Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

Thẩm Thanh Khê luôn luôn biết, Hi Kính thật ra có hai gương mặt.
Nhìn bề ngoài anh có vẻ lạnh nhạt mà bình tĩnh cũng không giống một người có tình người nhưng bên trong anh lại là người có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, là người cố chấp, một khi anh đã nhận định điều gì thì chắc chắn phải đạt cho bằng được.
Nhưng điều làm cô khó hiểu chính là cái loại tính cách thứ hai của người này chỉ lộ ra khi ở cạnh cô
Giống như hiện tại, người đàn ông một tay kéo cô vào trong ngực, một tay mạnh mẽ đặt sau lưng cô không cho cô rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm thanh anh trầm thấp, vẫn tiếp tục nói: “Tôi không có cách nào đối xử không tốt với em, đó là bản năng của tôi, tôi cũng sẽ không để mất em một lần nữa, tôi sẽ giữ chặt em lại bên cạnh tôi.”
“Thẩm Thanh Khê, em có nhớ những lời tôi đã nói ở thang máy hôm đó? Tôi động tâm, đã động tâm từ lâu. Vốn dĩ tôi cũng không muốn gây áp lực cho em nhưng tôi cũng hy vọng em chậm rãi thích ứng, điều này không phải là nói cho có, tôi không chấp nhận em tùy tiện mà từ bỏ tôi.”
Ý tứ uy hiếp của anh cô nghe rất rõ, đáy lòng Thẩm Thanh Khê bỗng xuất hiện một nỗi xúc động, cô mạnh mẽ cô lùi về phía sau, đẩy anh ra một lần nữa.
Cô là con người, cũng có tình cảm của riêng mình, tại sao lại cứ lần lượt bị người đàn ông này mê hoặc?
Sửa lại tóc tai một chút, cô đứng im đó biểu tình kiên quyết: “Tôi sẽ tự gọi xe quay về, anh không cần phải đưa tôi về nữa, Dục Dục hôm nay tôi sẽ đón.”
Dừng một chút, cô tiếp tục nói: “Tuy bởi vì thằng bé nên chúng ta vẫn sẽ thường xuyên gặp mặt nhưng tôi hy vọng anh có thể tôn trọng tôi một chút, đừng khiến cả hai bên đều phải xấu hổ.”
Nói xong, cô trực tiếp xoay người đi về phía khu phố bên cạnh, hạt cát mềm mại khiến bước chân của cô cũng trở nên khó khăn hơn nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cô.
Cô gái bước đi nhanh chóng, gió biển xuyên qua mái tóc dài của cô mà lướt qua gò má, cô liền nhẹ nhàng dừng tay vén tóc lên, lộ ra cổ tay tinh tế đang đeo một chiếc lắc bằng bạc, dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.
Con chó vừa rồi vẫn bám theo sau cô, cô dừng lại nghĩ một lát liền lấy ra một túi thịt khô, ngồi xổm xuống bờ cát.
Sau đó, thân ảnh mỏng manh liền biến mất.

Hi Kính vẫn bất động đứng tại chỗ, từng đợt sóng đáp úp phía sau anh đã  dần dâng co, ống quần anh dường như đã ướt nhẹp, anh vẫn không thèm quan tâm, bóng lưng thẳng tắp vẫn đứng đó.
Từ trong túi rút ra một điếu thuốc lá, anh cũng không hút mà chỉ tùy tiện nghịch trên tay rồi sau đó chậm rãi đi theo sau.
*
Lúc Thẩm Thanh Khê bắt được taxi đã qua nửa tiếng đồng hồ, cung may là cách thời gian tan học của Dục Dục vừa kịp, cô liền vội vàng ngồi vào xe: “Nội thành thành phố B, Nhà trẻ Vạn Đằng.”
Tài xế ngậm thuốc lá quay đầu lại: “200 tệ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô hói nhíu mày lại: “Cũng chỉ có một tiếng đồng hồ đi xe thôi mà? Anh tính toán lại số tiền đi.”
“Không tính, bây giờ tôi chở cô tới nội thành sau đó lúc tôi quay về là xe trống, chẳng lẽ cô không nên bù lại số tiền này hay sao?”
Tài xế có chút không kiên nhẫn, tùy tiện chỉ cửa xe, ý từ rõ ràng,: Thích thì đi, không thích thì xuống.
Nhìn về phía sau một cá, không có một chiếc xe taxi nào, nếu chờ một lát nữa cũng không biết đến bao giờ, Thẩm Thanh Khê lắm chặt dây túi: “Xuất phát đi.”
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Trong xe vẫn luôn mở âm nhạc rất to, đều là bài nhạc hay dùng trong sàn nhảy, tai cũng có chút đau.
Thẩm Thanh Khê lớn tiếng yêu cầu tài xế kia tắt nhạc đi vài lần, tài xế mới tắt đi.
Âm thanh ầm ĩ bên tai biến mất, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, dựa người vào ghế, chậm chập mà phát ngốc, chỉ cảm  thấy đầu óc đang loạn lên, nhưng tâm trạng lại không khác trước kia là mấy, cực kỳ bằng phẳng.

Cảm giác này giống như diễn kịch câm vậy, hình ảnh diễn ra nhanh chóng, động tác của nhân vật cực kỳ khoa trương, rõ ràng là rất ầm ĩ mà rối loạn nhưng lỗ tai lại không nghe thấy một âm thanh nào.
Có lẽ là có liên quan đến hoàn cảnh trong xe, nhưng dưới hoàn cảnh như thế, cô lại có thể tự hỏi bản thân một chút vấn đề.
Như là, hôm nay tại sao cô lại cứ thế mà từ chối Hi Kính.
Có đôi khi, con người cũng không hiểu được bản thân họ đang nghĩ gì, như là có thể hiểu được người khác đang nghĩ gì muốn gì nhưng đến chính bản thân mình thì không biết tại sao lại hành động như thế.
Tự nhiên nổi giận đùng đùng, tự nhiên đưa ra một quyết định, cũng không phải là kết quả sau khi đã suy nghĩ mà chính là đại não trực tiếp hạ mệnh lệnh” Mình phải làm như thế, cần phải làm như thế, đừng hỏi, trực tiếp mà làm.
Thẩm Thanh Khê bây giờ chính là đang ở trong tình huống như thế, những chuyện vừa nãy cô làm, những lời cự tuyệt đó tất cả đều là những lời nói từ trong đại não cô phát ra làm cho cô xúc động mà nói ra chữ “không” trong lần đầu tiên vui sướng tột độ.
Nhưng bây giờ khi suy nghĩ lại một chút, hóa ra những lời nói đã, suy nghĩ đó đã sớm được nhìn sâu vào trong tiềm thức của cô.
Hóa ra sau khi gặp lại Hi Kính, cô cũng không phải hoàn toàn không oán hận.
Người này trước đây từng trêu chọc cô, sau đó lại rời bỏ cô mà đi, cứ tưởng nhiều năm như thế, cô đơn sớm buông bỏ được điều này, nhưng không nghĩ đến, hóa ra trong tiềm thức cô cũng không được bình tĩnh như ngoài mặt vậy, mà cô vẫn luôn oán hận anh.
Loại oán hận này luôn tồn tại trong nội tâm chồng chất, rồi tới một thời điểm nhất định đó là khi bị chuyện của hai đôi Lâm Lâm cùng Tô Bành Vũ, Thẩm Thanh Hòa cùng Hi Thịnh kích thích, bất chợt mà phát nổ.
Cái gọi là ‘không cảm xúc’ biến thành ‘hận’, thế thì hiện tại cô đối với Hi Kính có còn ‘tình’ tồn tại?
Thẩm Thanh Khê có chút không rõ ràng, tuy trong lòng đã dần sáng rõ được đáp án nhưng cô vẫn cố đè ép nó xuống.
Quá mệt mỏi, mệt hỏi hơn bất kỳ lúc nào.

*
Sau khi vào tới nội thành thì còn cách thời gian tan học của Dục Dục tầm 20 phút, Thẩm Thanh Khê liền vào quán trà sữa gần đó ngồi một lát, coi như là nghỉ ngơi một chút.
Trà sữa ấm áp cùng những hạt trân châu nuốt vào trong bụng khiến cho thân thể mệt mỏi cuối cùng cũng có chút sức lực, quán café có cửa kính trong suốt, người ngồi bên trong có thể quan sát được cổng trường đã xuất hiện một số phụ huynh tới, còn cái hai người vì chuyện đỗ xe mà cãi nhau.
Trước cửa nhà trẻ chuyện này cũng hết sức phổ biến, thật ra cách đây không xa cũng có một bãi đỗ xe, có thể đỗ ở đó rồi đi bộ tới đây đón cũng được nhưng có một số người  có chút cố chấp hoặc chính là lười, cứ nhất định phải đỗ xe ngay trước cổng trường, không nói đến chuyện làm tắc lối đi lại mà còn cãi nhau ầm ĩ không ngừng.
Thẩm Thanh Khê uống xong ly trà sauwx, gương mặt khôi phục lại bộ dáng bình thản như cũ mà nhìn trò khôi hài trước cửa, hai vị phụ huynh mặt đỏ tai hồng quơ chân múa tay lăn lộn đứng đó.
Nhìn giờ một cái, cũng đã đến giờ tan trường, cô định đứng lên bước ra ngoài nhưng liếc mắt nhìn thấy bên cạnh cặp phụ huynh đang giằng co kia xuất hiện một người đàn ông trung niên mang theo dao.
Người đàn ông kia mặt bộ đồng phục công nhân dơ bẩn, dáng người không quá cao, khuôn mặt tối tăm mà chết lặng, mắt nhìn chằm chằm phía trước như một cái xác không hồn, lập tức cầm dao bổ xuống như đang bổ dưa.
Thời gian giống như yên lặng mà dừng lại ở giây phút đó, động tác tiếp theo dường như chậm dần lại, hai vị phụ huynh đang đánh nhau kia đều bày ra bộ mặt kinh ngạc.
Trong đó có một phụ huynh đưa lưng về phía người cầm dao kia nên không để ý đến chuyện phía sau mình, dường như là thấy biểu tình của đối phương không đúng lắm nên theo bản năng quay đầu lại, sau đó lại đột nhiên há to miệng, muốn lùi về phía sau cũng không còn kịp, phần lưng chắc chắn mà ăn một nhát dao, máu tươi chảy ra.
Trơ mắt chứng kiến mọi chuyện, phụ huynh đứng đối diện liền sợ hãi mà kêu ầm lên lùi về phía sau, cũng quên mất tay mình đang đặt trên người của vị phụ huynh còn lại kia vì vậy hai người cứ thế cùng nhau ngã xuống đất, như là hai sợi chỉ bị rối cứ thế cố gắng bò lên.
Người đàn ông mang theo dao vẫn tiếp tục đi về phía trước, trên mặt ông ta không có một chút biểu tình nào, y như con rối vậy, đôi mặt nhìn về phía cổng trường mầm non.
Các phụ huynh đón con rối loạn thành một đoàn, nhốn nháo hết cả lên, có lẽ vì quá sợ hãi nên bọn họ đều nhanh chóng hướng về phía sau để tránh, nhường ra một con đường.
Tiếng chuông tan học vang lên, nhưng cô bé cậu bé mang mũ vàng vui vẻ mà chạy ra, bảo vệ nhà trẻ không biết chuyện xảy ra bên ngoài nên chậm rãi mở cổng trường.
Cứ thế ngắn ngủi vài giây, nhiều việc thứ tự mà phát sinh làm người ta không kịp phản ứng lại.
Thẩm Thanh Khê chỉ cảm thấy tim mình nhảy lên ầm ầm, há hốc mồm, nháy mắt máu nóng toàn thân đều như ngừng lại.
Trong số đám trẻ đi ra có cả Dục Dục, cửa mở là kẻ cầm dao kia ngay lập tức sẽ đi vào trong! Không có một ai ngăn cản, phụ huynh đều bị dọa ngây người, chỉ có một bảo vệ phát hiện tình huống bất thường liền vội vàng đóng cửa lại nhưng vẫn bị chém ngã xuống.

Giáo viên cũng bị dọa hét ầm lên, dẫn theo bọn trẻ chạy vào bên trong nhưng vô dụng, người đàn ông cầm dao đuổi ngay sát phía sau.
Trong lòng cô trống rỗng, chỉ còn lại một âm thanh gào thét cô cứu thằng bé, cứu thằng bé, nhất định phải cứu được thằng bé.
Thẩm Thanh Khê run rầy đẩy cửa ra, tùy tiện cầm một cây gậy sắt dùng để đẩy cửa cuốn trước cửa đi qua đó.
Thân thể cô cũng không cường tráng, cô cũng chưa từng học võ, nhưng một khác này, là một phụ huynh cô vẫn lựa chọn đứng ra, tay cầm gậy đều run lẩy bẩy, cả người cô đang không ngừng run lên.
Mặc dù dưới tình huống như thế, cô cũng không ngừng suy nghĩ, người đàn ông kia trạng thái tinh thần hình như cũng không bình thường lắm, nhìn giống như đang phát bệnh vậy, cả người mơ mơ màng màng.
Cho nên trong loại tình huống này, nếu cô tấn công từ phía sau thì có thể khiến cho cái dao trong tay hắn ta bị rơi, nếu không có vũ khí thì mức độ uy hiếp sẽ giảm đi rất nhiều.
Lên kế hoạch trong đầu như thế, chỉ có một cơ hội duy nhất, cô cần phải nhắm chuẩn tay cầm dao của người đó một lần liền thành công, bằng không đợi khi người đó kịp phản ứng thì chính cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Bước chân cô không ngừng lại mà tiếp tục bước lên, vài bước liền đứng trước cổng trường, chỉ cách người đàn ông cầm dao kia vài bước chân.
Ngừng thở, trạng thái Thẩm Thanh Khê hiện tại dường như quên mình, chậm rãi giơ gậy trong tay lên, chuẩn bị đi về phía trước.
Bên cạnh cô bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.
Chỗ đứng chỉ có mình cô bỗng nhiên lại xuất hiện một người đàn ông cao lớn, đầu tiên là đẩy cô về phía sau một chút, sau đó người đàn ông nhanh chân đi về phía trước tiến gần tới người đàn ông cầm dao kia.
Chân dài nâng lên, đột nhiên đá về phía trước, người đàn ông cần dao liền  ngã về phía trước, dao nhọn trong tay rơi xuống nền xi măng phát ra âm thanh bén nhọn.
Giãy dụa bò về phía trước, người đàn ông cầm dao cố gắng vươn tay lấy con dao, nhanh chóng giẫm lên tay người kia, Hi Kính bước về phía trước cầm lấy con dao lên, ném ra xa.
Đầu gối anh cong lên, đè thật mạnh lên lưng người đàn ông cầm dao, áp người này xuống đất ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.
Người đàn ông lúc này mới quay đầu, gân xanh trên trán ẩn hiện mơ hồ, gương mặt tràn đầy sự phẫn nộ, hướng về phía đám phụ huynh quát: “Đều lại đây hỗ trợ đi, con cái của mấy người đang gặp nguy hiểm cũng không thèm bảo vệ sao? Trơ mắt mà để một cô gái đứng ra, máy người có biết xấu hổ không?!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận