Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Người đàn ông dưới chân đang gào mồm kêu lê, bệ dạng không phục xen lẫn sự tức giận, lại thêm một ả đàn bà điên đang giương nanh múa vuốt chạy lại, trên mặt trang điểm y hệt quỷ dạ xoa.
Hi Kính cảm thấy khá phiền phức.
Anh từ nhỏ đến lớn đều đánh nhau giỏi nhất trong khu, tuy không cố tình muốn gây chuyện nhưng vẫn luôn tuân theo nguyên tắc “người không phạm ta ta không phạm người, chỉ cần có người dám chọc anh thì anh chắc chắn sẽ lên làm một trận.
Thiếu niên Hi Kính là như thế, chỉ với khí phách tuổi trẻ đó, ngẫu nhiên bị thương nhưng chưa từng chịu thua ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không phải là không có cấm kỵ, Hi Kính là người không đánh phụ nữ, nói cách khác là không đánh người có sự chênh lệch lực lượng quá lớn với mình,, việc này dễ như trở bàn tay, chả có gì thú vị cả.
Lấy ví dụ như người phụ nữ trang điểm như quỷ trước mặt này, , chỉ cần tát cô ả một cái thì có thể phải nằm ba ngày mất.
Nhưng không thèm để tâm thì người phụ nữ này vẫn không chịu buông tha, như kẹo mạch nha vậy, không cho cô ta chút giáo huấn thì thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.
Lạnh mặt lùi về sau một bước, Hi Kính nhìn tay mình, suy xét xem nên dùng lực thế nào để có thể đẩy người phụ nữ này sang một bên mà không khiến cô ta bị thương.
Bỗng nhiên xuất hiện một người không nhanh không chậm mà chặn trước mặt anh.
Mái tóc dài mượt tùy ý buông xõa, tạo thành một đường cong mềm mại, cô gái mặc một chiếc áo khoác dài, bên dưới là quần dài bình thường, tuy ăn mặc bình thường nhưng cũng không thể che giấu được dáng người yểu điệu của cô,
Có điều, vóc dáng hơi lùn, nhưng đủ khí thế.
Cánh tay cô trực tiếp vươn ra, Thẩm Thanh Khê không biết lấy từ đâu ra một chiếc bình phun sương, cứ thế đứng trước mặt anh mà hướng về người đàn bà kia nói: “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn bước tới tôi sẽ phun.”
“Mày dọa bà đấy có phải không? Phun đi, có bản lĩnh thì phun đi!” Người phụ nữ kia sửng sốt một chút sau đó lại chửi ầm lên, còn muốn vươn tay để cướp lấy chiếc bình.
Thẩm Thanh Khê cũng không chút khách khí, ngón tay đi xuống ấn một cái, xì xì xì, một cỗ hơi nước màu trắng phun ra, trực tiếp dinhs vaof mặt người phụ nữ kia.
“Mày vừa phun cái gì?!” người phụ nữ trang điểm đậm kia lúc này mới luống cuống, phỏng chừng do tác động tâm lý nên cứ thế ngồi xổm xuống bụm mặt kêu lên, sợ cái nước vừa phun ra hủy dung ả.
Nhìn cô ta như thế, Thẩm Thanh Khê không nhịn được lập tức bật cười.

“Thứ gì thế?”
Nghe thấy người đàn ông phía sau hỏi, cô mới xoay người lại: “Là nước tẩy trang, vừa hay trong túi có, không có vấn đề gì đâu.”
Quay đầu xác nhận người phụ nữ kia không có ý muốn đến đây, mới cười nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, chúng ta chờ một chút, người đàn ông kia mang gậy trên xe, chắc cũng chả phải dạng tốt lành gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm.” Hi Kính gật đầu, hơi khom lưng nhìn chằm chằm cô: “Không phải bảo cô ở trong xe sao? Vì sao lại ra đây?”
Cũng không quá nghiêm khắc, đơn thuần là sự dò hỏi.
Thẩm Thanh Khê thấy thái độ của anh, khá vừa lòng, nhìn quanh một chút, tốt tình ,à giải thích: “Tôi sợ ảnh hưởng đến anh, phụ nữ đánh nhau đa phần là túm tóc, ném túi, tát với hét ầm ầm, những cái này tôi đều đã thấy qua, còn có thể ứng phó một chút.”
Nói thế cô lại sợ người đàn ông này hiểu lầm nên bổ sung: “Đương nhiên ý tôi không phải sợ anh không đánh lại cô ta, anh sẽ không động thủ với phụ nữ, đúng không?”
Mặt mày cô gái đều cong cong, giọng nói ôn nhu mà mềm mại giống như là gió mát đêm hè cứ thế lướt qua tai làm cho người ta có cảm giác hưởng thụ.
Ở chung lâu như thế, thái độ của cô cuối cùng cũng có chút biến đổi, không còn sự cảnh giác thời thời khắc khắc, ngẫu nhiên như bây giờ vậy, đôi mắt sáng lấp lánh, cười đến ngây thơ mà giảo hoạt.
Ánh mắt Hi Kính lướt qua gò má trắng của cô, dừng lại trên đôi môi hồng của cô một lát, cuối cùng dừng ở trên mái tóc dài.
Bỗng nhiên nhớ tới không lâu trước đây, anh từng lướt qua mái tóc dài đó, mềm mềm mượt mượt, giống như con người cô vậy, nhưng lại mang theo cỗ dẻo dai.
*
Tóc lại một lần nữa bị rối, Thẩm Thanh Khê cả người đều kinh ngạc, cô không thể lý giải được mạch não của người đàn ông này, thời điểm quay lại dò hỏi cũng không nhận được câu trả lời.
Vừa hay cảnh sát cũng đã tới, chuyện tiếp theo xử lý tốn không ít thời gian, càng kinh ngạc chính là đúng thật là có tiền án tiền sự, đánh nhau ẩu đả gì đó cũng không ít.
Quả nhiên trực giác đôi khi là thứ rất chuẩn xác.
Chờ đến khi giải quyết xong chuyện này, một lần nữa trở lại thủy cung, đã là giữa trưa. bọn họ liền đi ăn trưa trước.

Dục Dục đang nóng lòng muốn chơi nên khi ăn có chút không tập trung, thân hình nhỏ nhắn ngồi trên ghế quay qua quay lại, Thẩm Thanh Khê cầm thìa đút thức ăn cho cậu bé có chút vất vả.
Thông thường thế này cô nhất định sẽ phê bình thằng bé như khó có được hôm vui vẻ như thế, đổi lại là cô có khi cũng kích động không buồn ăn trưa, huống hồ chỉ là một đứa trẻ.
Cứ thế cô cũng không miễn cưỡng nữa, không ăn thì không ăn, cùng lắm chốc nữa lại mua thêm chút đồ ăn vặt.
Hi Kính lại khác, tính cách của anh tương đối nghiêm khắc, với việc giáo dục trẻ nhỏ cũng thế, ngày thường tuy sẽ nghe ý kiến của đứa trẻ nhưng những thói hư tật xấu nhất định phải sửa cho đúng.
Lúc người đàn ông trầm mặt xuống, khí thế đương nhiên cũng khác đi, cả người tỏa ra sự lạnh nhạt, mắt đen không lộ ra bất kỳ tâm tình ý, cúi đầu nhìn chằm chằm thằng bé: “Không được nhìn đông nhìn tây, không được để dì nhỏ phải dỗ con ăn, ngồi thẳng người lên, tự mình cầm đũa ăn.”
Đứa trẻ bị dạy dỗ ngay lập tức ngồi im, mắt to tròn nhìn về phía người đàn ông, trên mặt là sự sợ hãi.
Thường này Dục Dục cũng không hay cười nhưng chưa có ai từng nói chuyện với ngữ khí này với cậu bé nên trong tưởng tượng của cậu bé, chú dường như đã thay đổi thành một người khác.
Cía miệng nhỏ mấp máy, Dục Dục nhịn vài giây rồi bắt đầu nhỏ giọng nức nở, bàn tay nhỏ ngay cả đũa cũng không cầm được, chỉ lo giơ tay lau nước mắt.
Nhưng dù như vậy, cậu bé vẫn không khóc thét lên, nhớ kỹ dì nhỏ đã từng dặn dò nơi công cộng không được làm ồn, không sẽ gây ảnh hưởng đến người khác.
Cho nên trong lòng lại càng ủy khuất, Dục Dục chỉ phát ra âm thanh khóc nhỏ nhỏ, khuôn mặt nghẹn có chút đỏ.
Thẩm Thanh Khê vừa nhìn đứa trẻ như thế liền đau lòng, lập tức muốn ôm lấy cậu bé dỗ dành.
