Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Lúc Hi Kính đứng ở cửa có nghe thấy cuộc đối thoại của Dục Dục với Thẩm Thanh Khê, đoán được là do cổ đau nên quần áo khá khó cởi muốn nhờ cậu bé hỗ trợ, sợ cô gái nhỏ ngượng ngùng nên anh cũng không đi vào.
Đứng ở cửa đánh giá ngôi nhà nho nhỏ này, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở sinh hoạt, không quá sạch sẽ nhưng lại rất ấm áp.
Sô pha màu trắng gạo có mấy chiếc gối lộn xộn, ở góc tường mấy chiếc xe ô tô đồ chơi vẫn còn đặt ở đó, lưng ghế vắt một chiếc áo khoác mỏng, trên bàn còn một vài thỏi son. Khi ánh mắt người đàn ông lướt đến mấy thứ này liền cảm thấy rất hứng thú.
Thật ra anh đã tới đây nhiều lần nhưng mỗi lần đến lại có cảm giác khác nhau, cảm giác như thật sự cảm nhận được quỹ đạo sinh hoạt của cô vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc chắn sáng nang cô đi làm muộn nên rời khỏi nhã rất vội vã.
Tận đến khi trong phòng truyền tới một tiếng hô đau anh mới bước nhanh tới, không chút do dự mà đẩy cửa bước vào.
Kết quả, trước mắt hiện ra cảnh tượng thế này.
Cậu bé đứng trên giường, tay tỏ đang giơ lên khóc nức nở, ở mép giường, Thẩm Thanh Khê đang cong eo ngồi đó, quần áo vừa cởi được một nửa lộ ra chiếc áo sát nách bên trong, phần lưng trắng nõn bị lộ ra một mảng lớn, nhỏ nhắn, lúc cúi đầu còn lộ ra xương bướm.
Bất chấp đau mà dỗ dành đứa trẻ, anh duỗi tay ra giữ lại cái tay đang lộn xộn của cô gái, ngăn động tác tiếp theo của cô.
Sau đó, anh mới nói với Dục Dục: “Đừng khóc, con ra ngoài trước ngoan ngoãn chờ chú một chút được không?”
Cậu bé rất ngoan ngoãn, cho dù đang khóc nhưng cũng cực kỳ hiểu chuyện, thút thít bò xuống giường đi ra khỏi phòng, lúc ra còn rất có ý thức mà đóng cửa lại.
Không gian phòng ngủ nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người họ, cô gái ngồi im ở đó, chút động tĩnh cũng không có, Dù có áo trùm lấy phần đầu nhưng vẫn có thể cảm giác được cảm xúc của cô lúc này dường như là cuộc sống không còn gì để hối tiếc.
Đây là …..đang ngại sao?
Hi Kính cúi đầu đánh giá tình hình, sau đó tiện tay sửa sang lại mớ tóc lộn xộn một chút lộ ra cái trán trơn bóng, sau đó mở túm lấy tay áo kéo lên, cực kỳ căn chỉnh lwucj độ hoàn hảo để không làm tổn thương cổ cô.
Cánh môi hồng hào lộ ra, sau đó là đôi mắt hạnh tròn xoe, cuối cùng là hàng lông mày tinh tế, chiếc áo nhanh chóng được cởi khỏi người.
Thẩm Thanh Khê chớp mắt, toàn bộ quá trình đều biểu lộ trạng thái vô cảm, dù sao cũng đã bị mất mặt rồi, còn làm ra vẻ ngại ngùng thì thật kỳ quái.
“Cảm ơn anh.” Cô cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh gật đầu nhưng trong lòng lại đang sóng to gió lớn.
“Ừm.” tùy tiện kéo chiếc chăn mỏng trên giường sang, Hi Kính khóc lên báo lấy người cô.
Còn rất có phong độ, tìm cho cô một chiếc chăn để che lại, anh sau đó quay người đi ra ngoài, liếc cũng chẳng liếc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao cũng có một chiếc áo lót mỏng che lại, cũng không xem như là bị lộ hết, Thẩm Thanh Khê ngây ngốc một chút sau đó xây dựng tâm lý cho bản thân rồi mới chậm chạp mà lấy một chiếc áo mặc vào.
Liếc nhìn chiếc gương đang phản chiếu hình dáng của mình, cô gái có gương mặt đỏ ừng, tóc tai hỗn độn, thoạt nhìn như vừa mới trải qua cái chuyện không tiện nói vậy.
Vội vàng chải chuốt lại đầu tóc, cô vỗ vỗ mặt mình, đẩy cửa bước ra.
Trong phòng khách, Dục Dục đã được dỗ nín khóc, đôi mắt đỏ bừng ngồi trên đùi Hi Kính, tự mình cầm khăn giấy lau nước mắt.
“Xì hết nước mũi ra.” Người đàn ông chọc chọc khuôn mặt phúng phính của cậu bé ngữ khí có chút ghét bỏ.
Chốc lát lại hỏi: “Vừa này con khóc cái gì? Nếu không may dì con xảy ra chuyện gì có phải con cũng chỉ biết khóc đúng không?”
Cậu bé chớp đôi mắt không lên tiếng, dường như đang bị dạy dỗ cúi đầu xuống.
“Cho nên, cần làm thế nào con có biết không?” Hi Kính nâng mặt cậu lên, không buông tha.

Thẩm Thanh Khê thấy thế không thể không để ý thuận miệng nói: "Có thể xảy ra chuyện gì được? Tôi còn trẻ, cơ thể cũng khỏe mạnh mà.”
Hi Kính không đồng ý: “Nó là cũng lớn rồi, chút kiến thức cơ bản này cũng phải biết chứ.”
Thẩm Thanh Khê ngẫm nghĩ cảm thấy cũng có đạo lý nên kéo một chiếc ghế tựa ngồi xuống nhìn anh giáo dục cậu bé.
“Nhớ rõ, sau này có chuyện gì xảy ra thì con phải nhất định bảo trì sự bình tĩnh, sau đó đi ra ngoài gọi người khác nhờ giúp đỡ, không được khóc, khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, nhớ chưa?” biểu cảm người đàn ông cực kỹ nghiêm túc nói với cậu bé.
Dục Dục khịt mũi gật đầu: "Con biết rồi.”
“Phải làm thế nào, con lặp lại một lần nữa.”
“Bình tĩnh, đi ra ngoài nhờ người khác giúp đỡ….”
“Nhớ kỹ là tốt, tới đây, chú đưa con đi rửa mặt.” Hi Kính lúc này mới gật đầu.
Bên này anh đưa thằng bé đi vào nhà vệ sinh, Thẩm Thanh Khê cũng đứng lên chậm chạp mà thu dọn nhà cửa.
Sáng nay cô bắt đầu ra cửa có chút mụn, vội vàng đưa thằng bé nên đến giày dép của mình cũng đặt sai, trong nhà có chút loạn, đồ chơi rài rác đầy nền nhà.
Dường như mỗi khi cô gặp phải tình huống xấu hổ đều sẽ bị Hi Kính bắt gặp, bao gồm cả chuyện trong phòng ngủ vừa rồi.
Thở dài thật sâu, cổ vẫn có chút đau, cô liền cố gắng giữ nguyên tư thế, cứng cổ mà cố gắng bước vào bếp, mở tủ lạnh ra nhìn một chút tình toán xem có thể làm món gì cho bữa tối.
Lúc Hi Kính ôm Dục Dục đi ra, vừa hay thấy cô ngồi xổm trên sàn nhà thò tay nhặt đôi đũa, thoạt nhìn cực kỳ khó khăn, nhưng bộ dạng có chút buồn cười.
Đi qua kéo cánh tay cô gái lên, anh trực tiếp kéo người đứng thẳng: “Em nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải bôi thuốc nữa.”
Bởi vì bầm tím không quá nghiêm trọng nên bác sĩ kê cho cô chút thuốc mỡ, mỗi ngày đều phải bôi.
“A.” Thẩm Thanh Khê trong miệng đáp ứng nhưng lại đứng lên lấy trứng ra: “Đợi tôi chút để tôi làm cơm tối đã, xong thì tôi sẽ đi nghỉ, trẻ con ăn cơm hộp không tốt lắm, mỗi ngày tôi đều cố gắng làm cơm cho thằng bé.”
Cầm lấy tay cô, Hi Kính dùng lực kéo lại: “Cơm chiều để tôi giải quyết, đảm bảo cực kỳ dinh dưỡng và sạch sẽ.”
Nói xong, cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không liến đem người kéo ra ngoài, để cô ngồi xuống sô pha xong liền đi ra ngoài gọi điện.
Anh đúng thật nói được làm được, không quá nửa tiếng, có người gõ cửa, cũng không phải nhân viên giao hàng áo vàng mà là một người đàn ông trung niên trên tay cầm một  hộp thức ăn giữ ấm.
“Đây là chủ quán ăn gia đình gần đây, ông chủ Chu.” Hi Kính giới thiệu một câu, sau đó đi tới phòng bếp lấy bát, múc nước canh trong bình giữ nhiệt ra, sau đó đưa lại bình giữ nhiệt cho người đàn ông kia.
Lại nhìn trong bát, là một bát mỳ sợi, quả nhiên khác hoàn toàn với hương vị cơm hộp, nước dùng cũng không nhiều dầu mỡ, bên trong còn có hành thái nhỏ cũng rau cải thìa, thực sự trông rất ngon.
“Là canh gà dược thiện, có lợi cho việc hồi phục của em.” Hi Kính đóng cửa quay lại, nhìn thấy bộ dạng thèm thuồng không chịu được của Dục Dục liền ôm cậu bé lên ghế. Cầm cái chén nhỏ, sau đó lại lấy một đôi đũa.
Sau đó, anh quay đầu nhìn Thẩm Thanh Khê nói: “Ăn đi, tôi đặt 3 phần, chắc chắn đủ.”
Sau khi nói xong câu này, người đàn ông xắn tay áo lên lộ ra đường cong hoàn mỹ, chân mày hơi cong xuống, anh cứ thế ngồi xuống chiếc ghế chỗ bàn ăn thấp, cực kỳ tỉ mỉ mà an bài.
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, phòng khách cũng đã mở đèn, ánh đèn chiếu xuống sườn mặt nhu hòa, lông mi dài cong vút in bóng trên mặt, người đàn ông kiên nhẫn thổi chén mỳ cho cậu bé.
Thế nhưng lại có cảm giác thật ấm áp.
Thẩm Thanh Khê không khỏi nhớ tới biểu cảm buổi chiều nay khi Hi Kính đối mặt với Từ Ba, người đàn ông trầm mặt, khí tức trên người cực kỳ cường đại, giống như giây tiếp theo sẽ nhào lên xé nát cái tên Từ Ba vậy.
Một người thực sự sẽ có hai loại trạng thái bất đồng như thế sao? Trước kia cô không tin tưởng nhưng sau khi gặp Hi Kính, cô mới dần dần hiểu.
Nhưng mặt ôn nhu của anh hình như chỉ bộc lộ khi ở trước mặt cô.

Có lẽ ánh mắt của cô quá chăm chú, Hi Kính sau khi múc cơm vào chén cho đứa trẻ rồi lại thổi cho nguội liền buông bát quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“Không có gì.” Thẩm Thanh Khê lắc đầu, chốc lát mới hỏi thêm: “Anh… có thể đừng đi tìm hăm không? Anh ta hình như là điên rồi, anh cẩn thận một chút.”
Giọng nói của cô mang theo sự quan tâm, Hi Kính rất hưởng thụ mà gật đầu: “Chắc chắn sẽ tìm nhưng em yên tâm, anh có nhiều cách đến khiến hắn ta hối hận về hành vi hôm nay, em quên mất anh làm nghề gì sao?”
“Thật ra tôi có chút không hiểu, nếu anh ta muốn tìm anh giúp, tai sao lại cố tình lựa chọn cách đâm xe?” Thẩm Thanh Khê có chút không rõ.
Hi Kính đẩy bát về hướng cô, nhàn nhạt nói: “Anh ta đã tới văn phòng tìm tôi nhiều lần nhưng tôi không gặp, có lẽ là chó cùng rứt dậu nên muốn uy hiếp tôi.”
Thẩm Thanh Khê không nhịn được mà cười một tiếng: “Người này cũng thật ngu xuẩn.”
“Khôn khéo đến mấy, cuối cùng đều làm điều ngu xuẩn như thế, rất nhiều người đều như vậy.” Hi Kính đã nhìn quen loại người như thế này, nhưng anh cũng không quá để ý, nhanh chóng đổi đề tài.
*
Hi Kính ở đến tầm 10h liền rời đi, anh đã tắm rửa và nhét Dục Dục lên giường, sau đó mới rời đi.
Thẩm Thanh Khê đưa anh tới cửa, lần nữa biểu đạt sự biết ơn: “Hôm nay thực sự cảm ơn anh, dù sao thì nhờ có anh Dục Dục mới vui vẻ như thế.”
“Đây là trách nhiệm của tôi.” Người đàn ông nhìn cô một cái, động tác mở cửa dừng lại, xoay người: “Ngày mai em không cần đi làm, thằng bé sáng mai tôi sẽ tới đón, buổi tối đón về, em cố gắng nằm trên giường tĩnh dưỡng.”
Đèn bên ngoài hành lang dã bị hỏng, chỉ có thể dựa vào một chút ánh đèn trong nhà mà đi, còn anh thì cứ đứng trong bóng tối kiên nhẫn dặn dò cô, trên tay còn đang cầm chiếc áo tây trang chưa kịp mặc.
Trên người người này có mùi kem cạo râu hòa với hương sữa tắm tạo thành một hương vị đặc biệt mà sạch sẽ còn mang theo cả sự mát lạnh từ trong cốt tủy của anh.
Ngay cả khi nói những lời này anh cũng không hề mỉm cười, ngữ khí bình đạm như đang giao việc cho nhân viên.
“Được.” Thẩm Thanh Khê chần chờ một chút mới đáp ứng, nhìn anh đóng cửa lại.
Đứng đó một lát, Thẩm Thanh Khê mới quay người về phòng ngủ.
Dục Dục mở to mắt nhìn trần nhà cái miệng nhỏ đang mấp máy đếm cái gì đó; “Một con, hai con, ba con,…”
Thẩm Thanh Khê biết thằng bé đang đếm cừu, lúc thằng bé không ngủ được đều làm như thế, nhưng thật ra cũng chả có tác dụng gì, dù sao cũng phải đến tận lúc đếm đến 100 cậu bé vẫn lộn xộn không biết tiếp theo đếm như thế nào.
“Có cần dì kể chuyện cho con không?” cô liền đi qua ngồi xuống mép giường.
Dục Dục híp mắt nở nụ cười: “Chú đi rồi à dì?”
“Ừm, chú về nhà mình rồi, ngày mai sẽ qua đón Dục Dục đi học.” Thẩm Thanh Khê chỉnh lại góc chăn cho cậu bé.
“Aizzz!” đứa trẻ bĩu môi khe khẽ thở dài.
Mới tí tẹo tuổi đầu mà sao có vẻ như có chuyện đại sự phiền lòng thế này? Thẩm Thanh Khê sờ đầu cậu bé, vội vàng hỏi: “Sao con lại thở dài thế Dục Dục.”
“Nếu chú có thể ở cùng với chúng ta thì thật là tốt biết mấy.” Dục Dục mồng mặt ánh mắt xa xăm giọng điệu như người lớn mà nói.
“……”
Thẩm Thanh Khê có chút cạn lời, không biết nói với thằng bé thế nào, nguyện vọng này của nó quá khó rồi.
*
Hi Kính hôm sau đúng hẹn đến đón Dục Dục, đưa thằng bé đi Hi Kính. Thẩm Thanh Khê ở nhà một mình liền giống như ăn không ngồi rồi.

Dựa theo yêu cầu của bác sĩ nằm xuống nghỉ ngơi một lát, cô nhận được một cuốc điện thoại từ số lạ, sau khi nhận, đối phương nói tiếng Nhật.
“Ngài là ngài Lâm  đúng không?” cô phản ứng lại mới dùng tiếng Nhật để trả lời.
Ngài Lâm  rất khách sáo: “Là tôi đây cô Thẩm, chúng tôi rất hài lòng với việc phiên dịch của cô ngày hôm qua nên tôi cùng vợ tôi muốn mời cô làm phiên dịch viên trong suốt quá trình chúng tôi ở Trung Quốc.”
Ông ta nói một tràng tiếng Nhật, Thẩm Thanh Khê chỉ nghe hiểu đoạn sau, nhưng cô có hơi ngạc nhiên, ngài Lâm thế mà lại đồng ý dùng cô, điều này chứng tỏ năng lực phiên dịch của cô không vấn đề, cũng là một loại khẳng định.
Sau khi biểu đạt sự biết ơn, ngài Lâm lại nói tiếp: “Nghe cấp trên của cô Thẩm nói cô bị bệnh, tôi cùng vợ tôi cảm thấy cực kỳ nuối tiếc nhưng bởi vì hôm nay chúng tôi có một công việc quan trọng cần tham dự.”
Thẩm Thanh Khê sớm nghe nói người Nhật Bản cực kỳ nghiêm cẩn, đa số người du có sinh bệnh, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì cũng sẽ bị cấp trên yêu cầu đi làm.
Bây giờ xem ra không phải là giả, bời vì câu nosic ảu ngài Lâm này rõ ràng là mang theo ý tứ ép buộc: ‘tuy rằng cô sinh bệnh nhưng chúng tôi có việc quan trọng nên nếu cô không tới là đang làm chậm trễ công việc của chúng tôi.’
Hơi xoay cổ một chút, cảm thấy cũng không quá nghiêm trọng, cô liền đáp ứng yêu cầu: “Thế được rồi, đợi tôi chuẩn bị một lát được không? Tôi sẽ đến ngay lập tức.”
Dù sao cũng nhàn rồi, nếu hôm nay cô không đi thì sau này cũng khó có thể hợp tác với ngài Lâm, cũng không có cách nào bàn giao với công ty.
Tối hôm qua cô ngủ khá ngon nên tinh thần cô cũng rất tốt, chỉ chuẩn bị một chút liền ra cửa, ngoại trừ cổ còn hơi đau thì mọi thứ đầu như bình thường.
Gọi xe đến khách sạn thì đã thấy vợ chồng ngài Lâm đã đứng đợi ở đại sảnh, thấy bộ dáng bình thường của cô liền biểu hiện sự hoài nghi.
“Hôm qua tôi bị tai nạn xe nên bị thương ở cổ.” Thẩm Thanh Khê liền giải thích một câu.
Cô luôn có cảm giác, ngài Lâm này ở Nhật Bản hẳn cũng là một vị lãnh đạo của công ty , chính là không thể chấp nhận được sự lười biếng.
“Thật sự nguy hiểm, cô nhất định phải chú ý an toàn nhé.” Lâm phu nhân liền đứng bên cạnh cảm thán, sau đó lôi kéo tay Thẩm Thanh Khê biểu đạt sự xin lỗi, quả thật là một người dịu dàng.
Cứ thế nói chuyện một lát, đoàn người lúc này mưới lên xe đi về điểm đến.
Thẩm Thanh Khê lúc này mới hỏi: “Chúng ta hiện tại đi đâu?”
“Tới tang lễ của Tô Bành Vũ.”ngài Lâm không nói lời nào, vẫn là Lâm phu nhân trả lời.
Thẩm Thanh Khê có chút sửng sốt, sau đó trầm mặc dựa lưng vào ghế, cả đường đi cũng không nói thêm điều gì nữa.
Người dân bản địa của thành phố B rất chú trọng đến việc ma chay lễ tiết cho nên người nhà Tô Bành Vũ cũng tổ chức đám tang, điều này Thẩm Thanh Khê cũng hiểu được nhưng không nghĩ tới vợ chồng nhà họ Lâm lại lựa chọn tới tang lễ.
Sau khi đến đó thì làm gì bây giờ? Thân nhân của người mất nhất định tâm trạng không hề tốt đẹp, chắc chắn họ sẽ cố tình gây rối phát tiết, chắc chắn vợ chồng nhà họ Lâm sẽ đón lấy một trận mắng chửi, có lẽ còn bị đánh nữa.
Nhưng có lẽ là bố mẹ của nghi phạm nên họ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, tự nguyện tới chuộc tội.
Nhưng người phiên dịch như cô lại không có cái trách nhiệm này, ngộ nhỡ bị thương rồi chẳng lẽ còn phải tới bệnh viện một lần nữa hay sao?
Thẩm Thanh Khê cũng không phải là một thánh mẫu, chuyện không liên quan đến cô cô liền không muốn tham gia nhưng cố tình lại mang thân phận công việc trong người, không đi vào lại thành thất trách.
Cứ thế cau mày suy nghĩ cả đường đi, tới khi xe dừng ở nhà tang lễ, cô mới quay đầu nhìn về phía ngài Lâm: “Tôi muốn nói trước với ngài một chút, lát nước nếu ngài đi vào có lẽ sẽ phải hứng chịu cả bạo lực.”
Ngài Lâm quay đầu nhìn cô một cái, trầm giọng gật đầu: “Tôi muốn đi vào, tuy rằng mọi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng nhưng tôi cho rằng việc cúng bái là hành động tôn trọng người đã khuất.”
Phu nhân Lâm đứng một bên cũng gật đầu.
*
Cha mẹ Tô Bành Vũ đều đã tầm 60 tuổi, đứa con trai này là hiếm muộn mới có, thực sự chính là bảo bối cả nhà che chở, lúc này người nhà đã khóc đến mức ngất đi, thất tha thất thểu được ba cô con gái đỡ.
Họ hàng thân thích xung quanh cũng bên cạnh khuyên can, đám người hai mắt đẫm lệ, ngăn không được những lời mắng chửi hung thủ.
Lúc Thẩm Thanh Khê cùng vợ chồng nhà họ lâm bước vào, mọi thứ như dừng lại, tất cả mọi người đều chú ý qua đó, tràn ngập sự phòng bị với mấy người xa lạ.
“Các người đang làm gì thế? Chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn, mau đi ra ngoài!” một người phụ nữ trung niên bước đến, trực tiếp đuổi người đi, có lẽ nghĩ bọn họ là phóng viên.
“Xin chào, đây là ngài Lâm cùng phu nhân, hôm nay họ đến đây là muốn đưa tiễn bạn học Tô.”
Lời nói của Thẩm Thanh Khê cực kỳ hàm xúc nhưng họ hàng nhà Tô Bành Vũ vừa nghe là người Nhật Bản liền phản ứng lại.
“Người Nhật Bản?”! Là cha mẹ của hung thủ! Bọn họ thế mà còn có mắt mũi tới đây?” đám người ngay lập tức loạn hết cả lên, trong lòng mọi người đều cực kỳ căm phẫn.

Mẹ Tô Bành Vũ được con gái lớn nâng đỡ bước tập tễnh tới, môi run rẩy chỉ về phía vợ chồng họ lâm: “Người Nhật Bản đều không phải thứ tốt đẹp gì! Các người đều đi chết đi! Chết đi để đổi lại mạng cho con trai tôi!”
Ngữ khí của bà ta cực kỳ kịch liệt, nói xong trợn trắng mắt, ngất về phía sau, mấy người xung quanh vây lại ấn vào ấn đường cấp cứu.
Cha Tô Bành Vũ giãy dụa nhào tới nhảy dựng lên tát vào mặt ngài Lâm, mấy người đàn ông phía sau cũng theo chân ấn người xuống đánh.
Thẩm Thanh Khê nhìn thấy cảnh này liền có chút sốt ruột, cũng may cô đã chuẩn bị sẵn sàng bão cảnh sát.
Cảnh sát phụ cận đúng lúc chạy tới mới có thể kéo vợ chồng họ Lâm từ trong đám người ra, hai người mặt mũi xám xịt có lẽ đều đã bị đánh.
Cũng không biết vị họ hàng nào lúc này bê một chậu nước từ ngoài tiến vào, hất một cái về phía bọn họ, Thẩm Thanh Khê phản ứng nhanh né sang một bên, còn vợ chồng họ Lâm và cảnh sát thì không may mắn như thế, cả người đều bị xối ướt hết.
*
Trò khôi hài này kết thúc một cách khó khăn, lúc Thẩm Thanh Khê đưa vợ chồng lâm tiên sinh về khách sạn cũng đã kiệt sức, trực tiếp bắt một chiếc xe về nhà.
Cả ngày bận rộn, vừa nãy còn đi tới cục cảnh sát một chuyển phiên dịch cho vợ chồng Lâm tiên sinh, cả một ngụm nước cô cũng chưa được uống, cả cổ họng đều bốc cháy, bụng cũng thảm thiết mà kháng nghị.
Nhìn di động thì cũng đã 5h chiều, đoán chừng Dục Dục cũng sắp tan học, sợ Hi Kính đón thằng bé về không vào được nhà nên cô liền vội vàng thúc giục tài xế đi nhanh một chút.
Kết quả tốc độ tăng nhanh nhưng khi đến dưới nơi đã thấy xe người đàn ông đỗ ở dưới lầu.
Ngày hôm qua vì đâm xe nên chiếc Cayenne của Hi Kính đã cho đi bảo dưỡng, sáng sớm nay tới đón Dục Dục đi Hi Kính anh lái chiếc xe land rover màu đen, nhìn rất mới có lẽ là cũng không dùng được nhiều.
Dục Dục đeo balo nhảy nhót chỗ tập thể dục của tiểu khu, Hi Kính dựa vào xe nhìn, bàn tay cầm di động, thi thoảng xe nhìn một lần.
Di động trong túi bỗng rung lên, Thẩm Thanh Khê một bên trả tiền cho tài xế một bên cầm di động lên xem, là điện thoại của Hi Kính, cô liền tắt đi.
Dường như có linh cảm gì đó, người đàn ông cũng ngẩng đầu nhìn về phía này, vừa hay nhìn thấy cô bước từ taxi xuống, mày nhăn lại.
“Dì nhỏ dì đi đâu thế?” Dục Dục nhìn thấy cô liền xông tới giơ tay muốn ôm.
Thẩm Thanh Khê sờ đầu nhỏ của cậu bé, đang định ôm cậu lên thì Hi Kính đứng cạnh xe đã đi tới: “Để tự thằng bé đứng, thương thế ở cổ em còn chưa lành lại đâu.”
Dục Dục ủy khuất dẩu miệng, tay nhỏ uể oải ỉu xìu bỏ xuống, nhưng cậu bé cũng rất nghe lời chú, sau đó cũng không đòi dì ôm, chân nhỏ bước lên lầu.
Thẩm Thanh Khê cố gắng nâng bước chân, đi theo đuôi đứa nhỏ lên xác lên  lầu.
“Đi đâu thế?” Hi Kính nhìn cô đi trước một bậc thang, nhàn nhạt hỏi.
“Vợ chồng ngài Lâm đi tới lễ tang Tô nhà Vũ, tôi qua đó phiên dịch.” Thẩm Thanh Khê quay đầu nhìn anh một cái, đúng sự thật nói.
Đứa trẻ đi quá chậm nên cô dừng lại chờ đợi, thân mình khẽ tựa vào tường, đá đá chân, khẩu khí có chút suy yếu.
Đúng thật là có chút mệt mỏi, cô bây giờ chỉ muốn về nhà nằm thôi.
Di động cô bỗng nhiên vang lên, là Kha Tùng gọi tới, cũng đã một thời gian anh ấy không tới Thẩm gia rồi, có lẽ anh ấy muốn gọi điện hỏi thăm cha mẹ Thẩm,
“Tùng ca.” Thẩm Thanh Khê ấn nghe, kêu lên một tiếng, trên mặt có chút ý cười: “Có phải gần đây anh rất bận không? Ba mẹ cứ nhắc anh suốt.”
Bởi vì Kha Tùng hay nói đùa mình là con trai cả của nhà họ Thẩm nên cũng nói đến thuận miệng, lúc Thẩm Thanh Khê nhắc tới cha mẹ Thẩm với anh ấy cũng thành ‘ba mẹ’, đây cũng là thói quen nên cô cảm thấy không có gì bất ổn.
Trò chuyện vài câu, Kha Tùng bên kia nói đùa hai câu làm cô không nhịn được bật cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Vậy nếu anh muốn hỏi thăm ba mẹ thì anh tự mình gọi đi, bảo em chuyển lời thì có ích gì?”
Dục Dục đằng sau đã thành công bò lên 5 bậc thang, đang có ý bước lên, cô cũng một bên nói chuyện một bên đi theo.
Cánh tay thon dài phía sau liền duỗi tới, cô không kịp phản ứng, trên tay liền trống không.
“Anh làm gì thế?” Thẩm Thanh Khê hơi giật mình quay người có chút không rõ vì sao Hi Kính lại lấy di động của mình.
Bàn tay to lớn của người đàn ông ấn một cái, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi với Kha Tùng.
“Thẩm Thanh Khê.” Đứng nguyên tại chỗ, anh ngẩng đầu nhìn cô, biểu tình bình tĩnh: “Tôi có khi nào cho phép em tán tỉnh với người đàn ông khác trước mặt tôi sao?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận