Ôn nhu chỉ dành riêng em

Trịnh Ý Miên đặt một chai nước đang cầm trong tay lên bàn, mở cửa hỏi: “Còn có việc gì sao?’’
 
Lương Ngụ rũ mắt nhìn cô: “Vừa rồi mới nhớ ra, trong phòng lâu ngày không có người ở sẽ có mạng nhện, để tôi quét giúp cậu.’’
 
Không phải các cậu, mà là một mình cậu.
 
Trịnh Ý Miên mở cửa, ngay khi cô đang muốn mở miệng thì Lương Ngụ lại mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn tôi, không có gì đâu.’’
 
Vừa bước vào phòng, Lương Ngụ đã hỏi: “Có chổi không?’’
 
Trình Ý Miên để ý thấy trong góc phòng có một cái, rất mới, bèn hỏi bạn cùng phòng Lý Mẫn: “Cái này là cậu mua sao?’’
 
Lý Mẫn gật đầu: “Ừ, mới mua đấy, có thể dùng.’’
 
Trịnh Ý Miên đưa chổi qua cho Lương Ngụ.
 
Lương Ngụ cầm lấy rồi nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp mang nhện trong góc tường.
 
Lúc Lương Ngụ đang chăm chú dọn dẹp, Lý Mẫn dùng khẩu hình môi hỏi Trịnh Ý Miên: “Bạn trai của cậu à?’’
 
Tất nhiên là Trịnh Ý Miên lắc lắc đầu: “Không phải.’’  
 
Lý Mẫn tiếp tục dùng khẩu hình hỏi: “Vậy đang theo đuổi cậu?’’
 
Trịnh Ý Miên chỉ chỉ vào phù hiệu trên tay áo cậu ta, nói: “Tình nguyện viên của trường.’’
 
Lý Mẫn bát quái cười một tiếng, ranh mãnh cho cô một động tác tay OK.
 
Sau đó Lý Mẫn lại tiếp tục làm khẩu hình miệng với Trịnh Ý Miên: “Rất đẹp trai.’’
 
 Trịnh Ý Miên đưa mắt nhìn về phía Lương Ngụ.   
 
Cậu ta đang chăm chú quét mạng nhện trên tường, cô chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của chàng trai này, bởi vì đang nghiêm túc làm viêc, lông mày khẽ nhăn lại, mấy sợi tóc mềm mại tựa như Lưu Hải* khẽ rũ trước trán.
 
(*Lưu Hải: Tiên đồng trong truyền thuyết Trung Quốc, trước trán để một chỏm tóc ngắn, cưỡi cóc, tay múa chuỗi tiền.)
 
Vầng trán cao rộng và sống mũi thẳng tắp, nhìn cậu tựa như nam chủ trong các cuốn manga mà cô thường vẽ.
 
Còn không phải sao, lúc học cao trung đã có không ít nữ sinh say mêvẻ đẹp trainày, Lương Ngụ không thích đến trường, nhưng chỉ cần đến lớp học một cái thì sẽ có không ít nữ sinh đứng ở hành lang nhìn trộm cậu ta.
 
Có mấy lầnchơi bóng rổ, các cô gái tụ tập xung quanh theo dõi cổ vũ tạo nên một khung cảnh vô cùng náo nhiệt.     
 
Mặc dù trước bữa tiệc liên hoan tốt nghiệp cao trung lần đó, cô chưa từng gặp qua Lương Ngụ lần nào, nhưng những sự tích liên quan đến cậu ta lại nghe được không ít.
 
Khi cô đang bần thần hồi tưởng lại thì Lương Ngụ đã quét dọn sạch sẽ xong xuôi, chuẩn bị ra về.
 
Anh cẩn thậnkiểm tra lại căn phòng một lần nữa, chủ yếu là xem xét chỗ nằm của Trịnh Ý Miên, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, lúc này mới rời đi.
 
Vừa bước ra khỏi cửaanh chợt nhớ đến cái gì đó, xoay người lại, chỉ chỉ vàotay Trịnh Ý Miên.
 

Trịnh Ý Miên: “Hả?’’
 
Anh lời ít ý nhiều: “Nước của tớ vẫn còn trong tay cậu.’’
 
Trịnh Ý Miên lúc này mới đưa nước cho cậu ta, ngượng ngùng cười một tiếng.
 
Lượng Ngụ kẹp nắp chai nước khoáng trong ngón tay mình, mím môi, trước khi đóng cửa lại vẫn còn nói với cô: “Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.’’
 
Cảnh cửa đóng lại.
 
Lương Ngụ nhìn chai nước trong tay mình.
 
Bởi vì là nước đá nên chỉ cần cầm qua sẽ để lại dấu vết, nhưng dấu vết cũng không rõ ràng cho lắm, những giọt nước rơi xuống bên trongđã làm mờ hình dáng đi của nó.
 
Từ nãy đến giờ anh vẫn chưa vào chạm vào thân chai nước.
 
Cho nên trên đó còn in lại dấu tay, là của cô.
 
Lương Ngụ mỉm cười, đột nhiên nhớ đến những lời mà cô vừa nói với anh- “Xem ra hôm nay cậu đã giúp đỡ rất nhiều người nha.”
 
Làm gì có người nào nữa, anh chỉ giúp đỡ một mình em mà thôi.
 
….
 
Lương Ngụ  cầm chai nước kia trở về chỗ báo danh, vừa mới dừng chân lại, Triệu Viễn đã bật dậy khỏi chỗ ngồi tựa như một viên đạn lao đến bên cạnh anh: “Nước! Em muốn uống nước!’’
 
Triệu Viễn vươn tay định cầm lấy chai nước, nhưng chỉ mới vô tình chạm vào thân chai một chút, ánh mắt Lương Ngụ lập tức trở nên lạnh lẽo quét qua người hắn một cái rồi cả người né sang một bên.
 
“Muốn thì tự mua mà uống.’’
 
Triệu Viễn tủi thân: “Phù hiệu tình nguyện viên của em cũng đã bị đại ca đoạt lấy, rồi em còn chờ chị dâu giúp đại ca, thế mà ngay cả miếng nước cũng không cho em uống! Em hận!’’
 
Có người đi qua không nhịn đượcvỗ vỗ vào bả vai Triệu Viễn: “Cậu không nhìn thấy trời nóng như vậy nhưng cậu ta vẫn không mở nắp uống sao? Cậu có mắt nhìn không vậy?’’
 
Triệu Viễn lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nhưng vẫn chỉ vào Lương Ngụ: “Chị dâu mới chỉ muacho anh chai nước mà anh đã xem nó như bảo bối của mình vậy sao, dấu tay kia có phải là của chị ấy không? Đại ca muốn giữ lại để làm mẫu vật sao?’’
 
Lương Ngụ liếc hắn: “Cậu đã từng thấy ai lấy nó làm mẫu vật như vậy bao giờ chưa?’’
 
Triệu Viễn sớm đã quen với những lời nói châm chọc, mỉa mai của người trước mặt, mặc dù khí thế yếu hơn một chút, nhưng vẫn cố giương gân giương cổ phản bác lại: “Chỉ cần anh muốn, cái gì mà không làm được chứ.’’
 
Lương Ngụ gỡ phù hiệu trên tay, mí mắt khẽ rũ xuống, chút thời gian tháo phù hiệu ít ỏi cũng khiến anh không thể kiên nhẫn nổi.
 
Khó khăn lắm mới tháo được thứ đồ trên tay mình xuống, anh ném phù hiệu vào trong tay Triệu Viễn, lười biếng nói: “Tớ về ngủ trước đây, buổi tối mời mọi người ăn cơm.’’
 
Có một tân sinh viên mới ghi danh nhìn Lương Ngụ thong thả rời đi, không nhịn được lắm mồm hỏi một câu: “Cậu ấy không phải là tình nguyện viên à?’’
 
Vốn dĩ hắn còn muốn nhờ cậu ta dẫn mình đi thăm quan trường học…
 
“À không, không phải.’’ Triệu Viễn ném chiếc phù hiệu sang một bên, “Không đúng, hẳn là phải nói như thế này- Ở trước mặt người khác, anh ấy là một lão đại, nhưng khi ở trước mặt người nào đó, anh ấy lại là một tình nguyện viên chu đáo và tỉ mỉ.’’

 
“Phù hiệu tình nguyện viên cũng là mượn của người khác để tìm cơ hội giúp người ta khuân đồ - Chỉ vì hôm ngay là ngày tựu trường, đồ đạc mang theo rất nhiều, sợ người ta mệt mỏi.’’
 
Nói xong, hắn lại cười lạnh một tiếng: “A, là song tiêu*.’’
 
(Song tiêu:  双标 là một ngôn ngữ mạng  đề cập đến các phán đoán hoặc hành động có giá trị phù hợp với lợi ích của bản thân, chống lại hoặc hạn chế các phán đoán hoặc hành động không có lợi cho mình, đồng thời áp đặt những hành động có lợi cho mình lên người khác.)
 
Vất vả lắm mới hoàn thành xong việc tiếp đón và phổ biến những điều cần thiết cho tân sinh viên, Triệu Viễn vỗ vỗ tay: “Hôm nay cảm ơn mọi người đã phối hợp với chúng tôi, Ngụ ca muốn mời  mọi người ăn bữa tối, chúng ta bắt taxi đi thôi.’’
 
ĂNn uống no nê xong cả đám lại bắt taxi trở về ký túc xá.
 
Lúc đi lên cầu thang, Triệu Viễn tràn đầy nhiệt huyết hỏi Lương Ngụ: “Buổi huấn luyện quân sự ngày mai, vẫn cúp học sao?’’
 
…. Không muốn đi ư, cúp học ư?
 
Lương Ngụ  trả lời không chút do dự: “Không cúp.’’
 
Triệu Viễn: “…?’’
 
Lương Ngụ: “Tôi đã hẹn cô ấy ngày mai gặp lại rồi.’’
 
Triệu Viễn khoa trương hét lên một tiếng, ánh đèn nơi hành lang cũng bị hắn dọa đến mức không ngừng lóe lên: “Chết tiệt, anh hao tốn tâm tư cho cô ấy nhiều như vậy, không cần một lời hồi đáp, âm thầm thích người ta ba năm, còn thi vào một trường đại học với người ta, anh thực sự muốn hoàn lương sao…’’
 
Quen biết nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Lương Ngụ hoàn toàn khác biệt.
 
Lương Ngụ hờ hững cười một tiếng, nghĩ đến người con gái Trịnh Ý Miên, trong ánh mắt anh lại tràn ngập sự dịu dàng hiếm thấy.
 
Chỉ cần được nhìn thấy cô, quan tâm gì đến chuyện hoàn lương hay sa đọa.
 
Sợ gì chứ.

 
Cùng lúc đó, sau một buổi chiều nói chuyện và làm quen với nhau, bốn người trong phòng ký túc xá của Trịnh Ý Miên đã trở nên thân thiết hơn không ít.
 
Sau khi tắm xong, cô ngồi xuống ghế chuẩn bị thoa kem dưỡng da thì lại nghe Lão Tam- một người bạn cùng phòng nói: “Nghe nói hôm nay cậu được một tình nguyện viên giúp đỡ sao? Vận khí cậu thật tốt, tớ chưa bao giờ gặp được.’’
 
Trịnh Ý Miên vừa thoa kem vừa trả lời: “Chắc là do đã giúp đỡ quá nhiều người nên cảm thấy mệt mỏi,liền mượn cớ đi giúp đỡ nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát.’’
 
“Tớ còn nghe nói trong đội tình viên viên có một anh chàng rất đẹp trai, nhưng mà hình như người này chỉ giúp đỡ một người duy nhất mà thôi.’’
 
Lý Mẫn nói: “Cũng có thể người đó chính là tình nguyện viên giúp đỡ Miên Miên của chúng tarồi.’’
 
Trịnh Ý Miên hơi sửng sốt, tay phải không khống chế được lực đạo, bóp kem dưỡng da ra một đống.
 
Cô lại nghĩ đến Lương Ngụ.
 
Lão Tam nói: “Có lẽ đây là nhân duyên chăng.’’

 
Trịnh Ý Miênnhìn chính mình trong chiếc gương trước mắt, khoé miệng hơi rũ xuống một chút, buồn bã nói: “Không phải, là nghiệt duyên.’’
 
Con người Trịnh Ý Miên tập hợp tất cả những gì mà học sinh ở lứa tuổi này khao khát, ngoại hình xinh đẹp, thành tích học tập xuất sắc, lại có số mệnh đào hoa.
 
Chỉ là những người từng thích cô trước kia cũng rất cao ngạo phách lối,  theo đuổi thì theo đuổi nhưng cứ phải để cho tất cả mọi người trong trường biết mới được. Có lần trong lúc giảng bài, giữa một đám người đang tò mò chen chúc, trong tiếng hoan hô và ánh mắt bát quái của mọi người xung quanh, người nọ đưa đến cho cô một hộp quà tinh xảo.
 
Mặc dù cuối cùng cô vẫn không nhận nó.
 
….
 
Nhưng, không biết từ lúc nào, trong thế giới của cô, bỗng nhiên xuất hiện một thứ cảm xúc kỳ lạ âm thầm.
 
Giáng Sinh, trong tủ đồdùng của cô sẽ có thêm một quả táo không biết từ đâu đến. Quyển sách bài tập quên viết tên nhưng khi phát trả về đã được người nào đó viết tên đầy đủ.Mùa hè sẽ có một cốc sinh tố đậu xanh ướp lạnh đặt trên bàn học; mùa đông lại là một miếng dán giữ nhiệt cầm tay ấm áp; Lúc học thể dục xong quay về lớp thì phát hiện một phần cơm hộp hoàn toàn đúng khẩu vị của cô đã được đặt trên ghế - Thậm chí ngay cả món trứng cũng biết bỏ lòng đỏ đi, chỉ để lại lòng trắng.   
 
Những chuyện này dường như đều do một người làm, nhưng cô hoàn toàn không biết người này là ai, cũng không biết tại sao người này lại có thể hiểu rõ cô một cách thấu đáo như vậy.
 
Cho đến một ngày nọ…
 
Tất cả những điều liên quan đến chuyện đó, thậm chí cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, Trịnh Ý Miên đều nhớ rõ ràng, có lẽ cả đời này cũng không thể nào quên được…
 
Năm đó một nam pháo hôi* nào đó đã bị cô từ chối vô số lần nhưng vẫn kiên trì không buông tha, luôn bám theo cô từ lớp học vẽ cho đến phòng học, thậm chí còn có khuynh hướng táy máy tay chân.
 
(Pháo hôi* 炮灰男 hay còn gọi là con tốt thí mạng, bia đỡ đạn: Một phép ẩn dụ cho những người lính bị buộc phải tham gia vào một cuộc chiến bất công. Trong các câu chuyện tiểu thuyết thì nó chỉ những những nam nữ phụ phải làm nền cho nhân vật chính tỏa sáng.)
 
Một lần khi cô thu dọn xong tất cả đồ đạc của mình ở trong phòng học, đang không biết nên làm gì nữa thì đúng lúc này một chậu nước lớn từ trên trời rơi xuống, toàn bộ đều đổ vào trên người nam sinh pháo hôi đang đứng tựa vào lan can kia.
 
Nam pháo hôi ngó người ra ngoài, ngửa đầu nhìn lên tầng trên, tức giận nói: “Ai đổ nước vậy?’’
 
Lúc đó cô không thể nhìn thấy tình hình phía trên, chỉ nghe được tiếng của mấy người con trai vang lên.
 
Đầu tiên là một giọng nói hơi the thé: “Xin lỗi cậu, lớp chúng tôi vừa mới giặt xong rèm cửa, mà ống nước lạiđang bị tắc, chỉ có thể tùy tiện hắt xuống đó, chúng tôi không biết cậu đang đứng ở dưới!’’
 
Nam pháo hôi đưa tay lên ngửi ngửi một cái, càng tức giận: “Mấy người dám dùng nước giặt rèm cửa sổ hắt lên người tôi?’’
 
Sau đó, một giọng nam khác ở tầng trên vang lên, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác bất nộ tự uy* đến rùng mình: “Chúng tôi đã nói chỉ là vô tình rồi, cậu lớn tiếng như vậy làm gì?’’
 
(*Bất nộ tự uy: Không  cần phải tỏ giận dữ mà vẫn vô cùng uy lực.)
 
Nam pháo hôi lúc đầu còn ra vẻquyết không bỏ qua chuyện này, nhưng vừa ngước mặt nhìn lên, không biết đã thấy ai mà  khí thế hùng hổ lúc nãy bỗng nhiên mềm đi hơn nửa: “Đang ở trong trường, các cậu không thể làm ẩu làm càn như vậy được!’’
 
Giọng nói của nam sinh kia mang theo ý cười nồng đậm, lại chất chứasự lưu manh không sợ trời không sợ đất.
 
“Nhưng mà cậu không phải là học sinh của lớp này,  đứng ở đó làm gì chứ?
 
Giọng nam the thé hùa theo nói: “Sao thế người anh em, cậu còn muốn đứng đó nữa sao? Có thể lát nữa chúng tôi sẽ còn....’’
 
Nam pháo hôi dậm chân một cái, vừa tức giận vừa sợ hãi, tựa như một lá cải héo úa: “Tôi không ở đây nữa là được chứ gì?’’
 
Giọng nói của cậu bạn trên lầu trở nên lạnh lùng: “Từ nay về sau đứng đứng ở vị trí không thuộc về mình nữa.’’
 
Nam háo phôi bị dọa đến mức môi trên môi dưới đều run rẩy, tức giận hừ một tiếng, hậm hực rời đi.
 
Trịnh Ý Miên nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhanh chóng chạy về phía phòng mĩ thuật tìm người bạn “Vạn sự thông*” của mình, vô cùng lo lắng khẩn cấp kéo người đang đứng trong sân thể dục đi đến tầng trên của lớp mình nhìn xem, vừa nhìn vừa liên tục lẩm bẩm: “Hình như tớ đã biết cái người luôn đưa đồ cho tớ là ai rồi, cậu nhanh  nhanh giúp tớ nhìn một chút, người đang đứng trước cửa lớp đó là ai đi.’’
 
(*Vạn sự thông: Ý chỉ những  người am hiểu mọi việc,  cái gì cũng biết (có ý châm biếm))
Là ai?

 
Lương Ngụ.
 
Năm đó Lương Ngụ còn chưa gột rửa sạch sẽ danh hiệu Hỗn Thế Ma Vương của mình, trong trường gần như không ai có thể quản lý chế ngự được cậu ta. Lương Ngụ chính là ví dụ điển hình nhất của những công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, chỉ cần cậu ta đứng ở nơi nào thì nơi đó đều có những thiếu nữ không ngừng xôn xao bàn tán và nhìn chằm chằm không rời mắt, ngay cả các thầy cô giáo trong trường cũng bó tay bất lực.
 
Vì thế, Trịnh Ý Miên bị bạn hữu của mình chế giễu tàn nhẫn bằng một tràng cười “ha ha ha ha ha” không ngừng nghỉ.
 
“Cậu nói nói là ai tớ cũng có thể hiểu được, nhưng cậu lại nói với tớ rằng cậu ta thầm thích cậu? Lương Ngụ thầm thích cậu? Những người theo đuổi xếp hàng sau lưng cậu còn có Lương Ngụ? Con mẹ nó cậu đang nói nhảm nhí gì vậy, con mẹ nó chẳng phải điều này cũng giống như Lưu Diệc Phi đang thầm thích tớ sao?’’
 
“Bây giờ cậu nói với tớ Lương Ngụ thích ai tớ cũng không tin đâu, vậy mà cậu còn nói là cậu ta thầm thích… Thầm thích, đại ca Lương Ngụ, Lương lão đại ngang ngạnh bất kham lại đi thích thầm cậu?!’’
 
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, có phải cậu vừa mới ngủ trưa xong vẫn còn chưa tình ngủ đúng không, cậu con mẹ nó còn đang nằm mơ chứ gì, ha ha ha ha ha ha, mẹ ơi, tớ còn có thể cười nguyên một năm đấy.’’
 
Cô bạn thân mạnh miệng cuồng ngôn: “ Nếu như vị Hỗn thế ma vương kia thầm thích cậu, tớ sẽ phát sóng trực tiếp cảnh tự nấu mình trong nồi sắt cho cậu xem.’’
 
Bởi vì chuyện này, cô đã bị chế giễu suốt hai năm trời.
 
Trong mắt cô bạn kia, đây chính là một đoạn tình sử tự mình đa tình khuất nhục nhất của cô.
 
Nghĩ đến đây, Trịnh Ý Miên xoa xoa ấn đường, thoa lên mặt một lớp tinh dầu cuối cùng, sau đó lên giường đi ngủ.
 
….
 
Ngày hôm sau sáu rưỡi đã phải thức dậy, buổi huấn luyện quân sự yêu cầu bảy giờ ba mươi phải tập hợp đầy đủ.
 
Đại học W tựa như một địa ngục thu nhỏ, chỉ mới hơn sáu giờ nhưng ngoài trời đã nóng đến chảy mỡ.   
 
Lý Mẫn không phải là người địa phương, với những cảnh tượng này cô nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng: “Tại sao chưa đầy bảy giờ mà lại nắng kinh khủng như vậy chứ.’’
 
Trịnh Ý Miên thông cảm vỗ nhẹ vào lưng cô: “Đến buổi trưa cậu sẽ càng thấy tuyệt vọng hơn.’’
 
Huấn luyện quân sự tách nam và nữ ra huấn luyện riêng, huấn luyện viên của các cô được gọi là đại đội trưởng, mặc dù đại đội trưởng thường sẽ dịu dàng với các nữ sinh hơn một chút, nhưng vẫn rất nghiêm khắc.
 
“Từ hôm nay trở đi tôi sẽ phụ trách các em, các em có thể gọi tôi là huấn luyện viên, cũng có thể gọi là đại đội trưởng, nghe rõ không?’’
 
“Nghe rõ.’’Âm thanh ỉu xìu.
 
“Các em chưa ăn sáng sao? Hỏi lại một lần nữa, các em đã nghe rõ chưa?’’
 
“Rõ rồi ạ!’’
 
Khó khăn lắm mới chịu đựng được mấy tiếng đồng hồ, Trịnh Ý Miên cảm thấy sau gáy mình đã bị phơi nắng đến cháy sạm.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên cô lại nghe được một tiếng khẩu lệnh.
 
“Bước đều bước.’’
 
Cô nghiêng đầu nhìn sang thì thấy một đám nam sinh đang đi đều nhịp nhàng về phía các cô.
 
Hai đại đội trưởng nhìn nhau mỉm cười một tiếng, rõ ràng đang muốn làm chuyện gì đó.
 
Các nam sinh dần dần đến gần, lúc này Trịnh Ý Miên mới phát hiện có gì đó không đúng…
 
Lương Ngụ, Lương Ngụ đang ở trong lớp này, đứng đầu tiên.
 
Xong rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận