Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Thẩm Thanh Khê ngày thường cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác chỉ là chuyện có liên quan đến cô bé này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô làm cô vẫn mãi trăn trở.
Cô đương nhiên hiểu rằng nguyên nhân trong đó là do chị cô Thẩm Thanh Hòa, bởi vì cô bé làm cô nhớ tới chị gái nên cô mới sinh ra sự đồng tình với cô bé.
Lâm Lâm cùng Tô Bành Vũ, Thẩm Thanh Hòa cùng Hi Thịnh, hai cặp đôi này cũng quá giống nhau, đều bởi gia đình nên mới bỏ đi cùng nhau, đều là vì theo đuổi một tình yêu đẹp nhưng tại sao kết cục đều thảm như thế?
Rốt cục trong đó đã xảy ra chuyện gì? Thật giả phải trái khó có thể phân biệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khác nhau là, chuyện của Lâm Lâm và Tô Bành Vũ trước mắt có lẽ còn có ẩn tình gì đó, vì thế nên vụ án này cũng có cơ hội để thay đổi.
Tiểu Lâm tiên sinh dìu vợ mình lên lầu, Thẩm Thanh Khê liền đứng ở cửa khách sạn mà miên man suy nghĩ, vừa quay đầu liền nhìn thấy Hi Kính đang đi tới.
“Đi thôi.” anh nhàn nhạt nói một câu, sau đó bước ra ngoài.
Nhìn thời gian, mời có 3h chiều. Dục Dục hôm nay có tiết học ngoại khóa, đến 6h mưới tan học.
Thẩm Thanh Khê đi theo sau Hi Kính, cũng không có ý định đi cùng với anh: “Tôi còn có việc, nếu anh muốn đón Dục Dục thì tầm 6h thằng bé mới tan học, lúc đó liên hệ sau.”
Bởi vì những chuyện đã xảy ra nên cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Hi Kính nữa, cô cứ có cảm giác người áp lực giống như khi cô tiếp xúc với cô 10 năm trước.
Dựa vào cửa xe, Hi Kính không có vội lên tiếng mà im lặng đánh gái cô.
Cô gái hôm nay mặc một chiếc áo măng tô dài màu gạo, quần cũng cùng màu với áo, bên trên là chiếc áo len cổ cao màu caramel, cầm theo một chiếc túi vài, dưới chân cô cũng không đi giày cao gót mà là một đôi giày vải đế bệt.
Mái tóc dài của cô buông xõa xuống lưng che khuất hai bên mặt, trông có vẻ nhỏ hơn tuổi thật rất nhiều, y như một sinh viên vừa mới vào đại học vậy, gương mặt trắng nõn không trang điểm làm người khác cảm thấy rất thoải mái.
Có điều trên mặt cô lại là biểu cảm có chút đề phòng giống như một con thỏ bị kinh sợ.
Rũ mắt nghĩ ngợi, lát sau anh mới ngẩng đầu nói: “Em dường như khá quan tâm đến chuyện của Lâm Lâm, có hứng thú muốn tìm hiểu thêm không?”
Quai túi vải trên mai cô trượt xuống, Thẩm Thanh Khê vươn tay chỉnh lại, vẫn như cũ đứng tại chỗ, cô có chút do dự.
“Đi thôi, vừa lúc tôi đang muốn tới nhà nghỉ mà hai người đó đã trốn, là một nhà nghỉ cách trấn trên không xa, đi mất tầm 1h.” Hi Kính nhanh chóng đưa ra quyết định, mở cửa xe ra cho cô.
*
Xe vừng vàng chạy, hai người ngồi trên xe đều trầm mặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thanh Khê dựa vào cửa sổ xe, cúi đầu nghịch di động của mình một lát, lại nghĩ đến chuyện Hi Kính đã kéo Kha Tùng vào danh sách đen kiền cảnh giác mà cất di động đi.

Vừa ngẩng đầu thì thấy đèn chuyển đỏ, người đàn ông quay đầu sang nhìn về phía cô, hơi hạ mi: “Sau đó em có liên hệ với cái người tên Kha Tùng kia không?”
Anh lại còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này, Thẩm Thanh Khê mím môi, có chút tức giận: “Anh sao lại tự tiện động vào di động của người khác? Còn đem số của Tùng ca kéo vào danh sách đen, tôi….”
Lời còn chưa dứt, đèn giao thông liền đổi, xe chậm rãi mà chuyển động, bàn tay thon dài của người đàn ông đặt trên tay lái, không nhanh không chậm mà lái về phía trước.
Nửa lời nói sau của cô bị mặc trong cổ họng, lại nhớ đến khi đó, cảm thấy không có ý nghĩa gì nên không nói nữa.
Quét mắt nhìn kính chiếu hậu, Hi Kính đương nhiên nhìn thấy biểu tình của cô gái bên cạnh, đôi mắt có chút trầm xuống, ngón tay dài theo thói quen mà gõ gõ, bộ dáng tựa hồ đang suy tư gì đó.
‘Tùng ca’ sao, còn kêu thân thiết như thế.
*
Lâm Lâm cùng Tô Bảnh Vũ trốn tới một thị trấn ở thành phố B, nơi này có biển, phong cảnh cũng không tồi nên mấy năm nay đang dần được chuyển đổi thành khu du lịch.
Người dân quanh đây thi nhau mở quán ăn, khách sạn phục vụ việc du lịch, một phần ngư dân cũng chuyển nghề đánh bắt thành nghề phụ, dùng tàu thuyền đểu đưa du khách ra biển tham quan, khắp cả con đường thị trấn đều là hàng quán với biển quảng cáo.
Hi Kính vừa lái xe tới liền có người lại gần chào hàng: “Tìm trọ sao? Bao ba bữa miễn phí hướng dẫn viên du lịch! Phong cảnh chỗ này của chúng tôi rất đẹp, nhà tôi còn có tàu thuyền đánh cá, lúc ra khơi đánh cá có thể mang du khách ra khơi.”
Anh lắc đầu từ chối, tiếp tục lái xe về phía trước, một lát sau mới tìm được một bãi đỗ xe.
Hiện tại cũng không phải mùa du lịch nên du khách đều khá ít, đều là người dân địa phương cùng trẻ con đang chơi đùa, một người đi dép lê bước tới.
“Lâm Lâm và Tô Bành Vũ ở khách sạn phía trước.” Hi Kính cởi dây an toàn, chỉ ra bên ngoài.
Thẩm Thanh Khê nhìn ra phía đó mới phát hiện chỗ đó có một ngôi nhà thấp bé, ở đó thực sự có treo một dòng chữ “cho thuê trọ”, có điều lớp sơn trên biển cũng bong tróc từng mảng, không nhìn kỹ có lẽ cũng không phát hiện ra.
Hi Kính liền giải thích một câu: “Là nhà dân chuyển thành nhà nghỉ, không có giấy phép, sau khi xảy ra chuyện thì cũng bị cấm hoạt động nên hiện tại không hoạt động.
Hai người vừa nói vừa một trước một sau hướng về phía đó.
Sau khi bước vào cửa liền có một cỗ ẩm mốc xông tới, ánh sáng ở cửa truyền vào trong nhà rất ít, bên trong đến cả đèn cũng không có, cực kỳ tối tăm.
Hi Kính lập tức bước lên tầng 4, sau đó đến trước một căn nhà rồi dừng lại, anh dơ tay qua cửa phòng trộm gõ lên cửa gỗ, nhanh chóng có người ra mở cửa.
Là một người đàn ông trung niên ngoài 50, trong miệng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt cực kỳ kém, trên mặt bóng loáng hiện ra bộ dạng chết lặng.
“Anh họ Hi đúng không?” người đàn ông gỡ xích sắt cửa xuống.
“Là tôi, trước đó tôi đã liên hệ với chú.” Hi Kính gật đầu.
Người đàn ông trung niên mở cửa ra, nghiêng người cho bọn họ bước vào, lỗ tai giật giật hơi giải thích: “Nơi này của tôi bây giờ đã không phải nhà nghỉ nhưng vẫn luôn có phóng viên chụp lén nên rất phiền phức.”

“Dẫn chúng tôi đi tới phòng đó.” Hi Kính đứng ở lối đi chật hẹp khẽ nhíu màu đánh gái xung quanh một chút.
Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Khê cũng đang nhìn ngó nơi này.
Cái ngôi nhà này là kiểu thiết kế nhà hai phòng ngủ một sảnh nhưng do bị phân thành 5, 6 phòng nhỏ nên mỗi phòng bị ngăn bởi những vách tường mỏng dính, hành lang đi cực kỳ chật hẹp.
“Là ở gian trong cùng kia, phòng đó có cửa sổ, cũng rất tốt.” ông chủ chỉ dẫn họ tới đó nhưng lại không có ý định đi qua, có lẽ là tương đối kiêng kị, chỉ dám đứng nhìn ở xa.
Hi Kính nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Khê, hai người chậm rãi mà bước vào, vì là hiện trường vụ án nên cánh cửa được dán giấy niêm phong, dẩy tấm ván cửa mỏng kia ra bên trong là một căn phòng rất nhỏ.
Một chiếc giường nhỏ, một chiếc bản cũ, trên mặt bàn có mấy băng đĩa cũ, có lẽ là để xem phim, phía dưới ngăn kéo còn đựng mấy đĩa nhạc, đều là đồ cũ, ông chủ cũng không biết đã tìm từ chợ đồ cũ nào.
Thẩm Thanh Khê nhìn quanh một võng, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ áp lực, cũng không biết Lâm Lâm và Tô Bành Vũ làm sao có thể ở nổi.
Xam ra bọn họ vội vàng đi trốn nên không mang theo quá nhiều tiền mới phải ở chỗ này.
Sau khi nói điều này với Hi Kính, anh gật đầu: “Một phần là do thế, một phần khác là do ở chỗ này không cần chứng minh thư.”
Anh đánh giá căn phòng chốc lát, sau đó bị hấp dẫn bởi một sợi dây màu hồng ở dưới mặt đất, sợi dây kia rất nhỏ, nhìn thoáng qua rất bẩn, hình như là do bị nhiều người dẫm vào.
Từ trong túi lấy ra găng tay mang vào, anh liền cúi người cẩn thận nhặt lên, ngón tay kẹp tới trước mặt nhìn.
“Hình như là từ khăn quàng cổ mà ra.” Thẩm Thanh Khê đứng bên cạnh nhìn thoáng qua.
“Ừm, từ ảnh hiện trường thì Lâm Lâm quả thực mang theo một chiếc khăn quàng màu đỏ.” Hi Kính gật đầu, lấy một cái túi vật chứng trong suốt đem bỏ vào.
Cái này cũng tính là vật chứng? Thẩm Thanh Khê có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì thêm , bỗng nhiên cô bị hấp dẫn bởi những đĩa nhạc trên bàn.
“Thế mà lại có cả bộ nhạc kịch này.” Cô liền bi qa, cầm đĩa phim lên.
Vỏ ngoài là hình ảnh một người đàn ông đang ôm một người phụ nữ, quần áo cũng kiểu tóc đều toát nên hương vị thời đại cũ, phía trên là một dòng chữ máu trắng “Cao giáo giáo viên”
Đây là một bộ nhạc kịch có tầm ảnh hưởng khi đó, ratings cũng không tồi, biên kịch là Dã Đảo Duỗi Tư.
Thẩm Thanh Khê đã từng xem qua lúc học cấp 2, lúc cô xem bộ phim này là ở trên máy tính, xem cùng với Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa rất thích nhạc kịch Nhật, thậm chí thích đến nỗi si mê, có một thời gian cô ấy hâm mộ một ban nhạc Nhật Bản, thậm chí suýt nữa đã chạy tới Nhật để xem buổi biểu diễn của nhóm nhạc đó, cuối cùng vẫn là bị bố mẹ Thẩm cấm cản, nháo đến túi bụi mới thôi.
Thẩm Thanh Hòa cũng đi theo chân cô ấy xem rất nhiều bộ phim Nhật, bộ “Cao giáo giáo viên” là cô cũng không xem từ đầu đến cuối chỉ là cô cực kỳ có ấn tượng với nhạc phim cùng kết cục của bộ phim này.

Kết cục…
Cô nghĩ một chút, duỗi nay bỏ chiếc đĩa phim vào máy, nghiên cứu một chút mới khởi động thành công, cùng với tiếng chuyển động của máy, màn hình cũng xuất hiện hình ảnh.
Thẩm Thanh Khê chọn tập cuối cùng, sau đó bắt đầu ấn nút tua nhanh, những hình ảnh xưa cũ bắt đầu lướt nhanh.
Đến tận đoạn nữ chính và nam chính đang ngồi trên tàu hỏa dựa lưng vào ghế, hai người dựa sát vào nhau, biểu cảm cực kỳ thoải mái, trên tay hai người được buộc một sợi tơ hồng nối liền hai người với nhau.
Nhân viên tàu đi tới, dường như là muốn kiểm phiếu.
Theo chuyển động của con tàu mà cánh tay nữ chính cũng đung đưa theo, sau đó bụp một phát rơi xuống ghế.
“Hai người đều đã chết?” Hi Kính đứng ở đằng sau cũng đang nhìn màn hình.
“Ừm, là cùng nhau tự sát, tự sát vì tình.” Thẩm Thanh Khê gật đầu, biểu tình có chút buồn bã: “Nam nữ chính là thầy trò, căn bản là một mối quan hệ không được phép, hơn nữa cha của nữ chính là một người biến thái luôn dâm loạn con gái ruột….. Nam chính liền đâm chết cha nữ chính, sau đó hai người chạy trốn, cùng nhau tự tử.”
“Trên tay hai người kia sao lại có một sợi dây hồng?” Hi Kính duỗi tay làm hình ảnh chuyển đến cuối cùng, cẩn thận nhìn một hồi.
Thẩm Thanh Khê suy nghĩ một chút, không quá xác định: “Chắc là theo một cái truyền thuyết, hai người chết nếu dùng tơ hồng buộc chặt với nhau thì sau khi chết có thể tìm được đối phương, kiếp sau sẽ được ở bên nhau.”
“Chắc hẳn là như thế.” Hi Kính gật đầu, sau khi lấy đũa phim ra cũng bỏ vào túi vật chứng.
Thẩm Thanh Khê quay đầu nhìn anh: “Ý anh là Lâm Lâm cũng Tô Bảnh Vũ cũng như thế sao, muốn tự sát vì tình? Sao có thể….”
Biểu tình người đàn ông lạnh nhạt, dường như không hề có sự kinh ngạc, “Đều là trẻ con thôi, luôn thích bắt chước phim truyện, tự nghĩ bản thân mình thê thảm giống như bị cả thế giới quay lưng vậy, sự thật thì sao? Ấu trĩ.”
“Thế còn Lâm Lâm thì sao, cô bé tại sao lại không chết, chẳng lẽ trước khi uống thuốc độc lại đổi ý?” Thẩm Thanh Khê suy nghĩ chốc lát cũng kịp phản ứng lại.
“Chính là loại cốt chuyện một người chết một người áy náy không yên, có điều vì Lâm lâm còn quá trẻ nên suy nghĩ cũng rất đơn thuần, nguyện lấy việc ngồi tù để chuộc tội.”
Hi Kính cau mày nói xong lập tức ra ngoài: “Đi thôi, nếu muốn xác minh suy đoán này thì còn cần nhiều chứng cớ hơn nữa.”
Bên ngoài, chủ nhà nghỉ còn đang đứng hút thuốc chờ đợi.
Hi Kính rút tờ 100 tệ đưa qua, ông chủ kia ngay lập tức gật đầu, nghiêng người tránh đường.
Hành lang tối tăm khiến tâm trạng người ta đè nén, hai người bước nhanh xuống lầu, lần nữa ngửi thấy hương vị ẩm ướt trong trẻo của biển mớ nhẹ nhàng thở ra.
“Phải tìm chứng cớ ở đâu?” Thẩm Thanh Khê cố gắng theo sát bước chân của Hi Kính.
“Theo như tôi suy đoán thì chuyện này khá dễ dàng tìm chứng cứ, dù sao cũng là hai đứa trẻ ưa nhìn lại đi đến đây vào mùa ế khách nên chắc chắn dân xung quanh đây đều có ấn tượng với bọn họ.
Người đàn ông vừa nói, bước chân cũng chậm dẫn, tùy tiện lấy một tấm ảnh chụp Lâm Lâm và Tô Bành Vũ trong túi ra, sau đó anh vươn tay ngăn một đứa trẻ lại: “Em trai, em có nhìn thấy hai người này bao giờ chưa?”
Cậu bé kia nheo mắt lại, bỗng nhiên vươn tay vẫy vẫy về đám bạn phía xa, đám trẻ con chạy tới, mồm năm miệng mười nói: “Chị gái này em đã từng nhìn thấy, chị ấy nói tiếng anh.”
“Chị ấy còn cho em kẹo nữa.”
“Đứng bên cạnh chị ấy là bạn trai nha, hai người họ rất thân mật.”
Người ta đều nói là lời nói của trẻ con không cố kỵ, mấu đứa trẻ hi hi ha ha mỗi người một câu cái gì cũng nói ra.

Thẩm Thanh Khê cầm điện thoại ra quay video, đoạn video này đến khi mở phiên tòa sẽ có tác dụng nên cần chú ý quay tỉ mỉ một chút.
Lúc này, có một câu nói khiến hai người chú ý: “Em cũng nhìn thấy chị gái này, chính là có một hôm em nhìn thấy chị ấy vào cửa hàng tiện lợi mua khóa, sau đó chị ấy cùng bạn trai đi tới hàng rào treo khóa.”
“Em nói là sân thượng nào?” Hi Kính đứng ở cửa hàng mua một ít đồ ăn vặt cùng kẹo phát cho mấy đứa trẻ cong lại kéo cậu bé kia ra nói chuyện riêng.
“Là ở chỗ cách bờ biển không xa.” Đứa trẻ mồm ngậm kẹo quai hàm căng phồng.
“Đi thôi.” sau khi tạm biệt lũ trẻ, Hi Kính mới quay đầu nói.
Thẩm Thanh Khê cũng đã quay xong, gửi vào wechat của anh, gật đầu một cái.
Sau 4h chiều, mặt trời cũng đã dần khuất dạng, người xung quanh cũng ít đi rất nhiều, hai người liền chậm rãi mà bước đi tới đó, vòng qua một con phố, phía trước chính là bãi biển xanh ngắt.
Thật sự là một bãi biển rất đẹp, có điều vì không phải mùa du lịch nên cũng rất ít du khách, thi thoảng có một con sóng đánh tới mang vào một cỗ hương vị biển cả.
Nói là hàng rào nhưng cũng chỉ là một tấm lưới sắt dài là cái tách bờ biển với mặt đường lớn để phòng trừ trường hợp có ô tô không may đi vào.
Cũng không biết là bắt đầu từ đâu nhưng tóm lại trên đó treo đầu những chiếc khóa viết những lời thề non hẹn biển.
Thẩm Thanh Khê và Hi Kính tách nhau ra tìm kiếm , một lát sau mới phát hiện ra một chiếc khóa màu đỏ, trên đó là màu bút lông đen viết lên dòng chữ Lâm Lâm cũng Tô Bành Vũ.
Phía dưới còn có một dòng chữ bằng tiếng Nhật.
“Có nghĩa là gì?” Hi Kính nhìn thoáng qua, hỏi.
Thẩm Thanh Khê phiên dịch cho anh: “Tô và Lâm, kiếp sau vẫn sẽ ở bên nhau.”
Vậy nên, Thẩm Thanh Hòa và Hi Thịnh kiếp sau cũng sẽ ở bên nhau sao?
Trong lòng Thẩm Thanh Khê không thể không sinh ra ý nghĩa như thế, Thẩm Thanh Khê ngẩng đầu nhìn mặt biển xa xa, cổ họng có chút đắng, cảm xúc bi thương trào lên.
Tình yêu đến cùng là có sức hấp dẫn lớn đến đâu lại khiến cho nhiều người phải hy sinh như thế?
Người đàn ông bên cạnh bỗng duỗi tay lại gần, cẩn thận kéo cô tới bên cạnh, thấy giọng kêu lên: “Cẩn thận!”
Một con chó màu vàng nhe răng đứng cách đó không xa đang gầm gừ nhìn về phía họ, sau đó có chút không cam lòng rũ đuôi bỏ đi.
“Hi Kính.” Duỗi tay chống lên ngực người đàn ông, Thẩm Thanh Khê dùng lực đẩy anh ra.
Cô gái buông mắt, gương mặt có chút tái nhợt: “Đừng đối xử tốt với tôi như thế, nhiều năm như vậy, điều duy nhất tôi có thể làm chính là tự ngăn cản chính bản thân mình không để cho canh mê hoặc.”
“Cho nên, em cảm thấy tôi có thể nhịn?”
Cứ thế nhìn cô một lát, Hi Kính thấp giọng cười một tiếng, có chút trào phúng, cũng không biết có phải đang cười nhạo chính bản thân mình.
Trong mắt anh tràn ra một chút quyết tâm, anh vươn tay nắm lấy tay cô lần nữa kéo cô vào trong ngực: “Nếu nhân loại có thể có được cái siêu năng lực tự kiềm chế này thì chỉ sợ tình yêu đã không được sinh ra rồi. Xin lỗi, tôi cũng chỉ là một người phàm mà thôi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận