Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn


Sau khi bốn người đi ra ngoài, Tiết Dư nhìn giữa không trung: "Bí cảnh muốn sập."

Chiến trường thượng cổ toàn bộ nhờ vào quyển trục này chống đỡ, bị Diệp Kiều lấy đi bí cảnh không có năng lượng chèo chống, hiển nhiên phải đóng lại.

Tác hạnh năm tông thi đấu sẽ có trưởng lão trông coi, cấm chỉ các tán tu khác đi vào, nói cách khác gặp nạn chỉ có thân truyền bọn họ.

Chu Hành Vân nghe nói thế, không hiểu sao có loại cảm giác hết thảy đều kết thúc.

Quả nhiên vẫn phải sập a.

"Tình huống như thế nào?" Tần Hoài sợ ngây người.

Hắn nhìn nguyên bản yêu thú ngủ say trong sào huyệt toàn bộ chạy ra, bắt đầu táo bạo phát cuồng, bình chướng bí cảnh loáng thoáng có tư thế sớm vỡ ra.

Đoạn Hoành Đao: "Bí cảnh kết thúc sớm?" Lúc này mới ngày thứ ba.

Vì sao.

Hắn không hiểu, đang êm đẹp xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì mà có thể khiến cho bí cảnh kết thúc sớm? Dù là đại bí cảnh ngoại vi, hạ bí cảnh cùng Diệp Kiều cũng phải chờ đủ năm ngày mới kết thúc.

Loại tình huống này quá quỷ dị, Tần Hoài là thủ tịch đệ tử quyền quyết định trong tay hắn, ra ngoài hay là tiếp tục lưu lại bí cảnh, tất cả chỉ cần một ý niệm của hắn, Tần Hoài cuối cùng nhìn thoáng qua xếp hạng bị kéo xa, vì an toàn của các sư đệ, phất phất tay: "Đi thôi."

"Bóp nát thân phận bài đi."

Nguyệt Thanh tông hạng nhất, bốn ngàn ba.

Trường Minh tông hạng hai, bốn ngàn.

Thành Phong tông thứ ba, hai ngàn hai.

Dưới tình huống này không cần thiết giãy dụa, Tần Hoài nhìn bí cảnh lập tức sẽ quan bế đáy lòng cười lạnh, kế hoạch không theo kịp biến hóa, Nguyệt Thanh tông bị loại, theo lý Trường Minh tông chỉ cần chờ mấy ngày, cầm đệ nhất danh là chuyện chắc như đinh đóng cột.


Chỉ sợ Diệp Kiều không nghĩ tới bí cảnh sẽ sớm quan bế đi?

Hắn có chút không kịp chờ đợi muốn nhìn biểu cảm mấy người Trường Minh tông.

"Chúng ta đi."

Sau năm người Thành Phong tông tự bóp thân phận bài, thân phận bài Bích Thủy tông cũng ứng thanh mà nát, hiển nhiên không có ý định vùng vẫy, loại tình huống này, nhanh đi ra ngoài mới là khẩn yếu nhất.

Diệp Kiều nhìn tên của tất cả các tông đều tối xuống, bây giờ sáng chỉ còn bốn người bọn họ.

"Chúng ta còn kém bao nhiêu yêu thú?"

Tiết Dư trả lời: "Ba trăm."

Diệp Kiều nhìn bí cảnh lung lay sắp đổ, cong người trở về, lấy Đoạt Duẩn ra: "Vậy chúng ta góp đủ đi."

Tứ Tông toàn bộ bị loại, bây giờ vạn chúng chú mục nhất chính là Trường Minh tông, tất cả mọi người đồng loạt ghé vào phát xạ lưu ảnh thạch nhìn, Thành Phong tông trưởng lão nhịn không được quát lớn một tiếng: "Đám hài tử này còn không mau chạy ra đây."

Lại còn dám tiếp tục lưu lại bí cảnh.

Mộc Trọng Hi: "Được a."

Bí cảnh không dễ dàng kết thúc như vậy, Diệp Kiều tốt xấu gì cũng trải qua hai lần, căn thời gian hoàn toàn đủ, mà lại nàng vẫn muốn thử xem, Thanh Phong Quyết thức thứ hai.

Chu Hành Vân thấy cảnh này, khóe môi mím chặt, hắn vẫn luôn lười quản mấy chuyện nhàn hạ này, nhưng bây giờ tình huống không giống, hắn thở dài, sờ đến thanh kiếm bên hông, vỗ nhẹ nhẹ nói với hai đứa nhóc sau lưng: "Xem kĩ."

Đoạn Trần Kiếm trong tay ra khỏi vỏ, một nháy mắt kiếm quang sáng như tuyết trắng, kiếm quang lướt đến đâu nơi đó phủ một tầng băng lạnh.

Chu Hành Vân tận lực hãm tốc độ, Diệp Kiều miễn miễn cưỡng cưỡng bắt được bộ dáng lúc hắn huy kiếm.

Đại đạo đơn giản nhất, Thanh Phong Minh Nguyệt.

Không có bất kỳ chiêu thức loè loẹt gì.

Hai người sửng sốt một chút, không chút do dự học hắn vung thức mở đầu.

Một giây sau Chu Hành Vân lạnh lùng đánh vào tay phải Mộc Trọng Hi: "Sai.

Làm lại."

"Ngao ngao ngao." Mộc Trọng Hi kêu to: "Đại sư huynh, đau đó."

Diệp Kiều không nói gì, yên lặng điều chỉnh thủ thế.

"Không phải.

Bọn nó điên rồi hả?" Rốt cục thấy rõ đám người này đang làm cái gì Đoàn Dự trợn tròn mắt, dùng thời điểm bí cảnh sắp sập để lĩnh ngộ kiếm chiêu thức thứ hai?

Ai dạy bọn nó thế hả?

Vấn Kiếm tông trưởng lão bình luận: "Nghé con mới sinh không sợ cọp."

Tạo nghệ trên phương diện Kiếm đạo này, xem thiên phú.

Hắn đã thấy Diệp Kiều dùng kiếm, so với thân truyền khác thành thạo điêu luyện, Diệp Kiều cũng có vẻ không có trình tự kết cấu, bởi vậy hắn suy đoán đứa nhỏ này căn cốt có lẽ không quá tốt.


Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, tụ lực vung ra, trước đó nàng học qua mấy lần, kiếm quyết vẽ ra quá mức trừu tượng, nếu như không có cách nào nhập định vậy không thể nhìn thấy chân nhân diễn dịch.

Dẫn đến nàng chỉ mơ hồ mò tới biên giới thức thứ hai.

Trong nháy mắt, kiếm thức vừa rồi của Chu Hành Vân hiện ra rõ ràng.

Nàng phất tay một kiếm xuống dưới, kiếm phong im ắng xẹt qua máu chảy xương tan, nhìn như nhu hòa lại tràn đầy sát ý.

Thức thứ nhất cùng thức thứ hai chênh lệch đại khái ở điểm này, thức thứ nhất thích hợp đánh nhau, thức thứ hai thích hợp săn giết, nếu như thuần thục, hoàn toàn có thể dùng để giết người.

Bất quá bây giờ chỉ có thể dùng để giết yêu thú.

Tu Chân giới này so với trong tưởng tượng của nàng đao quang kiếm ảnh gió tanh mưa máu vẫn có chút khác biệt, thân truyền đều là bảo bối, tương lai của Tu Chân giới, đánh đùa giỡn náo cũng được, nhưng không một đứa nào được xảy ra chuyện.

Dù sao đều là thiên tài các tông toàn lực bồi dưỡng ra.

Cho nên mới dưỡng thành bọn thân truyền ngốc bạch ngọt từ trên xuống dưới này.

Đơn giản mà nói là chưa từng bị xã hội đánh đập qua, bị những tông chủ, trưởng lão này bảo hộ quá mức.

Ba người tốc độ rất nhanh, Thanh Phong Quyết thức thứ hai thích hợp với quần công, giải quyết càng dễ dàng, Tiết Dư nhìn xếp hạng phía trên, vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi, Đại sư huynh, sư đệ, tiểu sư muội."

"Chúng ta đi mau!"

".

.

."

Bên ngoài sân đã yên lặng như tờ, các trưởng lão cũng nhịn không được cảm thán, lần này Trường Minh tông thật đúng là thời thời khắc khắc đều có thể khiến cho người ta kinh hỉ.

Thân truyền khác gặp tình huống như vậy đã sớm chạy còn nhanh hơn choá.

Diệp Kiều lại cứ lãng* vô cùng, lá gan đủ lớn, còn dám cong người trở về góp đủ ba trăm con.
* lãng: lãng trong mạnh lãng là càn rỡ.

Ý chỉ người gan lớn, chuyện gì cũng dám làm.


"Bí cảnh không sụp đổ nhanh như vậy đâu, hiện tại khuyết điểm của thân truyền chính là lá gan." Bích Thủy tông trưởng lão sờ râu ria, nói thực ra, hắn vừa rồi đều hung hăng nghẹn một hơi.

Đã lâu rồi không thấy thân truyền nào dũng cảm như thế.

Vậy mà lại học kiếm chiêu bên trong bí cảnh sắp quan bế, điều kỳ quái nhất chính là bọn nó thật sự học xong.

Diệp Kiều cùng mấy sư huynh bị truyền tống trong nháy mắt, một đám người vọt lên đem nàng vây lại, tất cả tu sĩ ngoài sân xông tới, suýt đem nàng dọa co cẳng chạy.

"Diệp Kiều ra rồi ! !"

"Diệp Kiều! !" Có người tiến lên điên cuồng nắm tay nàng: "Ngươi chính là Kiếm Phù song tu đúng không hả? Rất hân hạnh được biết ngươi."

"Cửu ngưỡng đại danh Diệp Kiều."

".

.

." Diệp Kiều thiếu chút bị những người này chôn.

Đang lúc nàng chật vật từ trong đám người gạt ra, cùng các sư huynh đứng song song, cách đó không xa trên bàn nhóm tông chủ, Vấn Kiếm tông tông chủ dồn khí đan điền gào lớn khiến tất cả thân truyền nghe được cũng phải chấn động:

"Là ai? !"

"Là ai đem bí cảnh đánh sập? !"..








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận