Tôi đã nghe đồn từ lâu. Đó chính là " Hội Trưởng " siêu cấp đẹp trai, hình tượng băng tuyết ngàn năm. Có một ma lực vô cùng đáng sợ. Đó là gì, thì tôi chưa hề biết ?
Nhưng ngay trong thời điểm trước mắt, tôi đã phát hiện ra điều bí mật đó. Khuôn mặt cậu ta. À không, chính xác là đôi mắt. Một đôi mắt trong veo quyến rũ.
Có cái gì đó, thật sự rất đặc biệt. Đỗ Lam Phong, cơ thể cậu ta có một lực hút còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần lực hút trái đất. Khiến tôi bị mê hoặc, thôi miên. Nhìn không hề chớp mắt.
Bất giờ. Phía bên kia có tiếng động. Đỗ Lam Phong di tay một đường trên trán tôi.
" Mặt nhờn " ( Boy phũ phàng ==')
Phụt...
Tôi đưa tay lên che miệng. Thầm tát vô mặt mình một cái cho tỉnh táo. Tại sao tôi lại nghĩ cậu ta sẽ làm gì đó với mình chứ ?
Quay mặt đi, biểu hiện cảm xúc không quan tâm. Đỗ Lam Phong đứng dậy. Ném cho tôi một câu đau biếng người
" Ngu ngốc "
Cái gì...
" Cậu thử nói lại một lần nữa xem " Tôi nghiến răng ken két. Hận không thể một đạp rụng liền vài cái răng của cậu ta.
" Ngu ngốc "
" Cậu nói lại một lần nữa coi "
" Ngu ngốc, Đại ngu ngốc "
Gào, tên khốn đó, cậu ta nói gì chứ. Chỉ vì cái giúp đỡ nhỏ mọn mà cậu ta tính coi người ta không ra gì. Tôi đứng dậy, tính giơ chân đạp. Nhưng nào ngờ, Đỗ Lam Phong lé được. Tôi lại một lần nữa đổ nhào về phía trước.
Như đã nói, chân tôi lúc trước vốn không như bình thường, giờ thêm té nữa . Quả thật, tôi muốn cắt xẻo chúng đi mà ném cho chó gặm.
Thản nhiên lúc này , vẫn khuôn mặt đó. Tôi cá chắc, hội trưởng sẽ lạnh lùng bỏ đi, có khi nào còn phán thêm câu ngu ngốc lần nữa. Thật đau xót.
Nhưng lần này thật đặc biệt. Hội trưởng nổi tiếng khắp toàn trường hay có thể nói là người có quyền lực. Lại cúi thấp người xoa bóp chân tôi.
*Bừng bừng bừng* Sự tức giận lúc nãy chuyển hoá thành nỗi sợ hãi, hoài nghi, ngại nghùng và e thẹn. Ngay trước mắt tôi, Đỗ Lam Phong đã trở thành 1 hình tượng trai tráng thực sự.
Tiếp theo sẽ là gì, nếu trong tiểu thuyết ngôn tình chap yêu thương. Nam chính sẽ cõng nữ chính trở về nhà. Một khung cảnh lãng mạn, có hoa rơi.
Nhưng sự thật lại cho tôi biết. Thực tế với trong mơ không hề giống nhau. Vả lại đông đến, lá vàng rơi đầy trên hiên. Không có chuyện hoa nở, lấp đầy lối về nhà đâu.
Đỗ Lam Phong chạy qua bên đường. Thuê hay mượn một chiếc xe đạp trắng. Sau đó, đưa mắt qua đây nhìn tôi, ám hiệu lên xe.
Chân đau, rõ ràng cậu ta biết. Vậy mà còn ý tứ, bắt tự thân vận động. Tôi nhẫn nhịn, nuốt cục tức trong họng, mà lê lết di chuyển trên vỉa hè.
Vài phút sau, lên xe thành công, tôi thở hồng hộc nhưng ngàn năm mới hít thở không khí. Đỗ Lam Phong không nói không rằng, bắt đầu đạp bánh. Xe đạp lắc lơ từ bên này qua bên khác. Gây cho người được trở không hề có cảm giác an toàn
" Gì vậy chứ, cậu biết đi xe không vậy "
Hội trưởng quay lại lườm tôi.
" Trật tự đi, trước khi tôi cho cô nằm dưới đất "
Vậy là quãng đường đi trở về nhà đó, tôi chẳng dám hó hé một câu.
Ngồi phía sau lưng cậu ta , tôi ngửi thấy mùi hương bạc hà nhẹ nhàng lưu luyến, tôi nhìn thấy phía trên là một bơ vai vô cùng rộng lớn. Không thể phủ nhận, mặc dù không thích cậu ta. Nhưng những lúc bên nhau, khoảng thời gian ấy thật là yên bình.
Bất giác, tôi nhớ lại ngày đầu dọn dẹp trong phòng thể dục. Người con gái tên " Khánh Hi " đó là ai.
" Khánh Hi là ai vậy "
Đùng... Như có một tiếng sấm nổ bên tai Đỗ Lam Phong, tôi cảm nhận được giọt mồ hôi trên trán cậu ấy.
Không có câu trả lời, và không gian âm u đó vẫn cứ mãi kéo dài.