Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Ba ba ba. . . . . .

Nhiếp Nghiêu lấy tay hung hăng vỗ đầu của mình.

"Cậu làm sao vậy?" Chu Duệ Trạch nhíu mày hỏi.

"Nhức đầu." Nhiếp Nghiêu vô lực rên rỉ.

"Nhức đầu thì uống thuốc, cậu càng vỗ như vậy không phải là càng đau sao?" Chu Duệ Trạch đứng dậy, muốn đi lấy thuốc cho Nhiếp Nghiêu, đổi lại là một tiếng kinh hô của Nhiếp Nghiêu, dọa Chu Duệ Trạch giật mình, mắng: "Cậu lại nổi điên cái gì?"

"Cậu không sao chứ?" Nhiếp Nghiêu dừng tay, không nhịn được xem xét Chu Duệ Trạch, năng lực ở trình độ này rõ ràng là người đàn ông không bình thường, đây là người anh quen biết sao?

Chu Duệ Trạch suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng ý thức được ánh mắt của Nhiếp Nghiêu không đúng lắm, anh ta đang nhìn một tên ngốc sao?

Đôi mắt nguy hiểm híp lại, khí thế trên người lập tức hiện ra ngay sau đó, trong phòng ngủ áp suất không khí lập tức bị hạ thấp.

Hơi thở nguy hiểm, ngược lại khiến Nhiếp Nghiêu thanh thản đứng dậy, cảm thán: "Không tệ, rốt cuộc cũng có điểm bình thường rồi."

Nghe được lời này của Nhiếp Nghiêu khiến Chu Duệ Trạch dở khóc dở cười: "Cậu muốn ăn đòn đúng không?"

"Cậu mới là không có đầu óc." Nhiếp Nghiêu không chút khách khí ném cho Chu Duệ Trạch một ánh mắt xem thường, "Tối nay, cậu trúng gió gì đó, tính kế với Hà Quyên?"


"Cũng không phải là tính kế." Nhắc tới Hà Quyên, dáng vẻ kiêu ngạo của Chu Duệ Trạch lập tức hạ xuống, lầm bầm lầu bầu nói: "Là tôi cảm thấy tiến triển cần phải nhanh hơn một chút."

"Cậu muốn cái gì tiến triển?" Nhiếp Nghiêu khó hiểu hỏi, theo anh biết, không phải hiện tại Chu Duệ Trạch và Hà Quyên đang rất tốt sao?

"Chính là. . . . . . Thật chất cũng có chút tiến triển, hiện tại thì vẫn là trong giai đoạn nắm, tôi cũng không phải là ông chủ nhà trẻ." Nhắc tới việc này Chu Duệ Trạch cũng rất phiền muộn.

Anh đã nhịn lâu rồi. Trước kia, Hà Quyên có bạn trai bên cạnh, bây giờ anh thật vất vả mới ở cùng một chỗ với Hà Quyên, anh đúng là cảm thấy rất hài lòng, vấn đề là, càng ở chung một chỗ, anh phát hiện mình muốn càng nhiều.

Chỉ là, nắm tay. . . . . . Không đủ!

Tuyệt đối không đủ!

Còn thiếu rất nhiều!

"Cậu có phải lại nhức đầu hay không?" Vốn là Chu Duệ Trạch nói đến đây cũng đã thấy ngượng ngùng, ngẩng đầu vừa nhìn bộ dáng khuôn mặt run rẩy kia của Nhiếp Nghiêu, vọt lên một cái, lửa giận trong lòng liền thức dậy.

"Cậu đã trở nên thông minh." Nhiếp Nghiêu cũng không dấu Chu Duệ Trạch, thoải mái thừa nhận.

"Cậu. . . . . ." Chu Duệ Trạch tức giận trợn trừng mắt nhìn Nhiếp Nghiêu, có người anh em nào giống như vậy sao?

"Được được, không đùa cậu." Nhiếp Nghiêu xua tay liên tục, bây giờ tính tình Chu Duệ Trạch không tốt lắm, ai biết lúc nào thì anh sẽ nổi đóa.

"Tớ nói này, Chu Duệ Trạch à, rốt cuộc cậu có phải là một người đàn ông hay không?" Câu hỏi của Nhiếp Nghiêu lập tức liền đổi lấy cái nhìn giận dữ của Chu Duệ Trạch, vội vàng nói ra trọng điểm, "Hà Quyên chính là một người phụ nữ."

"Vô nghĩa!" Chu Duệ Trạch nghiêm mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiếp Nghiêu: "Bà xã của tớ có phải phụ nữ hay không tớ còn không biết?"

"Cậu biết rõ mà còn dùng biện pháp ngớ ngẩn như vậy!" Nhiếp Nghiêu hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt nguy hiểm của Chu Duệ Trạch, theo đó mà trách móc không nương tay.

"Ngớ ngẩn. . . . . ." Chỉ bằng hai chữ, Chu Duệ Trạch còn chưa có nói ra hết, đã bị Nhiếp Nghiêu cắt đứt: "Cậu cũng biết cậu ngớ ngẩn à?"

"Tớ?" Chu Duệ Trạch bị Nhiếp Nghiêu mắng đến đầu óc choáng váng, ngoại trừ Niếp Nghiêu dám nói hắn như vậy ra, không còn người nào có lá gan này.

Nhưng mà, lời nói của Nhiếp Nghiêu, khiến Chu Duệ Trạch thật sự là nghe không hiểu được.

"Cậu chính là ngớ ngẩn hết chỗ nói . Thật không biết bình thường là một người thông minh như vậy, vì sao đột nhiên lại không có đầu óc." Nhiếp Nghiêu cũng mặc kệ người ở trước mặt này là ai, la mắng một cách khoái chí.


"Cậu vẫn còn biết Hà Quyên là phụ nữ. Cậu có hiểu tính tình của Hà Quyên sao?" Nhiếp Nghiêu hỏi.

"Đương nhiên là hiểu!" Nhắc tới Hà Quyên, tinh thần Chu Duệ Trạch lập tức tỉnh táo: "Bà xã ở nhà của tớ là một cô gái tốt dịu dàng."

"Cậu hiểu rõ mà còn làm loại chuyện không có đầu óc này." Nhiếp Nghiêu không nhịn được than thở, anh thật không biết vì sao Chu Duệ Trạch vừa đụng đến Hà Quyên, vì sao đầu óc kia lập tức quay ngược lại trở về chỉ số thông minh của loài người đang tiến hoá trước kia cơ chứ?

"Hà Quyên là một người phụ nữ, cậu lại lấy sắc đẹp dụ dỗ như thế, cô ấy cũng không có khả năng nhào tới!" Nhiếp Nghiêu rốt cuộc cũng nói ra trọng điểm của vấn đề: "Bây giờ, nam sắc cũng rất thịnh hành, vấn đề là, cho dù có phụ nữ sẽ nhào tới, nhưng Hà Quyên sẽ nhào tới sao?"

"Đúng vậy." Chu Duệ Trạch vỗ trán của mình, chê cười, tại sao anh lại không nghĩ đến vấn đề này.

Anh cứ muốn thay đổi không khí, khiến quan hệ của hai người đột phá đến tính chân thật, không ngờ, cách làm đã sai lầm.

Nhiếp Nghiêu không nhịn được hung hăng liếc Chu Tuệ Trạch một cái, cũng may nhờ bình thường đầu óc anh tốt như thế, nhưng vì sao vừa đụng đến Hà Quyên liền bắt đầu những hành vi thất thường, cả người đều không thích hợp.

"Suy nghĩ cẩn thận rồi?" Nhiếp Nghiêu tức giận hỏi một câu.

Hơn nửa đêm thế này chạy tới đập cửa, còn trình diễn một màn chấn động lòng người như vậy, chỉ vì một người sao, làm sao anh lại cảm thấy mình bị quấy rầy như vậy không đáng giá đây?

"Ừ, hiểu rồi." Chu Duệ Trạch buông được nỗi lòng mà cười cười, như trút được gánh nặng sờ sờ bụng của mình, "Không phải là vóc người của tớ không được, hoàn hảo hoàn hảo. . . . . ."

Cằm của Nhiếp Nghiêu thiếu chút nữa lập tức rớt xuống nện vào trên sàn nhà, có phải đầu óc Chu Duệ Trạch vẫn còn không bình thường hay không?

Mấu chốt của vấn đề không phải là vóc người của anh vóc không tốt được không?

"Cậu đừng nhìn tớ như vậy." Chu Duệ Trạch nhìn Nhiếp Nghiêu một cái: "Điều này rất quan trọng, ngộ nhỡ nếu như Quyên Tử không có hứng thú với tớ thì làm thế nào bây giờ?"


Nhiếp Nghiêu vô lực xoa trán của mình, anh phát hiện đầu của mình dường như còn đau nghiêm trọng hơn, vì sao đột nhiên anh có một loại cảm giác, Chu Duệ Trạch này biến thành người làm nghề phải lấy sắc hầu hạ người khác đây?

"Yên tâm, cô ấy tuyệt đối sẽ có hứng thú với cậu, nhưng mà, cậu phải từ từ đã, đừng xuống chiêu quá mãnh liệt, dọa cô ấy chạy, tuyệt đối không phải là dự tính ban đầu của cậu chứ?" Nhiếp Nghiêu đột nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của Chu Duệ Trạch, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, vô cùng có lực áp bức nói gằn từng chữ.

"Ừ." Bị khí thế của Nhiếp Nghiêu bức bách, Chu Duệ Trạch hiếm khi nghe lời gật đầu một cái.

"Cho nên, hiện tại cái gì cậu cũng không cần nghĩ, ra cửa, lái xe, về nhà, ngủ một giấc là tốt rồi." Nhiếp Nghiêu tiếp tục dùng giọng trầm thấp đầu độc Chu Duệ Trạch.

"Được." Chu Duệ Trạch sững sờ đứng dậy, gật đầu, rời khỏi phòng ngủ của Nhiếp Nghiêu, ra khỏi khu nhà ở của anh, xuống lầu, lái xe về nhà.

Nghe được động tĩnh ngoài cửa dần dần mất hẳn, Nhiếp Nghiêu mới thở phào một hơi, ôm chăn nằm trên giường, kéo chăn xong, buồn cười lắc đầu: "Người này. . . . . ."

Trách cứ quay về cười đùa, mang trên mặt một tia vui mừng.

Chu Duệ Trạch chính là một kẻ điên, làm việc luôn là vô cùng điên cuồng, tính tình như thế vậy mà ở trước mặt Hà Quyên tất cả đều thu lại.

Nhất định phải hạnh phúc, cả đời Chu Duệ Trạch đã quá khổ.

Hà Quyên đó là người dịu dàng, hẳn là phải cho anh ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận