Lúc này ta mới nhận ra, xung quanh hình như yên tĩnh hơn rất nhiều – mấy tiểu hồ ly vốn dĩ chơi đùa ở cách đây không xa không biết đã chạy hết đi đâu.
“Nhược Cẩn.” Bạch Tương Ngôn cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta. “Sinh cho ta một tiểu hồ ly đi.”
11.
Chiều ngày hôm đó, đám tiểu hồ ly nhìn thấy tộc trưởng đại nhân ôm mặt đi theo sau tộc trưởng phu nhân. Tin đồn tộc trưởng phu nhân cực kỳ lợi hại, đánh bại được cả tộc trưởng truyền ra khắp Hồ tộc.
Nếu đã đồng ý với Bạch Tương Ngôn, ta cũng không giấu diếm chuyện ngày hôm đó. Câu nói “Vân gia tiểu cô nương” dường như đã khơi dậy một phần mảnh ký ức đã ngủ quên rất lâu của ta.
Bạch Tương Ngôn nghe xong chỉ nắm chặt tay ta rồi nói: “Nhược Cẩn, nàng muốn làm gì ta đều làm cùng nàng.”
Ta quyết định quay về sư môn, chuyện này sư phụ chắc hẳn có biết ít nhiều.
Đương nhiên Bạch Tương Ngôn cũng đi cùng ta.
_______
“Chàng không sợ bị sư phụ ta cho vào tháp khóa yêu sao?”
Bạch Tương Ngôn nhìn ngó xung quanh, xác nhận không có ai liền biến ra hai chiếc tai cọ cọ vào người ta: “Nhược Cẩn sẽ bảo vệ ta.”
Hồ ly tinh đẹp trai đã khó đỡ, hồ ly tinh đã đẹp trai lại còn biết làm nũng ta quả thực là hết cách.
Sư phụ ta chỉ thu nhận hai người đồ đệ là ta và sư huynh Chu Trì. Từ sau khi xuống núi bắt đầu tự mình trừ yêu, cũng đã vài năm ta không quay lại sư môn. Chỉ gửi tin báo bình an về cho sư phụ, nhưng người cũng chỉ hồi đáp đúng một lần.
Thay vì căn nhà tranh hay sơn động như các đạo nhân khác, sư phụ ta có một… biệt viện. Bốn gian nhà, một thác nước, một khu vườn rộng, đây cũng chính là nơi ta lớn lên từ sau khi được sư phụ thu nhận. Ký ức của ta cũng chỉ bắt đầu ghi nhớ từ đây.
“Chắc hẳn sư phụ đang ở hậu viện phía thác nước.” Sau khi tìm khắp mấy gian nhà mà không thấy người đâu, ta kéo Bạch Tương Ngôn đi về phía hậu viện.
“Sư phụ…”
Người đâu? Bàn thức ăn vẫn còn ở đây người chắc chắn không ở đâu xa.
Đột nhiên có tiếng gió xé ngang không khí, ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Bạch Tương Ngôn đẩy ta ra, lộn một vòng tránh được vài chiếc lá trúc sắc đến kinh người.
“Tiểu tử thối, khá lắm.”
Một đạo nhân phong thái ung dung, cả người tràn đầy vẻ tiên khí nhưng tay lại cầm một đôi đũa.
“…Sư phụ quá khen.” Bạch Tương Ngôn sau khi đứng vững, chắp hai tay hướng về phía đạo nhân thi lễ.
Sư phụ vậy mà lại không nói gì, chỉ nhìn ta rồi lại liếc Bạch Tương Ngôn một cái đầy ẩn ý.
“Sư phụ, sao người lại ra tay nặng vậy?” Nếu Bạch Tương Ngôn phản ứng không nhanh nhạy không phải là đã bị thương rồi sao.
“Nhóc con, hắn còn chưa mất sợi lông nào đâu.” Sư phụ nói xong lại ngồi vào bàn điềm nhiên ăn uống, “Nói đi, có chuyện gì.”
Nhất thời ta lại không biết phải mở lời như nào, nhìn sang Bạch Tương Ngôn, người bình thường rất hay đâm chọc giờ phút này lại bày ra dáng vẻ ít nói, chỉ nắm tay ta, ngón tay cái cọ cọ lên mu bàn tay.
“Sư phụ, người kể cho con chuyện trước đây đi.” Khi nghe ta nhắc đến làn sương đen, đôi đũa đang gắp thức ăn của sư phụ dừng lại giữa không trung một giây rồi lại đưa miếng rau lên miệng.
Sau một khoảng lặng, phụ quay sang nhìn ta, hiếm khi thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
“Chuyện gì đến rồi cũng phải đến.”
Cách núi Hư Phong 10 dặm về phía nam vốn dĩ có một thị trấn, mặc dù gọi là Vân trấn nhưng trong trấn lại chỉ có vài hộ họ Vân. Vân đại thúc thời trẻ bôn ba khắp chốn, từng bái sư học được một chút đạo pháp.
Ông là người chủ trì các nghi thức cúng tế có tiếng trong trấn, mọi người tôn kính gọi ông một tiếng Vân đại thúc.
Vân gia có hai cô nương, đại cô nương từ nhỏ vốn đã thông minh, có thiên phú kế thừa đạo pháp của Vân đại thúc, nhị cô nương lanh lợi đáng yêu.
Cuộc sống tại trấn nhỏ vốn dĩ cứ vậy êm đềm trôi qua.
Nhưng đại yêu kia vậy mà lại xuất hiện.
Vân đại thúc cản đường đại yêu để dân trấn tháo chạy.
Vân phu nhân và Vân đại tiểu thư cũng bỏ mạng.
Đến khi sư phụ đuổi đến, chỉ còn thấy ta khóc ngất trong đám th.i th.ể.
Ánh lửa rực trời, mùi m.áu tươi nồng nặc. Không phải ta không có chút ký ức nào, mà là nó đã bị vùi sâu xuống mãi mãi không muốn bị đào lên.
Trên mặt ta chợt lạnh, Bạch Tương Ngôn đưa tay lau nước mắt trên mặt ta, tay còn lại nắm chặt bàn tay ta.
Ta nhìn chàng ấy mỉm cười ý nói bản thân không sao, chỉ là nhất thời nhớ lại nên không kìm được nước mắt.
“Nhược Cẩn, nàng muốn đi đâu ta đều đi cùng nàng, nàng muốn báo thù ta giúp nàng báo thù.” Bạch Tương Ngôn chân thành nhìn ta, ánh mắt dường như còn có chút... đau lòng.
“Sư phụ, con muốn báo thù cho cha nương và tỷ tỷ.” Ta nhìn về phía sư phụ, người vẫn luôn ngồi đấy không nói gì.
“Nếu con đã biết, ta cũng sẽ không ngăn cản con.” Nói rồi người đưa cho ta vài thứ, “Mặc dù ta đã thề độc sẽ không xuống núi, nhưng cũng sẽ không nhìn con dấn thân vào chỗ ch.ết.”
“Lá bùa này, hắn đã từng tấn công con, chỉ cần niệm chú là có thể tra được tung tích của hắn, mạnh hơn truy tung phù nhiều. Đây là lồng càn khôn, với tu vi của hắn, e là tháp khóa yêu của con chắc chắn không chịu được.”
______
Lại một lần nữa trở lại thành Yêu, mặc dù không bất ngờ như lần trước nhưng ta thật sự vẫn không dám nhìn thẳng. Chỉ có điều lần này ta rất “vui vẻ” để Bạch Tương Ngôn bế đi khắp nơi.
Đến nơi khuất người, ta lấy ra lá bùa sư phụ đưa cho, niệm xong chú ngữ, một làn khói ánh vàng từ lá bùa nhẹ nhàng thoát ra ngoài, làn khói bay rất nhanh nhưng dường như có linh tính chờ chúng ta đuổi theo.
Làn khói vậy mà lại bay về phía tòa thanh lâu kia, hắn ta vẫn trốn ở đây sao?
Vội vàng đuổi theo làn khói, khi chúng ta chuẩn bị tinh thần một lần nữa vào thanh lâu thì làn khói lại lướt qua cổng chính, vòng ra hòn non bộ ở hậu viện phía sau.
Ta và Bạch Tương Ngôn vẫn còn chưa kịp phản ứng, làn khói đã bay thẳng vào giữa hay khe đá, biến mất dưới lòng đất.
Dưới đất có mật thất!
Nhưng làm sao để phá được hòn đá này mà không kinh động đến những người khác đây?
“Chắc chắn có cơ quan.” Bạch Tương Ngôn nói xong liền xem xét thật kỹ kẽ đá nơi làn khói biến mất. Ta trông chừng xung quanh, may sao hòn non bộ đủ to để che chắn cho hai người đang lén la lén lút.
“Tạch” một tiếng, hai khối đá to của hòn non bộ từ từ tách ra, tránh gây chú ý, ta và Bạch Tương Ngôn liền lập tức đi xuống. Vừa xuống đến dưới, cánh cửa liền lập tức đóng lại, dính chặt lấy nhau thành một khối đá không hề có một chút dấu vết nào.
“Nhược Cẩn, đi sau hết sức cẩn thận.” Bạch Tương Ngôn đi trước, ta theo sát phía sau. Đi hết mười bậc thang dẫn xuống bên dưới, không gian liền rộng mở hơn rất nhiều.
Hóa ra nơi đây không phải mật thất, mà là một hang động!. Tiên Hiệp Hay
Ẩm ướt, tối tăm, đỉnh hang động có một vầng sáng màu đỏ. Dường như có làn gió mang theo một mùi gay mũi nhưng rất nhẹ.
“Đây là thuốc sư phụ cho, hai chúng ta mỗi người một viên, nghe nói có thể tránh được bị làn khói đen kia mê hoặc như ta lần trước.”
“Các ngươi vậy mà lại tìm đến tận đây.” Khi ta vừa dứt lời, một giọng nói từ trong động phát ra, nhưng giống như hòa lẫn vào bóng tối căn bản không phân biệt được phương hướng.
“Mau uống vào!” Ta và Bạch Tương Ngôn vừa đưa viên thuốc vào miệng, một luồng khí mạnh xé gió lao thẳng về chỗ chúng ta đang đứng.
Bạch Tương Ngôn ôm lấy ta lăn một vòng may mắn tránh được.
Đòn công kích chạm vào phiến đá liền phát ra tiếng xèo xèo. Thứ chất lỏng đen đặc đó vậy mà lại có độc.
“Vân gia tiểu cô nương nếu đã tự đưa mình tới cửa, ta đây nhất định sẽ nhiệt tình tiếp đón.” Lại là giọng nói đó, “Đừng tưởng có tên Hồ tộc bên cạnh sẽ an toàn, hắn không phải đối thủ của ta!”
Nửa câu sau giọng điệu cao vút, ẩn ẩn mang theo chút gì đó khiến người nghe bứt rứt.
Bạch Tương Ngôn thường ngày rất hay đâm chọc, vậy mà lần này lại im lặng, chỉ nắm chặt tay ta. Ta biết chàng ấy đang đề phòng, tên đại yêu này thực sự quá mạnh.
“Không biết Vân tiểu cô nương có mạnh hơn mấy tên Vân gia kia không? Haha”
“Ngươi…” Nghĩ đến cảnh cha nương bỏ mạng, trong lòng ta liền dấy liên một lỗi căm hờn, dường như chực chờ thoát ra ngoài phá tan hết mọi thứ.