Vừa vương tay qua lập tức bị cản lại, Hi Kính vẫn xụ mặt như cũ: “Không cần dỗ, là một người đàn ông không cần phải chiều chuộng như vậy.”
“Nó chỉ là một đứa trẻ thôi, anh quá nghiêm khắc rồi.” Thẩm Thanh Khê nhìn anh chằm chằm, có chút không vui.
“Ở trong mắt của cha mẹ thì cô cũng là một đứa trẻ, có phải cũng muốn được dỗ dành mỗi ngày đúng không?” Hi Kính vẫn không có chút nào suy chuyển.
Thẩm Thanh Khê dừng lại một chút, muốn cùng anh phân rõ phải trái: “Vậy anh cũng chả quản được, Dục Dục là tôi dạy dỗ, ngày thường cũng không có nuông chiều thằng bé, bằng không thì tính cách cũng sẽ không tốt như thế, anh hiện tại nghiêm khắc như thế không có tác dụng gì cả, anh nên tự đặt bản thân mình vào đó mà suy nghĩ chứ không phải là ép buộc thằng bé.”
Cô nói những điều này đều là thật lòng, trước kia Dục Dục ở cùng với cha Thẩm mẹ Thẩm mới thực sự là nuông chiều chân chính, muốn cái gì được cái đó, làm thằng bé biến thành bộ dạng bất trị.

Vẫn là Thẩm Thanh Khê không thể nhịn nổi mà tự nhận lấy việc chăm sóc, bình thường công việc của cô cũng rất bận, còn phải tốn thời gian chăm sóc trẻ con cũng đảm đương vai trò của cha mẹ đứa trẻ.
Chuyện này có bao nhiêu vất vả trong lòng cô biết, muốn nghiêm khắc nhưng cũng cần phải đầy đủ tình thương của mẹ, hai thứ này phải giữ được trạng thái cân bằng, cũng chỉ như thế Dục Dục mới có thể lớn lên trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện, nội tâm tràn đầy tình yêu thương.
Thẩm Thanh Khê tính tình dịu dàng nhưng vẫn rất kiên trì với nguyên tắc của mình.
Ở giữa đứa trẻ đang khóc thút thít, hai bên người lớn đang nhìn nhau, nhưng thực ra chẳng ai thuyết phục được ai.
 Bàn tay nhỏ của Dục Dục cố gnagws lau hết nước mắt trên khuôn mặt, cẩn thận kéo ống tay áo của Thẩm Thanh Khê, âm thanh nho nhỏ: “Dì nhỏ, Dục Dục không sao, dì đừng tức giận.”
Tuy rằng thực sự rất thích chú Hi nhưng trong lòng cậu bé, dì nhỏ vẫn là người quan trọng nhất.
Thẩm Thanh Khê cúi đầu nhìn cậu bé, trong lòng có chút cảm động, duỗi tay đem thằng bé ôm vào ngực, sờ sờ đầu nhỏ của cậu bé.
Lần này Hi Kính cũng không cản cô lại.
Chốc lát sau, người đàn ông lấy một tờ khăn giấy, chân dài đẩy ghế, sau đó cúi tới gần đứa trẻ, nhẹ nhàng mà lau nước mắt trên mặt thằng bé.
“Không ăn thì thôi.” người đàn ông rũ mi, môi mỏng hơi nhấp, trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nhưng Thẩm Thanh Khê vẫn nghe thấy âm thanh của anh có chút bất đắc dĩ, lần đầu thấy người này lựa chọn thỏa hiệp, cô thật sự cảm thấy hiếm lạ.
Đứa trẻ trong ngực lại xoay xoay người, tránh đi tờ giấy kia, biểu tình kiêu ngạo.
*
Mãi cho đến khi vào thủy cung,cậu bé vẫn giận dỗi, thân thiết trước đó đều không còn, cũng chỉ kéo cánh tay của Thẩm Thanh Khê, liếc mắt cũng không thèm cho người chú mà nó thích nhất này.
Tuy vẫn chưa lớn nhưng ngũ quan cậu bé đã cực kỳ tinh xảo, vừa nhìn, giống ý như bản thu nhỏ của Hi Kính.
Lúc trước Thẩm Thanh Khê từng gặp qua Hi Thịnh, tuy rằng khí chất văn nhã nhưng diện mạo cùng Hi Kính cực kỳ giống nhau.
Đàn ông Hi gia, không chỉ có diện mạo tinh xảo mà ngay cả cái tính khí ngạo kiều đều cực kỳ giống nhau.
Thẩm Thanh Khê không nhịn được mà cảm thán ở trong lòng một chút, đôi khi huyết thống chính là cái thứ kỳ diệu vậy đấy, quay đầu nhìn người đàn ông bên phải, chỉ thấy đôi tay thon dài đang cắm trong túi áo khoác, trên mặt chút biểu cảm cũng không có, mày hơi nhíu, vẫn là cái bộ dạng lạnh lùng như cũ.
Cậu bé không để ý đến anh, người nãy căn bản cũng không có ý định muốn dỗ dành.
Nội tâm Thẩm Thanh Khê có chút mệt mỏi, thôi bỏ đi, cô cũng không muốn quản chuyện này lắm…

Xuyên qua con đường dưới nước dài, đằng trước chính là khu biểu diễn của cá heo, Dục Dục cực kỳ thích cá heo, lúc này mới có chút hứng thú, hưng phấn nắm chặt lấy ngón tay Thẩm Thanh Khê.
Vài người mua vé đi vào, tiến lên trên khán đài, mặc một lớp áo mưa vào sau đó ngồi trên khán đài biểu diễn, nhìn hồ nước cá heo đang theo sự chỉ huy của người huấn luyện mà vui sướng xoay vòng vòng trong nước.
Một buổi biểu diễn đơn giản, Dục Dục lại thích thú đến không chịu được, hai tay không ngừng vỗ vỗ, cười đến mặt mày đều cong lên.
Thẩm Thanh Khê nhìn thấy cậu bé như thế mới yên tâm một chút, sau khi ra khỏi chỗ đó cô lại nhận được điện thoại của mẹ.
Mẹ Thẩm bên kia đang trong bầu không khí cãi cọ ầm ĩ, cho nên lớn tiếng nói: ‘Thanh Khê à, hôm nay cậu mợ con với chị họ con đều tụ tập ở đây rất vui vẻ, đều hỏi con tình hình gần đây thế nào, con nhanh chóng mang Dục Dục đến đây đi.”
Thẩm Thanh Khê đáp ứng một tiếng, cúp điện thoại, cô có chút nhíu mày.
Cô ghét nhất là phải ứng phó với mấy cái loại thân thích cực phẩm này, đặc biệt ngày thường cũng không có lui tới với nhà cậu, tụ tập thì có cái gì hay mà nói?
Nhưng với tính cách này của mẹ cô, không đi chắc chắn sẽ bị mẹ cô nói cho một trận.
“Cùng nhau ăn cơm tối đi.” Hi Kính lúc này mới từ bãi đỗ xe đi ra.
Sau khi lên xe, Thẩm Thanh Khê lắc đầu từ chối: “Tôi phải tới nhà mẹ, hôm khác đi.’
“Được.” Hi Kính cũng không nói gì nữa, gật gật đầu, khởi động xe: ‘Để tôi đưa hai người tới đó.”
Đi một lát, đèn phía giao lộ sáng lên, anh mới dừng xe, quay đầu qua.
Mặt mày người đàn ông hơi nghiêm túc, đường cong sạch sẽ mà rõ ràng, đôi mắt thâm thúy cứ thế mà nhìn chằm chằm làm cho người ta không nhịn được mà sa vào đó.
Thẩm Thanh Khê cời đai an toàn, nhướng mày hỏi: “Làm sao thế?”
“Không muốn thì không cần phải đi.”
Người đàn ông nói như thế, cánh tay thon dài trực tiếp lấy ra một chiếc khăn trắng, tùy ý mà đặt lên đầu cô, nhàn nhạt mà bổ sung: “Tóc cô còn ướt, chắc là do đi xem cá heo biểu diễn.”
Người anh dựa sát lại đây, bàn tay cầm khăn lông cũng không có rút lại, cứ thế đặt trên đỉnh đầu cô, có chút nặng.
Thẩm Thanh Khê chớp chớp đôi mắt, còn chưa kịp phản ứng lại.
Giây tiếp theo, bàn tay to của người đàn ông giật giật, dường như đang vuốt lông mèo vậy, thế  mà lại cầm khăn lau lau đầu cô vào cái, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận