Ôn nhu chỉ dành riêng em

Bữa tiệc liên hoan mừng tốt nghiệp ồn ào cứ thế qua đi, chẳng bao lâu sau, một mùa tựu trường đầy háo hức nữa lại tới.
 
Trịnh Ý Miên thu dọntúi lớn túi nhỏ hành lý xong, nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị đưa cô đến trường học của bố mẹ.
 
“Đại học W cách nhà chúng ta không xa lắm, bố mẹ không cần phải đưa con đi đâu, con có thể đi một mình được.”
 
Lúc cô đặt chân đến đại học W, thì đã hơn một giờ chiều.
 
Đây là cũng thời gian nóng nhất của thành phố.
 
Trịnh Ý Miên mở cửa xe, rời khỏi hơi lạnh tỏa ra từ điều hòa quanh chiếc taxi.
 
Hơi nóng ngoài trời đột nhiên ập đến trong chớp mắt khiến cô suýt nữa thành thanh socola tan chảy trong cái nắng gay gắt.
 
Nhiệt độ lúc này đã chạm ngưỡng gần bốn mươi độ, mặt đường nóng bừng tựa như một lò bếp khổng lồ. Cách đó không xa, có người đang làm thí nghiệm kiểm tra nhiệt độ mặt đường bằng cách đập một quả trứng gà xuống, chỉ trong chốc lát, quả trứng đã đươc rán chín.
 
….
 
Người đập trứng kia có kiểu tóc đầu đinh, đang ngồi xổm cạnh bảng tên bắt mắt của đại học W, hắn xoa xoa mái tóc cụt lủn, phiền não mở miệng oán trách: “Sao giờ này rồi mà chị dâu vẫn còn chưa đến đây chứ?!’’
 
Trịnh Ý Miên vô thức nhìn về phía hắn, một giây tiếp theo, người kia cũng quay sang nhìn cô.
 
Hắn đầu tiên là sửng sốt hai giây, rồi đột nhiên vỗ đùi một cái, nhanh chóng xúc quả trứng bị nắng rán chín ném vào thùng rác, lấy di động ra gọi điện cho ai đó.Sau khi nói chuyện một lúc với người ở đầu dây bên kia, giọng nói lại tăng thêm mấy tông: “Cậu nói tôi là ai sao? Tôi là Triệu Viễn.’’
 
Trịnh Ý Miên đứa mắt nhìn theo bóng lưng gấp gáp lo lắng không yên của hắn.
 
Cô vô thức xoay người nhìn phía sau mình.
 
Không có ai cả.
 
“Chị dâu” trong miệng người nọ còn chưa đến,  hắn ta cuống cuồng bỏ chạy như vậy làm gì chứ? Chẳng lẽ là vì bị mình bắt gặp màn chiên trứng xấu hổ kia ư?
 
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, tay phải giơ chiếc ô khẽ nghiêng về phía trước chắn ánh nắng chiếu vào mắt mình, sau đó kéo vali hành lý đi vào trong trường.
 
Bánh xe vali lăn trên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc không ngừng.
 
….
 
Hôm nay là ngày tân sinh viên đến báo danh, chỉ cần đi vào sâu bên trong sân trường chút nữa thì sẽ bắt gặp một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
 
Triệu Viễn dùng tốc độ ánh sáng chạy về phía báo danh ký túc xá của khoa Thiết Kế và Nghệ thuật, thở hồng hộc thông báo: “Người tới rồi, sẽ đến ngay đây, chuẩn bị xong chưa?’’
 
Mấy tân sinh viên vừa mới làm quen nhau đều bị dáng vẻ của hắn dọa cho hết hồn: “Cậu gào to như vậy làm gì?’’
 
“Chuyện đại trọng,” Triệu Viễn chỉ tay về đám đông đang ở phía xa xa, “Nó liên quan đến đại sự cả đờicủa Ngụ ca đấy, không kích động lỡ anh ấy độc thân suốt đời thì sao, cậu nói tớ không sốt ruột không gấp gáp sao được?’’
 
Có người cười: “Lương Ngụ có thể độc thân suốt đời ư? Buồn cười chết mất, vừa rồi cậu không nhìn thấy có  bao nhiêu ánh mắt thiếu nữ nhìn về phía này à?’’

 
“Hai chuyện này có thể giống nhau được sao?’’ Triệu Viễn chống nạnh, liếc mắt nhìn sang Lương Ngụ một cái, mu bàn tay đặt ở miệng, nhỏ giọng nói: “Nhiều cô gái nhìn anh ấy như vậy, nhưng cậu có thấy anh ấy nhìn lại ai một cáikhông? Bà nó chứ, cậu có thể tưởng tượng được không, người đã từng khiến nămgiáo viên phải xin từ chức chủ nhiệm, một Hỗn Thế Ma Vương đánh nhau chưa bao giờ nương tay với người khác, nhưng con mẹ nó, lại đi thích thầm một cô gái ngọt ngào mềm mại, đã vậy còn thích thầm suốt ba năm nữa chứ? Lúc tớ vừa mới biết chuyện này, mẹ kiếp, cũng bị dọa đến mức mềm nhũn cả tay chân, tớ còn cho rằng hôm đó là ngày cá tháng tư nữa cơ.’’
 
Những người nghe bát quái chưa bao giờ chê nhiều, vỗ bàn nói: “Sau đó thì sao? Tiếp tục đi.’’
 
“Anh ấy nói với tớ, anh ấy phải học thật giỏi để thi vào đại học W, tớ lại tưởng rằng tai mình bị lãng,” Triệu Viễn càng nói càng hăng, khuôn mặt đỏ bừng, “Đương nhiên lúc ấy tớ đã hỏi lại: “Anh đang đùa sao?’’’’
 
Mọi người hứng thú hỏi: “Rồi sao nữa, cậu ấy nói gì?’’
 
Triệu Viễn mỉm cười: “Anh ấy nói tớ đừng đứng đây làm cản trở đến việc học của anh ấy nữa , rồi ném tớ từ trên tầng xuống.’’
 
“Huyễn hoặc.’’ Có người vỗ tay tỏ vẻ vô cùng khoái trá, “Trước đây tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc Lương Ngụ qua lại với một người bạn gái nào, còn tưởng rằng cậu ta khôngcó cảm giác với phái nữ chứ?
 
“ Có chứ.” Triệu Viễn nhìn người thiếu niên đang đi về phía này, dương dương tự đắc hất cằm: “Chẳng qua là chỉ có cảm giác với một người duy nhất mà thôi.’’
 
….
 
Trịnh Ý Miên tìm được địa điểm báo danh, dừng bước lại, nhân lúc vẫn còn đang xếp hàngliền kiểm tra lại giấy tờ và thông tin trong bản đăng ký của mình.
 
Nhưng cô không nhận rarằng, từ lúc cô xuất hiện ở khu vực đăng ký này, thì có một ánh mắt vẫn từ đầu đến cuối khóa chặt trên người mình.   
 
Ký tên vào danh sách xong, Trịnh Ý Miên liếc nhìn số phòng ký túc của mình, lễ phép hỏi: “Vậy phòng của em ở bên kia…’’
 
Cô còn chưa dứt lời, người phụ trách ghi danh trước mặt đã chỉ chỉ vào người bên cạnh, “Vừa khéo, nếu em không biết phòng của mình ở đâu, thì  bọn anh có một đội tình nguyên viên chuyên phụ trách dẫn tân sinh viên đến phòng ký túc của các em đây.’’
 
Lúc đầu Trịnh Ý Miên muốn từ chối vì cô biết khu ký túc của sinh viên nằm ở đâu, nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, cô cũng không chắc chắn được vị trí chính xác, vẫn nên tìm một người biết rõ dẫn mình đi thì hơn.
 
Đại học W không hổ danh làtrường đại học hàng đầu của thành phố, ngay cả các tình nguyện viên cũng làm việc chu đáo và tận tình đến thế.
 
Cô cúi đầu mỉm cười: “Vâng ạ, cảm ơn các anh.’’
 
Người trước mặt khoát khoát tay: “Muốn cảm ơn thì đừng cảm ơn anh, chỉ cần cảm ơn người dẫn em đi là được, đúng không, Lương Ngụ?’’
 
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Trịnh Ý Miên hơi sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh kia.
 
Hôn nay cậu ta không mặc đồng phục như các tình nguyện viên khác mà chỉ mặc một chiếc áo phông màu đen.
 
Lần trước trời tối quá nên cô không nhìn thấy tướng mạocụ thể của người này, lần này thì có thể nhìn rõ không bỏ sót thứ gì rồi.
 
Lương Ngụ có một đôi mắt vô cùngđẹp, mí mắthoàn hảo đến từng cen ti mét, khóe mắt cong cong vô cùng gợi cảm khiêu khích. 
 
Ngũ quan tinh xảo, viền môi rõ ràng, đường cong quai hàm đẹp một cách tự nhiên.
 
…. Chẳng trách lúc nãy vừa mới đến, cô đã nghe một nữ sinh nói rằng chỗ báo danh của khoa Nghệ Thuật có một anh chàng vô cùng đẹp trai, hóa là đang nói đến cậu ta.
 
Ngay lúc Trịnh Ý Miên còn đang ngơ ngẩn đứng đó, Lương Ngụ đã ba bước đi đến trước mặt cô, đưa tay ra.

 
Trên mu bàn tay trắng nõn to lớn, gân xanh nhàn nhạt như ẩn như hiện.
 
Đột nhiên Lương Ngụ cúi người xuống, cầm lấy tay kéo vali hành lý bên cạnh cô, giọng nói khàn khàn trầm tính vang lên :

"Đi thôi."
 
Trịnh Ý Miên cố ý nhìn thoáng qua cánh tay cậu ta.
 
Nếu như cô nhớ không nhầm, mặc dù trong vụ đánh nhau lần trước, từ đầu đến cuối cậu luôn chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng trên cánh tay vẫn bị một vết thương nhỏ, không sâu, nhưng lại có vết máu rỉ ra.
 
Quả nhiên, bây giờ vết thương đã hồi phục như cũ.
 
Lương Ngụ kéo hành lý đitrước, nhanh chóng hòa vào ánh nắng mặt trời chói chang.
 
Trịnh Ý Miên đi phía sau, theo phép lịch sự giơ cao chiếc ô trong tay lên, che nắng giúp cậu ta.
 
Nhưng vì anh quá cao, Trịnh Ý Miên có phần không làm được gì.
 
Có lẽ là nhìn thấy bóngcủa người con gái sau lưng phải nhón chân giơ ô quá tức cười, khóe miệng Lương Ngụ khẽ cong lên, anh rũ mí mắt, âm thanh bay bổng tựa như phiêu bồng trong gió: “Không cần che cho tớ đâu, cậu che cho mình là được rồi.’’
 
Trịnh Ý Miên rất cố chấp: “Vậy thì ngại lắm….’’
 
Một giây tiếp theo, làn da mang theo xúc cảm đặc biệt và nhiệt độ cơ thể của người thiếu niên quẹt qua ngón tay cô,  Lương Ngụ cầm lấy chiếc ô từ trong tay cô, kéo căng giơ lên cao: “Vậy để tớ cầm cho.’’
 
Trịnh Ý Miên vẫn giữ nguyên tư thế nhón gót chân, từ góc độ đó ngẩng đầu nhìn Lương Ngụ.
 
Trong đôi mắt xinh đẹp ấy vẫn toát lên vẻ thờ ơ  như cũ, nhưng khóe miệng lại thấp thoáng ý cười, dáng vẻ gàn dở ương bướng, trái tính trái nết, cái khí chất bất cần hòa với hơi thở trẻ trung của một chàng thiếu niên tuổi thanh xuân phơi phới lại mang đến cho người khác một cảm giác rất tốt, khiến cậu ta trông phóng khoáng và có một nét gì đó rất đặc biệt.
 
Cô không muốn nhớ lại, nhưng cuối cùng định mệnh lại buộc cô phải nhớ, bữa tiệc liên hoan tốt nghiệp hôm đó và buổi tựu trường lần này cũng vậy.
 
Xem ra vẫn không thể tránh được.
 
Nghĩ đến đây, ký ức rõ thật là khá cho cô mặt mũi, cảnh tượng dở khóc dở cười kia lại bắt đầuthoáng hiện hữu trước mắt cô. những cảnh tượng dở khóc dở cười, lại bắt đầu lần lượt từng cái từng    
    
  ...
  
Lương Ngụ phát hiện Trịnh Ý Miên chăm chú nhìn mình đến bần thần, chân mày giãn ra, tựa như muốn nói điều gì đó.
 
Trịnh Ý Miên sợ cậu ta hiểu lầm, vội vàng dành nói: “Không phải đâu, chỉ là nhìn cậu hơi quen quen.’’
 
Vừa dứt lời, cô mới ý thức được có gì đó không đúng lắm, câu nói này dường như rất giống với cách bắt chuyện cũ rích thời xưa.
 
Bước chân của Lương Ngụ hơi chậm lại, anh không nghĩ cô còn có thể nhớ được mình, nghiêng đầu hỏi: “…Cậu còn nhớ tớ ư?’’

 
Trịnh Ý Miên nhìn chằm chằm vào ngực của chàng trai trước mắt, muốn tìm bảng tên cài ngực áo để chứng minh danh tính của cậu ta, kết quả không thể tìm được bảng tên, chỉ có một chiếc phù hiệu nguyện viên của đại học W mà thôi.
 
Cô liếm liếm môi, lại gật đầu một cái: “Bữa tiệc liên hoan…Cao trung… Chúng ta đã gặp nhau, đúng không?’’
 
Mỗi khi đặt một câu hỏi mà bản thân mình không chắc chắn được câu trả lời, cô sẽ khẽ nghiêng đầu sang một bên.
 
Thói quen nho nhỏ này khiến cả người cô trở nên sống động đáng yêu hơn.
 
Đây là lần đầu tiên bọn họ đứng gần nhau đến thế.
 
Với khoảng cách gần gũi này, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ hàng mi dày cong vút của người con gái trước mặt, sắc môi dâu tây hồng hào dễ thương, cùng với nước da trắng nõn không tỳ vết.
 
Còn có đôi mắt to tròn long lanh tựa như cửa sổ tâm hồn đang khẽ rũ xuống kia, những lúc không cười nhìn vừa vô hại lại ngoan ngoãn giống như một chú mèo nhỏ đang lim dim buồn ngủ. Lúc nở nụ cười, tằm nằm* dưới khóe mắt cũng phồng lên, sóng mắt đung đưa lay động lòng người, vừa dễ thương vừa toát lên vẻ dịu dàng ôn nhu khiến người khác không cách nào từ chối được tất cả những lời thỉnh cầu của cô.
 
(*Tằm Nằm hay còn được gọi là ngọa tằm chỉ khối thịt nhỏ ở ngay sát chân mí dưới, giống như một con tằm nằm.)
 
Lương Ngụ cảm thấy dường như trái tim mình đã bị đầu độc thật rồi.
 
Anh quay mặt sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng, nói: “Ừ.’’
 
Quả nhiên.
 
Trịnh Ý Miên nghĩ.
 
Cũng chỉ vì người này mà cô đã bị bạn thân cao trung Tôn Hồng cười nhạo suốt ba năm trời , bất kể thế nào cũng không thể quên được.  
 
Chỉ là… Lúc đó nghe Tôn Hồng nói, Hỗn thế ma vương Lương Ngụ này hầu như không để tâm gì đến chuyện học hành của bản thân, còn đã từng lập chiến tích vĩ đại làm năm giáo viên phải xin thôi làm chủ nhiệm, người như cậu ta lại có thể thi vào một trường đại học hàng đầu cả nước như đại học W?
 
Cô cong cong khóe mắt, nở nụ cười rạng rỡ: “Có thể ở nơi này gặp được một người bạn học cùng trường cao trung, thật khéo!”
 
Lương Ngụ không ngừng tự nhủ với bản thân phải kiềm chế không được nhìn cô quá thường xuyên, chăm chú nhìn vào tòa nhà phía trước nhằm phân tán sự chú ý của mình.
 
Cánh cổng lớn của trường xuất hiện ngay trước mắt, bàn tay đang cầm chiếc ô của anh vô thức siết chặt: “Ừ.’’
 
Không khéo, là anh theo em đến ngôi trường này.
 
Thậm chí sau khi điền xong đơn đăng kí thi đại học, anh còn lo sợ nguyện vọng của chúng mình sẽ khác nhau.  
 
Ra khỏi cổng trường, đi khoảng vài trăm mét về phía bên trái, tiếp tục băng qua đường cái,  chính là khu ký túc xá của sinh viên đại học W.
 
Vì có quá nhiều sinh viên, khu ký túc xá trong trường học không thể đủ, cho nên nhà trường đã xây thêm một khu mới bên ngoài.
 
Lương Ngụ biết rõ còn hỏi: “Cậu ở khu nào?’’
 
Thật ra những thông tin về cô, mấy ngày nay anh đã xem qua vô số lần, thậm chí còn có thể đọc làu làu một cách trôi chảy.
 
Chẳng qua là trong khoảnh khắc này, anh chỉ muốn tìm một cơ hộiđể được nói chuyện với cô thôi.
 
Trịnh Ý Miên nhìn vào tờ đăng ký: “Phòng 405 tòa nhà số tám.’’
 
Đến dưới sảnh tòa nhà số 8, Trịnh Ý Miên đến văn phòng quản lý ký túc để điền thông tin đăng ký, Lương Ngụ vẫn đứng bên cạnh chờ cô.
 

Sau khi lấy được chìa khóa phòng và thẻ nước, Trịnh Ý Miên đi đến trước mặt anh, nói: “Cậu chờ ở đây một lát nhé.’’
 
Lương Ngụ đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn theo cô chạy vào trong căng tin, mua hai chai nước khoáng mát lạnh.
 
Bàn tay thon dài trắng nõn của cô cầm một chai nước suối đưa cho anh, mỉm cười nói cảm ơn: “Cậu vất cả rồi.’’
 
Lương Ngụ nhận lấy chai nước, đang cúi đầu mở nắp chai thì khóe mắt lại liếc thấy cô đang nắm chai nước khoáng, ngón tay cố gắng dùng sức nhưng nắp chai vẫn không nhúc nhích.
 
Trịnh Ý Miên cảm nhận được ánh mắt của chàng trai trước mặt, càng thêm quẫn bách.
 
Bởi vì người bạn khuê mật thời cao trung của cô rất khỏe, cho nên đến tận bây giờ cô hầu như chưa phải tự mình mở nước, cứ thế dần dần, không có cách nào…
 
Giây tiếp theo, Lương Ngụ đưa chai nước trên tay mình cho Trịnh Ý Miên rồi lại cầm lấy chai nước của cô.
  
Gần như không cần dùng chút sức lực nào, sử dụng ưu thế trời sinh chiếm hết tiện nghi “ken két” một tiếng, chai nước được mở ra.
 
Trịnh Ý Miên hơi xấu hổ đỏ mặt, cắn căn môi lại nói cảm ơn một lần nữa: “Cảm ơn cậu.’’
 
Lương Ngụ cúi đầu cười một tiếng, nói tiếp: “Không cần phải đưa nước cho tớ đâu, đưa cái balo sau lưng cho tớ là được.’’
 
Trịnh Ý Miên hai tay cầm hai chai nước, còn chưa kịp nói gì thì balo phía sau đã bị anh tháo xuống.
 
Anh một tay xách balo vừa mới “cướp” được, một tay xách vali, nhanh chóng leo cầu thang lên tầng.
 
Đi được hai bước, cảm giác được người phía sau vẫn còn ngây người tại chỗ, anh quay đầu lại: “Còn đứng đó làm gì vậy?’’   
 
Trịnh Ý Miên vội vàng đi theo, ngón tay cầm chai nước khẽ giật giật: “Tớ còn tưởng rằng các nam sinh không thể vào ký túc xá của nữ sinh…’’
 
Lương Ngụ giải thích: “Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, cho nên chúng tớ có thể vào đây giúp các cậu chuyển đồ.’’
 
Trịnh Ý Miên “ồ” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu: “Xem ra hôm nay cậu đã giúp đỡ rất nhiều người nha.’’
 
Cô vắt hết óc suy nghĩ nhưng cũng không thể nào hiểu được- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho một vị Hỗn Thế Ma Vương nổi tiếng phách lối trái tính trái nết ngày xưa bỗng nhiên thay đổi một cách chóng mặt, lại còn ở đây làm một tình nguyện viên vui vẻ dâng hiến sức lực của mình?
 
Ngay cả bài làm văn súp gà* trong kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không dám viết những điều này đâu nhỉ…
 
Cô không khỏi sợ hãi đưa mắt nhìn Lương Ngụ không một câu phàn nàn mang hết tất cả đồ đạc của cô lên đến tận tầng bốn, trong lòng hơi lo lắng, rất sợ một giây tiếp theo anh ta sẽ bộc lộ bản chất chân thật của mình mà làm ra những chuyện điên rồ nào đó.
 
Nhưng thực tế chứng minh, cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
 
Đến tầng bốn, cô hơi mệt khẽ thở dốc, nhưng Lương Ngụ vẫn mặt không đổi sắc.
 
Cánh cửa phòng ký túc không đóng, anh đưa vali hành lý và balo cho cô.
 
Sau khi nhiều lần nói cảm ơn Lương Ngụ, Trịnh Ý Miên mới bước vào phòng, đóng cửa lại, chỉ mới trò chuyện đơn giản với người bạn cùng phòng đôi câu, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
 
Trịnh Ý Miên hỏi: “Ai vậy?’’
  
Giọng nói của chàng trai ngoài cửa rất dễ nhận ra, ngữ điệu chậm rãi, mang theo một chút  giọng mũi, là giọng nó mà cô vừa nghe qua rất nhiều lần.
 
Lương Ngụ ở ngoài cửa thấp giọng nói: “Là tớ.’’
 
Tác giả có lời muốn nói: “Là tôi, chồng của em.’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận