh.
Diệp Quân thường xuyên cảm thấy áy náy trong lòng nhưng hết cách rồi, nếu học kỳ này hắn không hoàn thành xong chương trình thì đồng nghĩa với việc hắn phải đợi một học kỳ nữa mới có thể xin vào đại học Omega, điều đó không phải điều hắn mong muốn.
Trong thời gian ấy hắn còn trải qua kỳ phát tình vài lần. Chắc là Rafael đói quá nên đem hắn lăn qua lộn lại gây đủ loại sức ép, Diệp Quân cũng hoàn toàn thuận theo y, chìm đắm trong khoái cảm cực hạn Alpha của mình mang đến.
Kỳ phát tình vừa kết thúc mà hắn vẫn chưa nghỉ ngơi đã đến trường rồi.
Lúc Diệp Quân đi vào phòng học, tất cả đồng học đều kinh ngạc nhìn hắn. Mặt hắn đỏ lên, biết khí tức trên người mình bị các học sinh cảm giác được rồi, bây giờ mọi người cơ bản đều đã thành niên, việc này hoàn toàn trốn không được ánh mắt của họ. Diệp Quân không biết mình về chỗ ngồi của mình như thế nào, chỉ cảm thấy hai má nóng lên.
Garnier cũng nhìn theo hắn một lát rồi khuôn mặt đỏ bừng vì cậu vừa mới trải qua lần đầu tiên phát tình mà. Eleanor đã dấu hiệu tuyển thể của cậu rồi nhưng còn một ít bước nữa mới là hoàn toàn dấu hiệu. Mặc dù chưa từng thể nghiệm (hoàn toàn dấu hiệu) lần nào nhưng hơi thở Alpha quanh quẩn trên người ngồi cùng bàn với cậu quả thật quá mức nồng nặc, mỗi dấu hiệu tuyến thể thôi chắc chắn không thể làm đến mức độ như thế, cậu mà không nghĩ tà* mới là lạ.
*Nghĩ tà: nghĩ đến những chuyện đen tối, bậy bạ:3
Diệp Quân có chút hối hận, tại sai mình lại không ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cơ chứ, như thế này thì chẳng khác nào nói cho mọi người biết mình vừa bị dấu hiệu xong, mà còn là dấu hiệu hoàn toàn nữa chứ, xấu hổ chết mất.
Tuy rằng trong lòng đã hoàn toàn chấp nhận sự thật trong kỳ phát tình bị dấu hiệu rồi nhưng hắn không quen bị người khác biết được cuộc sống tư mật của mình. Ở trên địa cầu, hai vợ chồng ở nhà làm gì thì người ngoài không thể nhìn thấy, nhưng ở Tefra tinh hệ, có đôi khi riêng tư rất khó che giấu vì người Tefra có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh, bọn họ tiến hóa đến mức khứu giác cực kỳ mẫn tuệ và hormone cực cao, thông qua việc dấu hiệu mà không ngừng nói với người ngoài dục vọng chiếm hữu người yêu của mình.
***
Lúc cô Xia Kelin đi vào lớp học, các học sinh thì thầm bàn tán nhìn nhau, “Kỳ thi tập trung cuối học kỳ đã sắp bắt đầu rồi, học kỳ này chương trình học tập trung chủ yếu vào sinh lý kỳ thành niên và các mặt tâm lý, nhưng chương trình đó không cần kiểm tra, thế nên thi tập trung sẽ không vào chương trình này nhiều, ta tin là mọi người sẽ không có vấn đề gì.”
Các học sinh sôi nổi gật đầu.
“Nhưng mọi người đừng lơ là, ta hy vọng mỗi học sinh có thể vượt qua kiểm tra chương trình cơ bản. Trong năm tiếp theo các ngươi sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn là tiếp tục đào tạo sâu hay là tốt nghiệp, cho dù các ngươi chọn cái gì, chương trình cơ bản nhất định phải đạt tiêu chuẩn mới được.”
“Kiểm tra sau kỳ nghỉ đã sắp đến, các ngươi có đủ thời gian để suy nghĩ về tương lai của mình,” cô Xia Kelin giảng giải, “Các em học sinh, ta hy vọng các em có thể nắm bắt được tương lai mà mình mong muốn.”
Cô Xia Kelin nói xong, Garnier thấp giọng xuống hỏi Diệp Quân, “Diệp Quân, học kỳ sau ngươi định xin vào đại học Omega à?”
Cậu phát hiện ra mấy tháng này ngày nào Diệp Quân cũng vội vàng học tập, rất nhiều khóa học hắn không đi chung với cậu, sau đó Diệp Quân giải thích hắn đang học chương trình nâng cao.
Diệp Quân gật gật đầu.
“Ngươi chuẩn bị xin vào trường đại học nào?”
“Đại học Sfield ”
“A, tốt thiệt, tớ cũng muốn vào đại học Sfield, nhưng Eleanor lại muốn tớ xin vào học viện nghệ thuật Liên Bang,” Garnier mở trừng hai mắt, vô cùng tiếc hận mà nói.
Học viên nghệ thuật Liên Bang là trường nghệ thuật tốt nhất Liên Bang, nó có một khuôn viên Omega vô cùng đặc biệt. Trường đó bồi dưỡng được rất nhiều đại sư nghệ thuật nổi tiếng, nếu dựa vào thiên phú của Garnier, ngôi trường kia quả thật phi thường thích hợp với hắn.
“Không sao, chúng nó đều ở thủ đô Tinh, khoảng cách cũng không xa”, Diệp Quân cười nói.
“Ừ, nhưng mà học kỳ sau tớ mới bắt đầu học chương trình nâng cao, chắc sẽ xin vào muộn hơn nửa năm so với cậu đó. Có điều tớ lo là mình không xin vào được, dù sao yêu cầu của nó rất cao”, Garnier có chút buồn rầu.
“Chắc chắn được mà”, Diệp Quân vô cùng khẳng định khuyên nhủ, “Cậu rất có thiên phú về mặt nghệ thuật.”
Garnier cười gật gật đầu.
“Lúc trước cậu từng nói sẽ tặng cho tớ tập tranh, bây giờ còn tính nữa không?”
“Hả? Được a”, Garnier đưa ra tập tranh của cậu, “Trừ bức tranh Eleanor ra, những bức khác có thể tặng cho cậu hết đấy,”
Diệp Quân vội vàng ôm tập tranh vào trong lòng, “Cậu nói rồi đấy, không đổi ý được đâu, tớ muốn giữ gìn nó thật tốt, chờ một ngày nào đó sau này cậu trở thành họa sĩ nổi tiếng rồi thì tớ sẽ mang nó ra đấu giá.”
Garnier thấy dáng vẻ Diệp Quân thẳng thắn như thế thì cười nói, “Tớ sẽ học thật chăm chỉ, sẽ không phụ sự kỳ vọng của cậu.”
***
Kiểm tra cuối kỳ càng ngày càng đến gần, Diệp Quân cảm thấy mình như một con quay xoay tròn với tốc độ cao vậy, không dám thả lỏng phút nào. Chương trình cơ bản ít khó khăn, số lượng lại nhiều nhưng Diệp Quân lại không lo lắng lắm. Có điều hắn không nắm chắc, không biết trước được chương trình nâng cao, tuy rằng chỉ có mấy môn nhưng lại vô cùng khó, với cả thời gian khởi đầu của hắn cũng chậm mấy tháng so với những người khác.
Mấy ngày trước hôm thi, thầy Reed gọi hắn vào văn phòng.
“Những nỗ lực trong học kỳ này của ngươi ta thấy rất rõ ràng. Mặc dù ngươi bắt đầu muộn hơn các đồng học khác nhưng lại tiến bộ nhiều nhất. Mỗi lần làm bài tập ngươi đều rất nghiêm túc, quan điểm chung giàu sáng tạo. Chỉ với điểm ấy thôi thì ngươi đã đạt tiêu chuẩn vào ngành (nâng cao) này rồi.”
“Kiểm tra học kỳ chỉ kiểm qua một chút thành quả học tập bình thường, ngươi không cần áp lực làm gì cả.”
Diệp Quân cảm kích nói, “Em hiểu rồi, cảm ơn thầy ạ”.
Thầy Reed gật gật đầu, tiếp tục hỏi, “Nghe nói ngươi chuẩn bị xin vào đại học Omega Sfield?”
“Vâng, thưa thầy”
“Trường đó rất tốt đấy, có vẻ như trong mắt của ta ngươi đã có những phẩm chất mà họ(đại học Omega) rồi, ta hy vọng ngươi có thể đạt được những gì mình muốn.”
“Em nhất định sẽ cố gắng hết mình để được đại học Omega Sfield chấp thuận.”
“Ta tin ngươi, đi thôi, hãy thả lỏng và đừng căng thẳng” Thầy Reed an ủi hắn, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc trước kia trở nên hòa nhã dễ gần.
“Em biết rồi ạ, em chào thầy”.
Lúc Diệp Quân bước ra văn phòng thầy Reed, cả người tràn đầy tự tin và sức mạnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: