Ông Trùm Đương Nhiệm Full

"Từ bây giờ em không cần phải tự mình chịu những khó khăn đó nữa, cuộc sống của em đã có anh, anh không cho phép bất kì ai làm tổn thương em, không cho phép ai làm em đau khổ. Bất kì kẻ nào dám động đến bảo bối của anh dù chỉ một sợi tóc anh sẽ khiến kẻ đó chết không toàn thây."

"......."

"Nào!" nói xong Taehyung đứng dậy đỡ Jungkook, mặt trời cũng đã lặn hẳn từ lúc nào, Jungkook nghe những lời Taehyung nói thì có chút ấm áp nhưng cũng có chút buồn cười. Hắn quên mất cậu là một Ông Trùm rồi sao? Có kẻ nào động đến cậu được đâu chứ? Đến tên còn không dám gọi cơ mà.

"Bẩn cả rồi" Kéo Jungkook đứng dậy Taehyung  cúi xuống nửa qùy nửa ngồi nâng chân cậu lên đặt lên đùi mình. Hắn lấy tay phủi những hạt cát bám dưới bàn chân cho Jungkook  rồi cẩn thận mang giày lại cho cậu.

"......."

"Lên đây" Taehyung cúi thấp người xuống bảo Jungkook leo lên để mình cõng đi.

.

"Lúc trước khi còn ở căn cứ, mỗi lần mà tập mệt quá không còn sức để quay về khu tập luyện thì luôn có một người anh lớn hơn em cũng hay cõng em như thế này." Jungkook nằm tựa trên vai Taehyung kể chuyện cho hắn nghe.

"........"

"Anh ấy thương em lắm, khi đó cơ thể em yếu ớt, sức khỏe không tốt để tập ngày tập đêm như người khác nên cứ mỗi lần không chăm chỉ tập em sẽ bị phạt mà anh ấy lại luôn chịu phạt thay em"

"Vậy giờ cậu ta đâu? Anh chưa thấy em đi với ai ngoài cậu Pekey" Taehyung cõng Jungkook trên lưng bước từng bước dạo trên bãi cát.

"Anh ấy vì không chịu được áp lực của thế giới đó nên đã lén rời khỏi căn cứ, khi đó ảnh luôn muốn mang em theo nhưng em không thể "

"Tại sao không thể?"

"Em không muốn anh ấy trốn đã khó khăn rồi còn mang em theo để làm gánh nặng. Đến tận bây giờ em vẫn chưa gặp lại anh ấy"

"Vậy em có nguyện làm gánh nặng của anh không? Hửm?" nghe đến đây Taehyung nhìn lại quay mặt qua một bên ngõ ý muốn nghe lời cậu nói.

Jungkook không trả lời, tay chỉ siết chặt cổ Taehyung hơn thôi. Mặt cậu vùi hẳn vào hõm cổ của hắn.

"Theo anh biết em gặp Pekey chỉ mới đây thôi, vậy trước đó trong lòng có tâm sự em thường nói cùng ai?" Taehyung thấy cậu không muốn trả lời câu hỏi ngượng ngạo như thế liền đánh sang câu khác

"Không nói"

"....."

"Em không có bạn, em không muốn kết bạn, em không muốn gần gũi với bất kì ai, không có ai thật sự tốt với em cả, họ luôn đối xử tệ bạc xem em như một bao cát để mỗi khi tức giận liền mang ra đánh....và những người đó giờ đã cùng nhau nằm chung một chỗ cả rồi"

Rốt cuộc Jungkook đã từng chịu bao nhiêu điều tồi tệ như vậy? để rồi Jungkook của bây giờ chính là bi thương quá mức. Một mình chiến đấu với thế giới tàn khốc, một mình chịu đựng những khó khăn của xã hội và tự mình chữa lành những vết thương sâu tận đáy lòng ....

.

Trong mắt Jungkook có lẽ hoàng hôn là thứ đẹp đẽ nhất, là thứ không thể bỏ lỡ, nhưng trong mắt Taehyung chắc chắn Jungkook là thứ khiến hắn chỉ muốn mãi đắm chìm trong cái nét đẹp quyến rũ động lòng người này và cũng là người mà cho đến chết hắn cũng không nở mà rời xa.

Hoàng hôn và Jungkook rất giống nhau cả hai điều rất đẹp, nhưng hoàng hôn đến và đi cũng thật nhanh. Taehyung cũng sợ điều đó sợ rằng cậu giống như hoàng hôn vậy nhưng hoàng hôn đi rồi cũng sẽ trở lại.

Vậy còn Jungkook? Nếu ngày nào đó Jungkook rời đi liệu có trở lại hay không? Đây cũng chính là điều mà Taehyung luôn lo sợ, hắn cứ có cảm giác bất an điều gì đó nhưng  không rõ là gì.

.
.

"Một phần thịt heo đen Iberico, một Fillet bò Úc". Taehyung cầm thực đơn trên tay nhìn sơ qua một lượt rồi nói với nhân viên đang đứng bên cạnh.

Taehyung và Jungkook đang ở tại một nhà hàng kiểu Pháp khá nổi tiếng. Nó nằm ngay trên  đường Isadong - Seoul nó hơi khó tìm nhưng luôn là cái tên được nhiều thực khách sành ăn chọn lựa vì sự nhẹ nhàng tao nhã. Bên trong nhà hàng là một không gian xanh mát, với thật nhiều mảng xanh bao phủ, phía tầng trên kết hợp với kiểu kiến trúc là ngôi biệt thự kiểu Pháp cổ điển hài hòa. Khoảng không gian sân vườn nhờ vậy mà cũng được nhiều khách muốn trốn thoát khỏi sự ngột ngạt của những khối hộp văn phòng, tìm kiếm chi mình một bữa ăn thoải mái hít thở khí trời.

"Taehyung? " Jungkook và Taehyung đang trò chuyện thì nghe ai đó gọi tên mình, giọng nói này rất quen.

"Namjoon?"

"Bác sĩ?" cả hai điều nhìn sang hướng gọi liền bắt gặp người anh trai NamJoon của Taehyung và đi cùng là vị bác sĩ đa tài SeokJin thì đứng dậy.

"Đã bảo gọi tôi là SeokJin được rồi mà" SeokJin và NamJoon tiến đến chỗ bàn ăn của Jungkook và Taehyung, anh nhìn rồi nhắc nhở cậu không cần phải khách sáo như thế. Cứ gọi anh là bác sĩ nghe xa lạ chết đi được. 

"À vâng..." Jungkook gãi đầu cười ngại.

"Hai đứa đi ăn sao?" NamJoon lúc này mới lên tiếng, anh đi đến phía đối diện kéo ghế cho SeokJin ngồi xuống rồi mình cũng ngồi theo. Taehyung và Jungkook thấy vậy cũng thoải mái mà không đứng nữa.

"Vâng ạ" Jungkook gật đầu trả lời.

..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui