Phản ứng quá độ

Tháng sáu, Tô Hạ được nghỉ hè sớm, các thầy và đàn anh đàn em cùng nhóm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đều tách nhau ra nghỉ.

    Bộ phim mới của Lục Xuyên đã quay xong, đoàn phim thuê máy bay quay về Giang Thành.

    Mùa hè là mùa đẹp nhất ở Giang Thành, cây ngô đồng cành lá xum xuê tươi tốt rợp bóng râm, ánh nắng xuyên qua kẽ chiếu xuống đất như những vì sao.

    Tô Hạ đến gặp Khương Dao, gần đây Khương Dao bị cha mẹ ép đi xem mắt, đối tượng xem mắt của cô ấy đã đổi mấy người rồi.

    “Lần trước ở sân bay, tôi còn nói đó là lần cuối cùng ta gặp nhau, mới có mấy tháng thôi mà giờ cậu đã đến đồ sát tôi rồi”. Sau khi hai người ăn xong thì đi dạo gần đó, Khương Dao nhớ tới tin nhắm trong nhóm cấp hai mấy ngày trước, “Này! Tháng sau sẽ có một buổi họp lớp do lớp trưởng tổ chức, cậu có đi không?”

    “Tôi chỉ được nghỉ nửa tháng, phải quay trở lại trường rồi”. Tô Hạ đã rời nhóm chat từ lâu, cũng không liên lạc với các bạn học trước đây.

    “Năm ngoái vừa hay tôi có ở nhà, lớp trưởng gọi điện cho tôi nên tôi có đến đó, nhiều người hỏi về cậu lắm đấy”, Khương Dao nhìn thấy trước mặt có mấy học sinh đi tới, mỉm cười cảm thán, “Cách các cậu nam sinh thể hiện tình cảm của mình với một nữ sinh chính là bắt nạt, giật tóc, giấu sách bài tập, cướp đồ ăn vặt của nữ sinh ấy, thật ra làm vậy chỉ là muốn thu hút sự chú ý của nữ sinh đó, ấu trĩ kinh khủng, ôi, thanh xuân mà, Tô Hạ, nếu như cho cậu một cơ hội quay về quá khứ, cậu muốn quay về lúc nào? Cấp ba? Cấp hai? Hay là tiểu học?”

    Hai nam một nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi, tuổi trẻ tràn đầy nhựa sống, sạch sẽ tươi đẹp.

    Tô Hạ nhìn một lúc, nhạt nhẽo nói, “Tôi về trước”.

    Khương Dao cười nói, “Đến nhà chúng ta ngồi một lát đi? Gần đây mẹ tớ nghiện nướng, mấy món khác không ngon lắm nhưng bánh trứng thì vẫn ăn tạm được..”.

    Khương Dao đang nói thì phía sau vang lên một giọng nói mơ hồ, “Hạ Hạ?” 
 
   Tô Hạ quay đầu lại, trong chớp mắt hô hấp như ngừng lại.


    “Thật sự là Hạ Hạ này”, Dì Lương vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, trong tay bà xách đầy túi to túi nhỏ in logo của các thương hiệu cao cấp.

    Đứng bên cạnh dì Lương là Dương Lộ, bà đeo kính râm, một nửa khuôn mặt bị che khuất, đường viền môi hoàn mỹ, dáng người được giữ rất tốt, từ đầu đến chân toàn toàn là hàng hiệu, người ngoài nhìn không ra tuổi của bà.

    Đã nhiều năm dì Lương không gặp Tô Hạ, cô nhóc đã thành thiếu nữ, bà muốn đi lên hỏi cô có khỏe không, nhưng khi nhớ lại chuyện xảy ra ở Lục gia vào cái đêm sáu năm trước, nhất thời tâm tình bà rất phức tạp.

    Tô Hạ mỉm cười chào hỏi, “Dì Lương”.

    “Mày còn có mặt mũi quay về à!” Dương Lộ tháo kính râm xuống, ánh mắt ghê tởm của bà bao phủ lấy Tô Hạ.

    Con gái gì chứ, là kẻ thù không đội trời chung mới đúng.

    Vì Tô Hạ mà phu nhân Dương không thể gả vào gia đình giàu có, lúc trước nở mày nở mặt biết bao nhưng cuối cùng chỉ có thể sống trong Lục gia với thân phận xấu hổ, sau bữa cơm tối bà trở thành trò cười trong tầng lớp thượng lưu, trước đó mọi người gọi bà là ‘bà chủ Lục’, sau này thì thành ‘người thứ ba.’

    Ừ, đúng là kẻ thù.

    Dì Lương sợ tới mức không dám nói gì, cúi đầu thật thấp.

    “Phu nhân Dương quan tâm tôi thế này tôi bất ngờ lắm đấy”. Tô Hạ cười nhạt, cô cười nhưng mắt không cười.

    Khương Dao biết quan hệ giữa Tô Hạ và mẹ không tốt, mấy năm học đại học ở Bắc Kinh Tô Hạ toàn vừa học vừa làm thêm.
 
    Dã man đến mức một tuần làm ba công việc cũng không thấy mẹ cô hỏi han gì.


    Khương Dao nhìn Dương Lộ, cô ấy nắm lấy tay Tô Hạ, thời tiết lạnh giá tháng sáu khiến cô bàng hoàng.

    Khương Dao đi cách xa một đoạn, cô quay lưng lại không nhìn bên kia.

    Vài phút sau, Khương Dao nghe thấy một tiếng bạt tai thật lớn, Khương Dao vội quay đầu lại thì thấy Tô Hạ đang đứng dưới đèn đường, đầu nghiêng sang một bên, tóc lòa xòa che mất nửa khuôn mặt, dưới ánh hoàng hôn màu vàng sẫm bao phủ Khương Dao mới nhận ra Tô Hạ rất gầy.

    “Sao có thể tùy tiện đánh người hả!” Khương Dao chạy tới chặn phía trước, lo lắng hỏi: “Tô Hạ, cậu có sao không?”

    Dương Lộ đeo kính râm vào, “Chị Lương, chúng ta đi!”

    Khương Dao tức giận nhìn Dương Lộ lên xe, “Gì mà mới nói vài câu đã làm ầm lên, còn động tay động chân nữa, làm gì có người mẹ nào như thế”.

    “Chắc đau lắm, đỏ hết rồi, chắc chắn lát nữa sẽ sưng tấy lên. Cậu đợi tí, tôi đi mua kem bôi về bôi cho cậu”.

    ...

    Mộ Từ đang mang thai nên tâm trạng không ổn định, nếu không có người bên cạnh, một khi xảy ra chuyện chắc chắn đồ chó Thẩm Như sẽ liều mạng với anh, nhà Tiểu Lưu có việc, Lục Xuyên chỉ có thể tự mình trông chừng cô ta.

    Lục Xuyên về đến nhà thì đã khuya nhưng trong nhà lại không có ai.

    Lục Xuyên lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thì thoáng nhìn thấy Mộ Từ đang nhìn chằm chằm vào đôi dép lê màu hồng trên giá giày, có lẽ cô ta đang thất thần, gần đây cô ta luôn ngẩn ngơ.


    “Cô mang đôi khác đi”.

    “Ừ”, mặc dù Mộ Từ có lên tiếng đáp lại nhưng không nhúc nhích, vẫn đứng ở cửa. Cô ta vừa mới xuất viện, dạo một vòng Quỷ Môn Quan, ốm yếu nói, “Đạo diễn Lục, tôi ở nhà anh có thích hợp không?”

    “Thích hợp hay không thì tạm thời chỉ có thể như vậy, nếu Thẩm Như có thể yên tâm để cô đợi một mình thì đã không mặt dày cầu xin tôi”, Lục Xuyên mặt không đổi sắc nói, “Với lại không cho cô ngủ với tôi”.

    Mộ Từ, “...”

    Mụ Từ im lặng bước vào phòng khách, Lục Xuyên vào bếp rót nước ấm đưa cho cô ta rồi gọi cho Tô Hạ.

    Không ai bắt máy.

    Lục Xuyên đang định cho người đi tìm thì có thông báo tin nhắn WeChat, là Tần Hoài gửi video đến.

    Mặt ngoài video rất hỗn loạn, sau khi nhấp vào, mày Lục Xuyên dần cau chặt, tiếng ồn ào ầm ĩ vang lên, trong ánh đèn nhấp nháy, điệu nhảy ngẫu hứng của người phụ nữ đẩy bầu không khí lên cao trào.

    Đoạn video khá ngắn nhưng có thể nhìn thấy có ba người đàn ông đã rục rịch muốn tiến lên phía trước.

    Tần Hoài nhìn đồng hồ bấm giờ, sau ba mươi bảy giây video được gửi đi thì anh Lục gọi điện đến.

    “Ba mươi bảy giây, vẫn chưa được một phút”.

    “Mẹ kiếp!”

    “Giao tiền ra, cược thua thì chịu đi chứ, để lên bàn hết đi, không ai được chạy đâu đấy, lát nữa tôi quay lại”, Tần Hoài cầm điện thoại ra chỗ bớt ồn hơn, “Alo, anh Lục”.

    Lục Xuyên nói ngắn gọn nhưng ý thì nhiều: “Kéo Tô Hạ xuống sân khấu, đưa tới nhà tôi, một tiếng là đủ”.


    Tần Hoài nhướng mày.

    Hả, tại sao anh Lục không tự đến?

    “Không phải, tôi mới tới thôi, anh Lục cũng tới uống một ly đi, em gái Tô của cậu nhảy…”

    “Tôi gọi mà cậu Tần đây không đi vậy để tôi để Thẩm Như đến mời cậu về đây”.

    Tần Hoài rùng mình, lập tức nói, “Đi ngay, đi ngay đây, tôi cam đoan một tiếng sau sẽ đưa về đến nhà anh Lục!”

    ...

    Mộ Từ không ngủ được, vừa nhắm mắt lại là hình ảnh Thẩm Như mặt đầy máu nằm dưới đất, ngực đau quá, Mộ Từ muốn đi rót một cốc nước uống.

    Lúc xuống lầu thì thấy Lục Xuyên ngồi ở phòng khách, sắc mặt không tốt lắm.

    “Đạo diễn Lục…”

    Mộ Từ vừa mở miệng nói thì đột nhiên cửa lớn mở ra, một người phụ nữ mảnh khảnh bước vào, người nồng nặc mùi rượu.

    Chủ nhân của đôi dép lê màu hồng nhạt.

    Cô mặc kệ có người lạ hay không, vừa bước vào cô vừa cởi quần áo, sau khi cởi hết cô nhảy lên người đạo diễn Lục, bắt đầu cởi quần áo của đạo diễn Lục.

    Từ ngoài cửa đến ghế sofa, váy, giày, đồ lót rơi vãi khắp sàn, Mộ Từ nhìn mà há hốc mồm, gấp tới vậy à?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận