Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Trên đường đi, Chu Duệ Trạch lái xe thật sự rất chậm. Ở trên đường chạy lòng vòng liên tục.

Trong đầu hỗn loạn, một tay cầm tay lái, tay còn lại trống rỗng nắm chặt thành quyền. Cảm giác cái gì cũng không nắm bắt được khiến trong lòng anh hoảng sợ.

Bao lâu không có cảm giác như thế rồi?

Đôi mắt Chu Duệ Trạch giống như một đầm sâu nhìn chằm chằm con đường tối đen phía trước. Đèn đường mờ nhạt bị bỏ lại từng cây đằng sau. Con đường kia tựa như không có điểm cuối, khiến anh phiền não không thể tả.

Anh cũng biết không nên quá sốt ruột, Hà Quyên không phải loại người dễ nóng nảy, quá mức nôn nóng sẽ dọa đến cô.

Huống chi, làm sao anh có thể nghĩ đến chủ ý tồi tệ như vậy?

Mát xa?

Có trời mới biết lúc Quyên Tử ở hội sở làm việc, liệu có đụng tới những tên có rắp tâm khác không?

Không, không đúng.

Không phải có thể hay không, là nhất định sẽ đụng phải.

Chắc chắn sẽ đụng đến.

Đã như thế, anh vẫn còn ôm mục đích đó để tiếp cận Hà Quyên như vậy, cô, có phải đã rất bất mãn với anh hay không?

Đặt hình tượng của anh ngang bằng với những tên đàn ông bất lương kia?


Chẳng lẽ trong cảm nhận của Hà Quyên về anh, cũng chỉ là người nhàm chán đến mức chỉ biết khi dễ phụ nữ?

Xong rồi!

Chu Duệ Trạch càng nghĩ trong lòng càng hoảng sợ. Bây giờ trong đầu anh đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng Hà Quyên thu thập xong hành lý dọn ra ngoài.

Còn có vẻ mặt Hà Quyên căm hận đó, bị uất ức nhưng bộ dáng quật cường cố chấp không khóc . . . . . . Nghĩ đến lòng anh chua xót không dứt.

Tay lái chuyển một cái, lập tức lái xe hướng về nhà.

Mặc kệ thế nào, anh phải đi nói xin lỗi, anh không phải cố ý muốn khi dễ cô, anh không phải loại đàn ông lòng dạ xấu xa đó.

Sau khi vội vàng dừng xe xong, Chu Duệ Trạch ba bước chỉ thành hai bước xông lên lầu. Đứng ở trước cửa nhà mình, thở dốc hồi lâu, không dám đánh mở cánh cửa kia ra.

Anh sợ sau khi vừa mở cửa ra, nhìn thấy là một phòng lạnh lẽo. Anh nghĩ đến, người đó từ nay về sau sẽ đi ra khỏi thế giới thuộc về anh.

Nắm chìa khoá thật chặt trong tay, cũng khiến cho lòng bàn tay của anh xuất hiện những vết ngấn màu đỏ thật sâu. Rốt cuộc, hít sâu một hơi, dùng chìa khóa từ từ mở cửa phòng ra, thận cẩn thận mở một cái khe hở nhỏ, độ ấm trong phòng lập tức phả vào mặt anh.

Đôi mắt chuyển động xung quanh một chút, dường như không có gì khác biệt.

Trái tim treo lơ lửng mới được hạ xuống, xoay tay lại, đóng cửa nhẹ nhàng. Rón rén đi từ từ đến phòng khách, lén lút nhìn sang hướng phòng ngủ của Hà Quyên bên kia, không có động tĩnh, hẳn là ngủ rồi.

Phù. . . . . .

Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tối hôm nay xem như không có việc gì.

Đi đến cửa phòng ngủ của anh, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa: "Đã trở về."

Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ đang hiện lên rất nhanh trong đầu của Chu Duệ Trạch, giống như tia chớp, hơn nữa tất cả đều không phải là suy nghĩ gì tốt.

Hà Quyên cố ý chờ anh trở về, nhất định là sau khi anh đi rồi, cô đã suy nghĩ cẩn thận.

Cảm thấy được hành động gây rối của anh, muốn đề nghị dọn ra ngoài, kế tiếp chính là ly hôn ngay sau đó.

Cả đời không qua lại với nhau, thậm chí, rời khỏi thành phố này, cả đời, anh cũng không thấy được Hà Quyên.

Càng nghĩ kết quả ngày càng khủng bố hơn. Mồ hôi lạnh trên trán Chu Duệ Trạch cũng rơi xuống. Cơ thể cứng ngắc xoay qua chỗ khác, cố gắng khiến cơ thịt trên gương mặt cứng ngắc nặn ra chút tươi cười: "Em còn chưa ngủ à?"

Trễ như vậy còn chưa ngủ, không phải là vì chờ anh trở về ngả bài với anh chứ?

Đúng, nhất định là như vậy.


Nếu không, hiện tại cũng hai giờ, không có lý do gì không ngủ được.

Sau khi Chu Duệ Trạch mở miệng hỏi ra câu nói kia, trái tim nhảy lên thịch thịch thịch dữ dội, cũng đã nhảy đến cổ họng, máu toàn thân tựa như đều bị hút hết, tay chân lạnh ngắt thậm chí có chút run lên.

Lo lắng nhìn Hà Quyên chăm chú, chờ cô tuyên án cuối cùng.

"Làm sao có thể ngủ được." Hà Quyên than nhẹ một tiếng.

Xong rồi, nhất định là cô phát giác ra được mục đích của anh, sau đó liên tưởng anh và những người khách không tốt kia với nhau.

Anh bị Hà Quyên ghét bỏ rồi.

Cũng rời đi nhiều tiếng như vậy, vậy mà cô lại vẫn không ngủ được, nhất định là càng nghĩ càng tức giận.

"Bà xã . . . . ." Chu Duệ Trạch lắp bắp gọi một tiếng, nếu không gọi sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội.

Không được, tuyệt đối không được!

Anh phải nghĩ biện pháp xoay chuyển.

"Sao vậy, có gì không thích hợp hay không?" Hà Quyên cũng không chú ý tới phản ứng kì quái của Chu Duệ Trạch, vẫn hỏi vấn đề mà cô để ý.

"Hả?" Chu Duệ Trạch kinh ngạc nhìn Hà Quyên chằm chằm, muốn nói một câu, thật là không thích hợp, em rất không thích hợp.

Chỉ là, ở dưới tình huống "Tình hình quân địch" không rõ ràng, anh vẫn nên trung thành lựa chọn cách ngậm miệng.

"Chân có còn đau hay không?" Hà Quyên ngồi xổm xuống, rất tự nhiên sờ sờ mắt cá chân của Chu Duệ Trạch.

Cảm xúc ấm áp lập tức hóa thành dòng điện tê dại nhỏ bé kéo thẳng lên.

"Không, đã không còn." Vốn là muốn nói có, nhưng mà vừa nghĩ tới sẽ làm Hà Quyên có suy nghĩ không tốt, Chu Duệ Trạch lập tức đổi lời nói, ở trong lòng ra sức tự nói với mình, còn nhiều thời gian... còn nhiều thời gian, không thể doạ đến Hà Quyên được.


"Không có là tốt rồi." Hà Quyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại sờ lên, xác định đúng là không có vấn đề, mới đứng lên: "Vốn là trật chân cũng không nặng, vừa rồi em xoa bóp cho anh một chút, hẳn là không có vấn đề. Chỉ sợ ở trong công ty anh làm việc vội vàng , đi tới đi lui trên phạm vi lớn sẽ nặng thêm. Xem ra, không có việc gì."

Nhìn khuôn mặt tươi cười yên tâm của Hà Quyên, trong lòng Chu Duệ Trạch không biết là tư vị gì, mở miệng ra, có thiên ngôn vạn ngữ (hàng nghìn từ) muốn nói ra, Cuối cùng, chỉ là dùng giọng khàn khàn nói: "Bà xã, mau đi ngủ đi. Muộn lắm rồi."

"Ừ. Anh cũng nghỉ ngơi sớm, ngày mai là bước sang năm mới rồi." Sau khi Hà Quyên cười nói một câu, lúc xoay người lại ngáp một cái, trở về phòng ngủ của mình.

Nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch thở dài một tiếng ở trong lòng, sau đó trở lại phòng ngủ của mình.

Một hồi chuông điện thoại chói tai đánh thức Nhiếp Nghiêu, vươn một bàn tay ra , cầm điện thoại lên, tức giận"A lô" một tiếng.

Vừa nghe đến tiếng động bên kia, cơn buồn ngủ của Nhiếp Nghiêu cũng lập tức bị xua đi, trực tiếp ngồi dậy mắng: "Chu Duệ Trạch, cậu *** có bị bệnh không?"

Mới từ chỗ này của anh phát điên một trận rồi đi về, anh vừa mới ngủ, lại náo loạn đánh thức anh làm gì?

Chu Duệ Trạch và Hà Quyên nghỉ phép, nhưng mà anh làm việc cả ngày, buổi tối cũng không để anh ngủ ngon giấc, còn muốn để cho người ta sống hay không?

Đối với sự tức giận của Nhiếp Nghiêu, Chu Duệ Trạch cũng không phản bác, càng không có một chút vui đùa của ngày trước, chỉ là trầm mặc.

Im lặng một lúc lâu, không chỉ khiến toàn bộ cơn bực tức của Nhiếp Nghiêu được loại bỏ, hơn nữa, còn khiến anh căng thẳng lên, không biết Chu Duệ Trạch xảy ra chuyện gì bên kia.

"Làm sao vậy?" Nhiếp Nghiêu dè dặt hỏi, làm sao còn bất mãn vì bị đánh thức.

"Nhiếp Nghiêu, tớ thật sự đã gặp nạn . . . . . ." Trong điện thoại truyền đến giọng than nhẹ xúc động của Chu Duệ Trạch, khiến sắc mặt Nhiếp Nghiêu nặng nề lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận