Pháo hoa nồng nhiệt

Không biết tiếp theo sẽ bị kiểm tra như thế nào, cô gái nhỏ chột dạ ở trên sô pha vùng vẫy vô ích vài lần.
 
“Đừng nhúc nhích.”
 
Giọng anh khàn khàn, túm lấy cổ chân của thiếu nữ khiến váy ngủ không khỏi dịch lên chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quả nhiên Vân Chiêu an tĩnh lại, hô hấp cũng chậm hẳn.
 
Bàn tay ấm áp của Chử Lan Xuyên quệt lấy thuốc mỡ mát lạnh, sau đó anh bắt đầu thoa thuốc.
 
Động tác thoa thuốc của anh rất nhẹ, cả quá trình anh không nói một lời, môi mỏng mím thành một đường thẳng, không hề có chút độ cong nào.
 
Vân Chiêu chưa từng bị giày vò thế này bao giờ, đau đớn nóng rát bị thuốc mỡ làm cho tiêu tan nhưng làn da lộ ra bên ngoài như bị lông chim quét qua, dễ dàng khiến nơi sâu thẳm trong linh hồn rung động.
 
Điều này làm cô bắt đầu lo sợ, thân thể của mình cũng có lúc bị khống chế sao?
 

 
“Run lẩy bẩy thế này làm gì?” Chử Lan Xuyên chậm rãi lấy giấy lau số thuốc mỡ còn dính trên ngón tay, trông rất điêu luyện: “Sợ anh trai ăn em?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn em… Làm cô không khỏi suy nghĩ nhiều.
 
Đợi bầu không khí hòa hoãn lại, Chử Lan Xuyên mới kể rõ đầu đuôi: “Anh gặp Đàm Yếm ở trong thang máy.”
 
Vân Chiêu: “…” Bây giờ cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi để thu lại cái lời nói dối vừa rồi.
 
“Anh ấy có đến đưa tài liệu cho em.” Cô chỉnh xong dây váy ngủ, càng nói càng lí nhí.
 
Chắc Vân Chiêu sợ Chử Lan Xuyên không tin còn giơ xấp tài liệu kia ra trước mặt anh.
 
Chử Lan Xuyên thấy tờ đơn nhập học liền biết Đàm Yếm tính toán cái gì, không phải định gần quan hưởng lộc, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?
 
Anh không tự chủ vò nhăn tờ giấy, khác hẳn với khuôn mặt vẫn ung dung điềm tĩnh.
 
Vân Chiêu ngồi co ro một góc trên sô pha, nín nhịn nói: “Em từ chối anh ấy, về sau chắc cũng không còn liên quan gì nữa.”
 
“Có gì nguy hiểm thì phải gọi cho anh ngay.” Anh bắt chéo hai tay trước ngực, tiếng bẻ khớp tay vang lên.
 
Vân Chiêu gật đầu, nói đến nguy hiểm cô mới nhớ lúc trước Chử Lan Xuyên vội vàng ra khỏi nhà, tính mở miệng hỏi thăm: “Anh vừa ra ngoài có phải xảy ra chuyện gì không?”
 
Anh rút một điếu thuốc trong bao ra, không châm lửa mà chỉ nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ: “Có cảnh sát truy lùng ma túy bị trúng đạn.”
 
Cô nghe thế liền sững sờ, ánh mắt hiện lên ý định rút lui.
 

Nhắc đến chuyện cảnh sát truy lùng ma túy khiến cô vô thức nghĩ tới Chử Hằng và cả ông bố ruột Vân Án đến nay vẫn chưa rõ tung tích của cô.
 
Trong lòng cô gái không khỏi sốt ruột: “Có manh mối gì không?”
 
“Anh ấy vẫn đang trong phòng cấp cứu nên manh mối tạm thời bị gián đoạn.” Chử Lan Xuyên còn chưa nói xong điện thoại trên bàn trà liền rung lên mấy lần.
 
Là tin nhắn của Trác Đình.
 
Trác Đình: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
 
Mấy tấm ảnh thi nhau hiện lên, toàn là ảnh cưới của cậu ấy, người đàn ông trong ảnh có làn da ngăm đen nhưng lại cười toe toét cực kỳ vui vẻ.
 
Trác Đình: [😁, Đội trưởng Chử, em mới về nhà thay quần áo, quên không thông báo cho anh, ngày kia chúng em tổ chức hôn lễ, anh phải đến uống rượu mừng đấy.]
 
Chử Lan Xuyên hiểu ý bật cười: [Biết rồi, không thiếu tiền mừng đâu.]
 
Trác Đình thích náo nhiệt, tiện thể nhắc luôn: [Không phải kết thúc kỳ thi Đại học rồi sao? Anh nhớ dắt cả em gái đến nhé.]
 
Chử Lan Xuyên trả lời: [Được.]
 
Biết Trác Đình sắp tổ chức hôn lễ, mấy ngày nay Cục Cảnh sát náo nhiệt hơn hẳn, thỉnh thoảng lại lôi Trác Đình ra trêu ghẹo.
 
Mấy đồng nghiệp nam khác lại tỏ vẻ hâm mộ vô cùng: “Trác Đình, có phải Nhà nước phát vợ cho ông không, ông cũng bảo Nhà nước phát cho tôi một bà vợ đi.”
 
Trác Đình giống như đại gia nằm trên ghế cười hì hì nói: “Bảo Nhà nước phát cho cũng được, nhưng liệu có đẹp bằng bà xã tôi không.”
 
Cả đám người: “…” Ăn nghẹn một bụng cẩu lương.jpg
 
Còn có người không sợ chết trêu chọc: “Tôi cũng chưa vội, Thần thú Đội trưởng Chử của chúng ta vẫn là cọng cỏ chưa có chủ, chúng ta cần vội làm gì.”
 
Nghĩ như vậy mọi người đều cảm giác được an ủi.
 
Ai ngờ Chử Lan Xuyên lại liếc qua đám chó độc thân này một lúc rồi bình tĩnh nói: “Tôi không giống mấy cậu.”
 
Lời này của anh như một hòn đá làm nổi lên hàng ngàn gợn sóng.
 
“Trời, người chậm nhiệt như Đội trưởng Chử mà cũng có người yêu cơ á? Còn giấu chúng em lâu như vậy!!!”
 
“Phải mời cơm đó nha, ai đồng ý giơ tay.”
 
“Tán thành tán thành! Không thể để lãng phí tình cảm của chúng ta được…”
 
Trong khung cảnh ồn ào này anh không khỏi cong khóe môi, đắc ý nói: “Đợi đến dịp rồi không thiếu một bữa cơm nào của các cậu.”
 
Ngày hôm đó, ai nấy đều băn khoăn không biết bạn gái tương lai của Chử Lan Xuyên rốt cuộc là ai, hận không thể lập một nhóm chat để thảo luận.
 

Vân Chiêu đồng ý cùng đến hôn lễ của Trác Đình với Chử Lan Xuyên. Cô nhớ đến buổi lễ tốt nghiệp của mình anh có đeo một chiếc cà vạt kẻ ca rô, nếu thêm vật phẩm trang trí chắc càng hợp hơn.
 
Đôi giày cao gót nhung đỏ Jimmy Choo còn nằm trong hộp quà, nếu không tặng lại quà cho Chử Lan Xuyên cô sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.
 
Nghĩ đến đây cô liền mau chóng nhắn tin cho Tưởng Xảo.
 
Nhà Tưởng Xảo làm về bên thiết kế trang sức, ánh mắt chọn đồ chắc chắn không chê vào đâu được, đã thế còn là chuyện Vân Chiêu nhờ vả, cô nàng đồng ý ngay tức khắc.
 
Thời tiết oi bức khoảng tháng sáu tháng bảy ở thành phố Giang bị một cơn mưa dội mất, cành lá đong đưa xào xạc trong tiếng mưa rơi, gió lạnh thổi vào dưới làn váy.
 
Tưởng Xảo bảo luôn ông anh nhà mình xuống dưới nhà tiếp Vân Chiêu, ban đầu Vân Chiêu còn hơi ngại ngùng, về sau bình tĩnh hơn liền hâm mộ hình thức chung đụng vui vẻ của Tưởng Xảo và anh trai của cô nàng.
 
Tưởng Xảo quái dị nói: “Mình thèm vào cãi nhau với ông anh ngây thơ này, thật hâm mộ quan hệ hòa hợp của cậu với anh trai.”
 
Cô nàng đỡ trán, nhớ đến buổi tối làm lễ trưởng thành lần trước liền tặc lưỡi: “Lần trước cậu với anh trai bắt tay nhau đánh bài bridge suýt làm mình thua thảm.”
 
Ngón tay căng chặt của Vân Chiêu giãn ra, đôi môi hồng nhuận khẽ nói: “Anh ấy không phải anh trai của mình.”
 
Ngoài cửa sổ mưa bụi giăng kín, bầu trời xám tro một màu, phóng tầm mắt nhìn không thấy giới hạn cuối cùng của thành phố này.
 
Tưởng Xảo nghe thấy câu này: “???”
 
Cô nàng nghi ngờ* không hiểu logic trong câu này của Vân Chiêu, kinh ngạc ra mặt: “Chiêu Chiêu, cậu cãi nhau với anh trai à…”
(*Nguyên văn: Người da đen đầu đầy hỏi chấm ~ Là cái hình này:
)
 
Nhưng nhớ tới mục đích Vân Chiêu đến đây để chọn quà cho anh trai cô nàng liền dẹp bỏ luôn ý nghĩ kia.
 
Tưởng Xảo khá nhạy bén, cô nàng mân mê chóp mũi, nghẹn họng: “Chiêu Chiêu, cậu nói thật, cậu thật sự không có quan hệ máu mủ với anh trai cậu sao?”
 
Chuyện này cô chưa từng kể với bất kỳ ai, giống như vết bớt bí mật trên cơ thể, cô không có cách nào chia sẻ với người khác.
 
Nhưng bây giờ không giống vậy.
 
Cô không muốn Chử Lan Xuyên chỉ tồn tại trong thế giới của mình với thân phận là anh trai, rõ ràng còn có thể lấy thân phận khác.
 
Vân Chiêu tự nhiên sảng khoái thừa nhận, cô hít sâu một hơi: “Từ khi mình mười ba tuổi đã được bác gái của anh ấy nhận nuôi, nên anh ấy chỉ là anh trai trên danh nghĩa của mình.”
 
Tưởng Xảo ngập ngừng một lát, ánh mắt không ngừng nhìn màn mưa ngoài trời lại nhìn đến khuôn mặt bình thản của Vân Chiêu: “Ở tiệc sinh nhật của mình cậu nói đã có người mình thích, người đó là anh trai của cậu sao?”
 
Lần đầu tiên cô thổ lộ hết mọi chuyện, kể chi li tường tận từng sự việc vẫn luôn giấu kín trong lòng.
 
Vân Chiêu kể xong xuôi về thân thế của mình liền nói thêm một câu: “Tưởng Xảo, cậu có biết không? Ở trong thế giới của mình, anh ấy là người mang đến tia nắng đầu tiên.”
 

Tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô cửa sổ, tiếng nói đầy thành kính của thiếu nữ vang vọng.
 
“Không sao đâu nhóc, mình mà là con trai chắc chắn sẽ thích cậu.” Tưởng Xảo nhìn cô cười nhạt, chậm rãi vỗ về cảm xúc của Vân Chiêu.
 
Sở dĩ cô một mực không nhắc tới là vì mỗi lần thổ lộ đều là một lần lột vết sẹo đó ra.
 
Vân Chiêu từng cho rằng không ai có thể đón nhận một người đã hãm sâu trong vũng bùn như cô.
 
Đến dưới tòa cao ốc Tưởng Xảo liền bảo anh trai ở trong xe chờ hai cô, cô nàng kéo Vân Chiêu chạy vào trong trung tâm thương mại.
 
“Đã thích thì phải tranh thủ.” Đây chính là lý lẽ của Tưởng Xảo, cô nàng gấp ô lại, hận không thể thêm mười vạn điểm trợ lực cho cô.
 
Hai người tới trước quầy trưng bày trang sức, vàng bạc ngập mắt tỏa ra ánh hào quang chói lọi.
 
Sau khi Tưởng Xảo nói rõ thứ cần mua, nhân viên hướng dẫn mới xốc mắt nhàn nhạt giới thiệu thiết kế và giá cả của vài kiểu ghim cài cà vạt*.
(*Là kiểu ghim dài, xuyên qua cổ áo sơ mi chỉ lộ ra hai đầu, cài chặt cố định cà vạt.
)
 
Vân Chiêu có thói quen tiết kiệm tiền tiêu vặt, tiền tích được từ lâu bây giờ lại tiêu hết trên một chiếc ghim cài áo khiến cô phải xót ruột một phen.
 
Nhưng Chử Lan Xuyên sẽ thích món quà này, cô nghĩ vậy.
 
Mua xong ghim cài Tưởng Xảo còn chưa thỏa mãn bèn đánh giá Vân Chiêu từ trên xuống dưới, sau đó kéo cô đến một cửa hàng khác.
 
Vân Chiêu không thể ngờ tới khẩu vị của Tưởng Xảo lại kỳ lạ như vậy, nhất là lúc cô nàng giơ hai chiếc dây lưng lại gần, mặt cô đã đỏ bừng.
 
“Cưng à, kiểu gì cũng phải dùng, là đàn ông ai cũng không nhịn được đâu.” Tưởng Xảo cực kỳ hài lòng với thứ mình chọn được, vỗ ngực đảm bảo.
 
Hai chiếc dây lưng này dùng để thắt eo, ở giữa chỉ có một lớp vải ren mỏng, nhìn kiểu gì cũng thấy sắc tình.
 
Thế nhưng nhân viên trong cửa hàng này lại vô cùng nhiệt tình, lải nhải trước mặt Vân Chiêu tầm mười phút, nói cái gì mà trăm kiểu không thoải mái, để cho bạn trai phải quỳ dưới váy, chủ đề ngày càng phát triển theo chiều hướng không hợp với trẻ em.
 
Không còn chỗ để giấu mặt đi nữa, Vân Chiêu đành thuận theo ý của Tưởng Xảo, vội vã bảo nhân viên nhét đồ vào trong túi.
 
Trước khi đi nhân viên bán hàng cuối cùng cũng cười thoải mái như đang đả thông cho khách hàng: “Cái này đúng đấy, muốn bắt được trái tim của người đàn ông thì phải bắt được quả thận của anh ấy.”
 
Thẳng thắn quá.
 
Vân Chiêu nào thấy qua người nói thẳng thừng như vậy, chóp mũi rịn đầy mồ hôi như chú cua nhỏ bị đun chín.
 
Ghim cài bằng kim loại được đặt trong một chiếc hộp rất nhỏ, để chiếc hộp này không dễ phát giác Vân Chiêu còn đặt nó ở dưới cùng của chiếc túi, đợi vài ngày sau đến tiệc cưới của Trác Đình mới đem ra tặng Chử Lan Xuyên.
 
Mưa đã ngừng rơi, gió mát thổi qua làm tiêu tán độ nóng trên mặt.
 
Hôn lễ của Trác Đình được tổ chức cực kỳ long trọng, hầu như mời hết tất cả anh em bạn bè, nửa Cục Cảnh sát dồn đến đây để cổ vũ.
 
Chử Lan Xuyên chọn một bộ Âu phục màu xám đậm, đường viền cổ áo độc đáo, cắt may vừa chuẩn lộ ra hoàn toàn ưu thế vai rộng eo hẹp của anh.
 
Khung kim loại của chiếc kính không vành được đẩy lên cao, khí chất trầm ổn nho nhã tự nhiên hiện ra.
 
Anh tựa trên ghế sô pha chợp mắt, đợi Vân Chiêu thay xong quần áo trong phòng.
 
Cô gái bước từ trong phòng ra, hai tay khoanh lại như đang giấu thứ gì.

 
Váy trắng tinh, điểm xuyết vài cánh hoa, Vân Chiêu còn cố tình búi tóc củ tỏi làm lộ ra mấy sợi tóc mai trông vừa hoạt bát lại đáng yêu.
 
Cô còn đeo đôi giày cao gót nhung đỏ Jimmy Choo mà Chử Lan Xuyên tặng cho mình, mặc dù bước đi hơi khó khăn nhưng dáng người vô cùng thướt tha, đôi chân thon dài chậm rãi bước về phía trước.
 
Không khí trong phòng khách yên ắng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào đáy mắt anh, phủ lên tầng bóng tối không rõ.
 
Không biết Chử Lan Xuyên có phải ngủ thiếp đi thật không, cô đành nhỏ giọng gọi: “Anh trai…”
 
Lúc này anh mới ngước mắt lên, giữa mí mắt tạo thành độ cong nhàn nhạt, kiên nhẫn hỏi cô gái: “Chúng ta đi được chưa?”
 
Vân Chiêu giơ cái túi ra trước ngực, nén cười nói: “Tặng quà cho anh trai nè.”
 
Chử Lan Xuyên nhíu mày, có vẻ vừa mừng vừa lo, giọng nói anh trầm thấp, lúc lại gần còn ngửi thấy mùi hương nam tính khiến người ta dễ chịu.
 
“Tặng anh? Vậy anh phải xem kỹ một chút.” Chử Lan Xuyên nhận túi quà, ánh mắt anh tập trung nhìn, đuôi mày khóe mắt như làn nước xuân dập dềnh khiến người ta mặt đỏ tim đập.
 
Vân Chiêu ngượng ngùng nhắc anh: “Là một chiếc ghim cài cà vạt.”
 
Chử Lan Xuyên nhếch mắt, nhìn thật kỹ thiết kế của chiếc ghim cài cà vạt này, có vẻ vô cùng hài lòng.
 
Cô gái nhỏ của anh mua đồ tặng anh, sao anh có thể không hài lòng…?
 
Cảm xúc của Vân Chiêu như bay bổng trên chín tầng mây, trên tầng mây còn tụ lại thành đám mây hồng hồng hình nấm.
 
Đôi chân thon dài của Chử Lan Xuyên bắt chéo nhau, anh ngoắc ngón tay, cố giấu đi sắc mặt mừng rỡ: “Đeo hộ anh trai đi? Được không?”
 
Vốn là yêu cầu vô lý nhưng được thốt ra từ miệng của Chử Lan Xuyên lại khiến người ta không thể cự tuyệt.
 
Vân Chiêu giẫm lên đôi giày cao gót dịch lên trước, cô không hề nhăn nhó đến trước mặt anh, ngồi xuống khe hở giữa anh và chiếc ghế sô pha.
 
Trên người của cô gái thoang thoảng hương sữa, tuy không rõ nhưng khi lại gần sẽ khiến anh cảm thấy như đang nếm một miếng bánh kem, ngọt mà không ngán.
 
Cô lấy chiếc ghim cài ra, chăm chú tỉ mỉ cài vào trên cà vạt của Chử Lan Xuyên.
 
Dường như người đàn ông sợ khe hở quá nhỏ Vân Chiêu có thể ngã xuống nên suốt quá trình luôn giơ tay phải ra đỡ bên eo cô, tuy thời gian không lâu nhưng đáy mắt của anh như nhiễm mực đen đặc.
 
Lần đầu tiên Vân Chiêu cài ghim cà vạt, may thiết kế khá đơn giản nên cô đeo lên rất nhanh, chẳng qua cánh tay của ai đó khiến tim cô hoảng loạn, nhiệt độ xuyên qua vải vóc thấm vào da thịt.
 
“Cài xong rồi.” Thiếu nữ vô cùng hài lòng với thành quả của mình, cười hiện rõ hai má lúm*.
(*Nguyên văn là má lúm đồng điếu, là phần hai bên má hõm vào xuất hiện khi cười. Cái này khác với má lúm đồng tiền (hay đồng trinh) ở chỗ nó nhỏ hơn và ở gần khóe miệng hơn.)
 
Ánh mắt của Chử Lan Xuyên vẫn dán chặt trên cái túi, trong túi hình như còn có cái gì đó bất ngờ hơn đợi cô lấy ra.
 
Anh lại cầm túi đồ lên, thẳng lưng ngồi trên sô pha.
 
Vân Chiêu quả là sơ suất, cô mải chuẩn bị quà mà quên mất trong túi còn thứ đồ không thể lộ ra ngoài.
 
Cô không kịp đoạt lại Chử Lan Xuyên đã mở túi ra.
 
Hai chiếc dây lưng cọ sát trên vết chai mỏng ở ngón tay của người đàn ông, mắt anh giật lên, ra vẻ nghiền ngẫm nhưng giọng nói đã trầm khàn thấy rõ: “Cái này cũng là quà mặc cho anh trai ngắm sao? Hửm?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận