Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Thẩm Thanh Khê đến tận khi ngồi lên xe vẫn cảm thấy như trên đầu mình còn có một bàn tay đang vỗ về, ấm áp, cảm giác rất kỳ quái.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều có một đứa trẻ tự lập, trừ lúc nhỏ hay quấn lấy người lớn khi ở ngoài, khi lớn lên một chút liền ngoan ngoãn tự mình chơi đùa, không khiến người ta lo lắng, nhưng có đứa trẻ nào mà không thích ngọt, cha Thẩm mẹ Thẩm lại tương đối bận rộn nên cứ thế không quan tâm con gái này lắm.
Cho nên lần trước được sờ đầu thế này là khi nào nhỉ? Thẩm Thanh Khê nghĩ không ra.
Ở trong lòng cô, đây là một động tác hết sức dịu dàng, bao hàm nhiều cảm xúc như thương tiếc, yêu thích, sủng ái, vv.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế thì người này rốt cuộc là có ý gì đây?
Lúc quay đầu nhìn sang, Hi Kính đang nhìn về phía trước, chính là đang chú tâm lái xe.
Tay anh hướng về phía trước lộ ra một đoạn cổ tay trắng trẻo mà có lực, đôi bàn tay cùng đồng dạng tương xứng, nếu phải dùng từ nào đó để hình dung thì người đàn ông này toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên hai chữ hoàn mỹ.
Sau đó, anh cũng quay đầu lại, môi hơi nhấp, nữa khuôn mặt tắm ánh sáng ngoài cửa sổ, sáng bừng.
Cứ thế nhìn nhau một hồi, Thẩm Thanh Khê liền yên lặng mà ngồi thẳng dậy, chỉ trong chốc lát, có một bàn tay mảnh khảnh nâng lên, cẩn thận mà đặt lên đỉnh đầu của cô, sau đó chậm rãi buông xuống.
Xe đột nhiên ngừng lại, cô có chút kinh ngạc xoay người: “Làm sao thế?”
“Cô nhìn wechat đi.” người đàn ông nhàn nhạt tựa lưng vào ghế lái, hướng về phái cô mà nói.
“Ồ.” Miệng đáp ứng tay duỗi ra tìm điện thoại trong túi xách, ấn vài cái, wechat nhiều hơn một cái chấm đỏ.
Dãy số wechat này đều đã kết bạn với nhau từ trước đó nhưng hai người không phải là người nhiều chuyện nên dường như là không hề có lịch sử trò chuyện.

Click mở vào, cô mới phát hiện, Hi Kính đã gửi cho cô một hình ảnh, nhìn một chút chính là những ghi chú của anh.
Chờ đến khi đọc xong, cô lại cúi đầu lại gần quan sát một hồi mới ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao thế?” cô gái mắt hạnh to tròn tất cả đều hiện lên vẻ nghi hoặc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hỏi Hi Kính một câu, sau đó cởi bỏ đai an toàn, nghiêng người qua.
“Anh viết gì thế? Rối quá, tôi không hiểu.” Thẩm Thanh Khê dừng một chút mới hỏi.
Thật ra cô cũng nhịn rất lâu rồi, loại chữ này tuy nhìn rất phiêu dật đẹp mắt nhưng thực sự rất khó nhìn ra đang viết cái gì.
“……….”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hi Kính trầm mặc một chút, duỗi tay lại đây, chỉ vào màn hình gằn từng chữ: ‘Buổi sáng, đi công viên trò chơi, xem phim, ăn cơm trưa, buổi chiều, đi thủy cung, đài thiên văn, ăn cơm chiều, sau đó về nhà.”
“Cho nên?” Thẩm Thanh Khê giật giật mái tóc, lơ đãng lướt qua khuôn mặt người đàn ông, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Khi nhìn lại, người đàn ông đã ngồi thẳng người, về vị trí ghế lại, nhàn nhạt giải thích: “Lịch trình ngày hôm nay, tôi đã hỏi qua Dục Dục, thằng bé đồng ý rồi.”
“Công viên trò chơi, thủy cung, xem phim!” đứa trẻ ngồi ghế sau nghe được lập tức buông đồ chơi đang cầm trên tay cao hứng mà kêu lên.
Thẩm Thanh Khê hết lời để nói, quay lại trấn an Dục Dục, lúc này mới hỏi anh: “Anh có phải……. Chưa từng đi tới những nơi đó?”
“Rất hiếm khi.” người nọ thản nhiên đáp.
Cô liền gật đầu, kiên nhẫn giải thích: “Cho nên anh không hiểu, đơn giản lấy ví dụ công viên giải trí đi, mua vé vào cửa, sau đó xếp hàng, muoosn chơi cũng phải mất một ngày, lại còn rất mệt, tôi biết anh muốn nhanh chóng thỏa mãn nguyện vọng của Dục Dục nhưng cũng không thể gấp gáp như thế, cứ từ từ thôi.”

“Ừm, từ từ chơi.”
Cũng không biết câu nào hợp ý anh, người đàn ông gật đầu, cong khóe miệng, tâm trạng rất tốt, quay đầu nhìn đứa trẻ ngồi ở ghế sau: “Chọn một địa điểm trong số này đi, còn lại sau này chúng ta chơi sau.”
Khi nói chuyện với đứa trẻ, từ trước đến nay anh đều dùng câu khẳng định, cũng không có ngữ khí trưng cầu ý kiến, cũng không giống đang dỗ dành trẻ con, mà là cực kỳ bình thường như hai người trưởng thành nói chuyện với nhau.
Dục Dục ngoài ý muốn lại rất hưởng thụ, ngoan ngoãn gật đầu, chốc lát đưa ra lựa chọn: “Đi thủy cung, con muốn nhìn thấy cá heo!”
“Được, chúng ta xuất phát thôi.” một lớn một nhỏ cứ thế thương lượng xong, Hi Kính một lần nữa khởi động xe.
*
Nói về thủy cung thì gần nhà Thẩm Thanh Khê cũng có một cái, nhưng kinh doanh không tốt, đã đóng cửa, Dục Dục xem biểu diễn cá heo lần đầu tiên cũng là ở đó, sau đó thằng bé vẫn nhớ mãi không quên muốn đi lần nữa.
Hi Kính tra bản đồ, quyết định đi thủy cung lớn nhất ở trung tâm thành phố, bên trong còn có một hành lang đà dưới nước, chính là một địa điểm nổi tiếng.
Bởi vì cuối tuần nên bãi đỗ xe dường như là kín, vòng một dòng cuối cùng mới tìm được chỗ để.
Vừa mới đỗ xe xong, Dục Dục bỗng nhiên che bụng nhỏ, biểu tình nhăn nhó, có chút không ổn.
“Sao thế? Dục Dục” Thẩm Thanh Khê vẫn luôn để ý thằng bé, lập tức phát hiện ra.
“Con muốn đi vệ sinh.” đứa trẻ nhỏ giọng nói, dường như là đang cảm thấy bản thân mình có chút phiền toái nên bày ra bộ dạng xấu hổ.
“Không sao đâu, ai cũng có những lúc như thế, kịp thời nói với người lớn là được rồi.” Thẩm Thanh Khê cười an ủi cậu bé, định xuống xe dẫn cậu bé đi tìm nhà vệ sinh.
Hi Kính cũng xuống theo, nghiêng người nhìn đứa trẻ, bỗng nhiên nói: “Em mang theo thằng bé, định vào WC nam hay vẫn đi WC nữ?”

Thẩm Thanh Khê bị anh làm nghẹn một chút: “Tôi không thể nào vào WC nam được.”
Hi Kính khom lưng ôm đứa trẻ lên: ‘Để tôi dẫn thằng bé, cô ở trong xe chờ đi.”
Anh cũng đã nói như thế, Thẩm Thanh Khê cũng không tiện từ chối, gật gật đầu, nhìn anh mang theo cậu bé đi xa, bản thân thì mở cửa xe một lần nữa bước vào.
Cứ thế một lúc, ước lượng thời gian trở lại, cô mở cửa ra bên ngoài liền thấy đằng trước có một chiếc xe đang lại lại đây, vòng vòng chốc láy, chắn hết phần lối đi nhỏ hẹp.
Một người đàn ông trung niên mặc áo đen mở cửa bước xuống, ngón tay thô ráp đeo một chiếc nhẫn vàng lớn, tóc cạo ngắn.
Biểu tình cực kỳ hùng hổ, hướng về phía Thẩm Thanh Khê đi tới, đồng thời chỉ xe cô: “Là xe của cô sao?”
Cô lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy sao cô xuống từ xe đó?” người đàn ông kia cao giọng: “Chỗ này tôi vừa mới để qua, sao chốc lát trở lại cô đã chiếm mất?”
Thẩm Thanh Khê nhìn người này rõ ràng là đang bới lông tìm vết, liền lui về phía sau  hia bước, lần nữa ngồi lên xe, đóng cửa khóa lại, cũng không trả lời vấn đề của anh ta.
Người đàn ông kia đi theo tới đây, gõ cửa sổ rầm rầm: “Cô xuống đi, trốn cái gì mà trốn? Nhanh chóng lái xe sang chỗ khác đi!”
Rõ ràng chính là khinh thường cô là con gái, dễ bắt nạt.
Đây là bãi đỗ xe công cộng, ai cũng có thể để xem không thể nào anh ta từng đỗ thì cả đời là của anh ta được.
Nhưng Thẩm Thanh Khê thực sự dễ bắt nạt sao? Khẳng định là không phải, tuy cô là một người trầm tính, đến thời khắc mấu chốt lại là một người không nhân nhượng, trốn đi cũng vì chênh lệch thể lực của nam và nữ quá lớn, không cần phải đặt bản thân mình vào nguy hiểm.
Cửa sổ bị gõ ầm ầm, ngữ khí cô cực kỳ kiên định: ‘Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Cô báo đi, nhanh nhanh mà báo, lão tử sợ cô chắc.” người đàn ông kia vênh váo mà quay về xe mình, lấy ra một cây gậy sắt sau đó tiến lại gần.
Thẩm Thanh Khê nhìn kỹ, trên xe anh ta thế mà còn có một đứa trẻ và một người phụ nữ đang ôm đứa trẻ đó, hẳn là một nhà ba người.
Người phụ nữ nhìn thấy chồng mình cư xử như thế cũng không hề khuyên can, mà còn rất nhàn nhã mà cúi đầu lướt di động.

Khẽ nhíu mày, Thẩm Thanh Khê liền lấy di động, định gọi điện cho Hi Kính, điện thoại vang lên vài hồi đã trực tiếp bị tắt đi, vừa ngẩng đầu liền thấy người đàn ông đang bế đứa trẻ bước nhanh qua đây.
Nhanh chóng bước tới cạnh chiếc xe, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, ngón tay khẽ gõ lên cửa sổ, đồng thời quay người, lưu loát mà đã chân qua, đem người đàn ông cầm chiếc gậy sắt đá bay.
Chờ đến khi Thẩm Thanh Khê mở cửa ra, Hi Kính mới khom lưng nhét đứa trẻ vào, bớt thời gian mà hỏi cô một câu: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Khuôn mặt đứa trẻ đỏ bừng, biểu tình bình tĩnh nhưng thật ra đã bị dọa sợ, Thẩm Thanh Khê nhẹ nhàng sờ sờ lên mái tóc xoăn của cậu bé, trấn an đứa trẻ, một bên chú ý động tác của người đàn ông áo đen kia, sợ anh ta còn có hành động bất ngờ gì khác.
“Cố ý gây sự để ép chúng ta nhường chỗ để xe.” ngắn gọn giải thích một câu.
“Đã biết, để ý thằng bé, không cần xuống.” Hi Kính gật đầu, giơ tay đóng cửa xe lại.
Cũng không biết sau lưng có phải có mắt hay không, thời điểm quay người của anh cũng thật sự rất đúng lúc, vừa hay người đàn ông áo đen kia cũng đang giãy giụa bò lên, nhe răng trợn mắt như muốn liều mạng.
Hơi dịch người qua một bên, né tránh đi tập kích của người đàn ông, Hi Kính cực kỳ linh hoạt mà duỗi chân hung hăng đá về phía trước một phát, động tác vẫn như cũ, cực kỳ nhẹ nhàng, người đàn ông áo đen kia lần nữa ngã xuống đất.
Âm thanh chiếc gậy rơi xuống đất vang lên, người đàn ông cũng nằm rạp xuống.
Thẩm Thanh Khê bò lên cửa sổ nhìn, tuy cũng không phải người có tính cách thích hóng hớt như cũng không nhịn được mà trong lòng buông một từ “mẹ nó”” Chân dài chính là tốt như thế đấy.
Dục Dục một bên cũng tò mò mà bò lại gần, cô vội vàng ấn đầu đứa trẻ xuống: ‘Trẻ con không thể xem, nếu đêm mơ ác mộng thì làm sao?”
Dục Dục nâng đôi mắt to nhìn cô: “Sẽ không nha, chú là đang trừng phạt người xấu, chú ấy cực kỳ đẹp trai!”
Cũng không biết thằng bé học được từ đâu, Thẩm Thanh Khê suy nghĩ nửa ngày, hình như cũng không có gì sai cả.
Bên ngoài lúc này lại thêm một khúc nhạc đệm.
Người vợ nãy giờ còn đang ngồi im mặc cho chồng mình tác quái hiện tại đã mở cửa xe, khóc sướt mướt chạy tới, muốn liều mạng với Hi Kính.
Thẩm Thanh Khê nghĩ một chút, liền đạt Dục Dục lên ghế trẻ em, bảo cậu bé ngoan ngoãn ngồi ở đó, rồi mới mở cửa xe bước xuống


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận