Ông Trùm Đương Nhiệm Full

"Bảo bối! Cho phép anh được ôm em lần cuối, được chứ?" Taehyung hiểu ý từng bước tiến lên trước mặt Jungkook, hắn chỉ xin cậu một cái ôm thôi, coi như cái ôm cuối cùng. Giọng nói hắn vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng như ngày đầu hai người ở bên nhau, chỉ tiếc là cảnh vật vẫn vậy nhưng tình cảm của Jungkook đã không còn như trước đây.

Nhận được cái gật đầu, Taehyung tiến đến ôm lấy Jungkook, qua lớp áo dày cậu có thể cảm nhận được sự run rẩy của hắn. Taehyung ôm cậu nhưng vẫn kiềm chế, hắn không dám ôm Jungkook quá chặt bởi vì hắn sợ làm vậy sẽ khiến cậu chán ghét mình hơn.

Trước lúc buông ra Taehyung hôn nhẹ lên trán Jungkook miệng thì thầm ba chữ "Hạnh phúc nhé!"

"Jungkook à? Nếu có một ngày em thấy mệt rồi, nhớ anh rồi, hoặc anh ta làm tổn thương em, thì hãy quay về đây tìm anh, anh sẽ yên lặng ở bên cạnh em, bất luận em có về hay không thì nơi đây vẫn có một Kim TaeHyung chờ đợi một Jeon Jungkook."

Jungkook có chút phản ứng với lời của của Taehyung, tự cậu cảm thấy có chút quặn thắt nhưng rồi cũng nhanh chóng làm nó tan đi khi hắn buông tay ra khỏi cơ thể mình.

Taehyung buông ra, quay lưng về phía Jungkook từng bước, từng bước rời khỏi sân bay, hắn không dám đối diện với cậu, hắn sợ mình sẽ không kiềm được cảm xúc của mình mà mặc kệ tên Eunwoo kia để mang Jungkook về bên cạnh mình.

Jungkook vẫn cứ nhìn theo bóng lưng của Taehyung mặc cho nó đã khuất khỏi tầm mắt của cậu.

"Đi thôi Jungkook, đến giờ rồi" Eunwoo tiến lên vỗ vai Jungkook, nhưng ánh mắt cậu vẫn hướng về nới đó, cái mơi mà Taehyung vừa mới rời khỏi.

Đến cái nhìn cuối cùng anh cũng không dành cho em sao?

"Jungkook" Eunwoo một lần nữa lên tiếng gọi cậu.


"Tạm biệt mọi người" Jungkook lúc này mới hoàng hồn, cậu quay sang chào tất cả mọi người sau đó quay lưng rời đi.

"Jungkook, bảo trọng"

"Tạm biệt em! Bảo bối!" Taehyung đứng từ sau cánh cửa bước ra nhìn về hướng của Jungkook đang đi miệng bất giác nói ra lời tạm biệt.

.
.
Máy bay đã cất cánh rời khỏi đất nước Hàn Quốc được 10phút, Jungkook ngồi trên máy bay đưa mắt nhìn ra bầu trời tối tăm kia.

"Mặt Trăng à? Tôi gửi đến ngươi một điều ước nhé? Ước rằng sau này Taehyung sẽ mãi mãi hạnh phúc" Jungkook tựa đầu vào cửa sổ mà thủ thỉ

Kiếp này Jungkook nợ Taehyung ngàn lời xin lỗi.

Xin lỗi vì đã mang tình yêu đến

Xin lỗi vì đã xuất hiện

Xin lỗi vì đã rời đi

Xin lỗi vì để lại những kỉ niệm

Xin lỗi vì chẳng thể tiếp tục bước đi cùng anh.

Và...

Xin lỗi vì đã không thể cùng nhau đi hết cuộc đời.

.
.

*1 tuần sau*

Hôm nay đi trên đường Taehyung tình cờ gặp 1 người rất giống Jungkook. Mặc dù bản thân hắn biết chắc chắn rằng đó không phải là bảo bối của hắn đâu. Vậy mà không hiểu tại sao Taehyung lại đứng nhìn người đó rất lâu rất lâu...thậm chí còn muốn chạy đến níu kéo người ta đừng rời đi.


Và điều đó đã thành công làm cho tâm trạng Taehyung chùn xuống.

*2 tuần sau*

Lại 1 tuần nữa trôi qua, Taehyung lại bất giác nhớ đến Jungkook rất nhiều, thật ra hôm nào cũng vậy chỉ là hôm nay nhìu hơn thôi.

"Bảo bối! Em sao rồi? Có ổn không? Vẫn vui vẻ như trước chứ? À không...đương nhiên là vui rồi, chắc em đang rất vui bên người ta giống như đã từng bên anh nhỉ?"

"Em bên ai cũng được em thương ai cũng được chỉ cần em hạnh phúc thôi là đủ rồi bảo bối à"

"Bản thân anh chẳng cao thượng chẳng bao dung nhiều đến thế đâu nhưng còn dễ chịu hơn nhìn cảnh em buồn bã, suy sụp mà ở bên anh thật sự anh không chịu được. "

"Bảo bối của anh nhớ phải hạnh phúc biết chưa?"

Kể từ ngày Jungkook rời đi cho đến nay Taehyung vẫn luôn như vậy, không lúc nào tâm trạng của hắn ổn cả, mỗi đêm hắn vẫn luôn nhớ đến Jungkook, luôn nhớ đến mùi hương quen thuộc của Jungkook. Và không thể nào ngủ được khi trong đầu luôn có hình ảnh của Jungkook.

.

Vì những ngày qua Taehyung không đến công ti nên hôm nay NamJoon và Hoseok qua Kim Gia để bàn bạc công việc cũng như khuyên hắn nên trở lại trạng thái ban đầu, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, người cũng không còn ở đây, nếu hắn cứ đau lòng mãi như vậy cũng không phải là cách.

"Lão Đại, lô hàng của chúng ta đã cập bến, anh nên đến đó kiểm tra qua đi ạ" Hoseok ngồi xuống sofa đối diện với Taehyung mà lên tiếng.

"Đúng đó, em nên đến đố kiểm tra đi, ra ngoài một hôm cho tốt hơn" NamJoon ngồi kế bên cũng lên tiếng nói vào.


"Chuyện này Hoseok tự mình kiểm tra qua được rồi, không cần đến em đâu" Taehyung nhắm mắt dựa lưng ra đằng sau, chất giọng mệt mỏi trả lời.

"Taehyung, anh nói cho em biết cái chức danh V đó là của em chứ không phải của Hoseok, em không đích thân ra cảng em nghĩ hàng có thể thuộc về tay mình không?"

"Ha...! Anh không nhắc em cũng quên mất em là V đấy, em không cần nó nữa, Hoseok nếu mày muốn tao cho mày" Taehyung đưa ly rượu lên miệng định uống thì từ đâu có một bàn tay hất đổ ly rượu xuống đất.

"Tae Tae? Con vừa nói cái gì?" người hất ly rượu đó không ai khác là bà Kim, bà đang định mang trái cây lên cho ba người thì tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện đó.

"Mẹ? Mẹ làm gì vậy?" Taehyung ngơ ngác nhìn ly rượu dưới đất kia rồi nhìn lên bà.

"TA HỎI CON VỪA NÓI CÁI GÌ?" Bà Kim như quát lên với hắn, bà đang thật sự tức giận.

"Mẹ?...." NamJoon và Taehyung vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên vô cớ mẹ lại tức giận như vậy?

"Tae Tae nói cho mẹ biết! Con là V sao?" Bà Kim cố lấy lại bình tĩnh run rẩy nhìn Taehyung mà hỏi cho rõ.

"Vâng ạ" mặc dù không biết bà đang làm sao? Nhưng Taehyung vẫn trả lời câu hỏi của bà.

..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui