Tuy nói phía tây Luyện Dược Các là nơi ở của các lão sư nhưng Phong Lăng cảm giác nơi này giống mê cung hơn. Tòa tòa dãy dãy các dãy nhà dài đan xen nhau, đường chính tuy chỉ có một nhưng ngõ nhỏ, hẻm bé để đi tắt không thiếu, mà xem tình trạng này hẳn nhiên là do các vị lão sư "đáng kính" gây ra chứ không phải ai khác. Thậm chí có vài "lối tắt" so với đường chính còn muốn to hơn nữa. Thi thoảng, nơi Phong Lăng đi qua nàng lại nghe thấy vài tiếng nổ to có, nhỏ có. Phong Lăng có thể mường tượng ra, những con người sống ở đây phải điên cuồng cỡ nào mới tạo thành cảnh này a!
Quanh co một hồi, Tư Không Băng Huyên và Phong Lăng cũng đi đến chỗ sâu nhất trong Luyện Dược Các. Nơi đây so với khu nhà nàng vừa đi qua quả là hai thái cực. Một tòa trạch viện không quá nhỏ yên tĩnh nằm đó, xung quanh bốn bề đều vô cùng tĩnh mịch. Đằng sau trạch viện là một ngọn núi nhỏ tỏa ra nguyên khí nồng đậm. Dùng đầu gối cũng có thể đoán được, đây chính là chỗ ở của "Tề đại sư" trong miệng mọi người, cũng chính là lão nhân lùn ngay ngày đầu tiên Phong Lăng nhập học đến làm phiền nàng.
Tư Không Băng Huyên dẫn Phong Lăng đến trước cửa trạch viện thì dừng lại. "Thiên Diệp học muội, ta chỉ có thể đưa muội tới đây. Vào trong muội chỉ cần đi thẳng là có thể đến nơi."
"Ân." Phong Lăng gật đầu. "Đa tạ."
Phong Lăng không khách sáo đẩy cửa bước vào, nàng cũng không vội vàng đi tìm Tề Tử Du mà thong dong thưởng thức khung cảnh hai bên đường. Quãng đường chỉ mất không đến một nén hương để đi bị Phong Lăng dãn ra gần một khắc, đây mới chỉ là tính tốc độ của người thường a.
Ngay khi nàng chỉ vừa đi đến căn nhà ở phía cuối toàn trạch viện, cánh cửa phòng bật mở. Một lão nhân khoảng 50, 60 tuổi nhảy ra, sắc mặt thể hiện rõ sự bất mãn.
"Nha đầu, ngươi làm sao có thể lòng vòng lâu như vậy? Nha đầu ngươi cố tình chọc tức ta?" Tề Tử Du tức giận la to. Hắn từ trước đến giờ chưa từng bị coi nhẹ như vậy, nếu không phải thiên phú của đứa trẻ này cùng cao nhân phía sau nàng, hắn quả thực muốn một chưởng chụp chết nàng.
"Trạch viện quá lớn. Ta không thuộc đường. Bị lạc." Phong Lăng rất nhẹ nhàng giải thích. "Không biết lão sư cho gọi ta đến có việc gì?"
Tề Tử Du bị lý do của nàng làm tức đến suýt hộc máu. Lần trước bị nàng dọa sợ, không đúng là làm ngạc nhiên nên lần này vỗn dĩ định gọi nàng đến để thị uy, ai ngờ được... Nhưng vì đại cục, hắn không thể tức giận. Vì đại cục...
"Khụ, khụ. Đến, vào nhà nói chuyện. Lão hủ có việc quan trọng muốn trao đổi với ngươi."
Bên trong phòng của Tề Tử Du rất lớn, lại có lớp lớp các bảo vật chân quý được trưng bày tại đó, ánh mắt Phong Lăng lóe lên một cái rồi lẳng lặng ngồi chờ Tề Tử Du bắt đầu.
Bị trọc tức nhiều lần, lão nhân gia cũng không quanh co vòng vèo nữa, trực tiếp nói. "Khụ. Về chuyện lần trước ngươi nói, ngươi quả thực là người bán đan dược cho Vạn Hoa Các?"
"Nếu lão sư muốn tin thì đó là sự thật, không muốn tin thì coi như ta nói dối là được rồi." Phong Lăng không nhanh không chậm trả lời, môi nhấp ly trà vừa bày ra trên bàn. Trà này... cực phẩm a!
"..." Khóe môi Tề Tử Du co rút. "Không nói chuyện đó nữa. Nha đầu, ngươi đến Học Viện cũng được một thời gian rồi, sư phụ ngươi chẳng lẽ không đến thăm ngươi lần nào sao?"
"Đồ đệ cũng cần phải tự lập, nếu sư phụ bao bọc mãi làm sao có thể trưởng thành?"
"... Nha đầu, ngươi cảm thấy Học Viện như thế nào?"
"Rất tốt, rất náo nhiệt. Ân, nhiều nguyên khí lên một chút là tốt rồi. Như chỗ này là có thể tạm chấp nhận."
Tạm chấp nhận...
Tạm chấp nhận...
Tạm chấp nhận...
Tạm chấp nhận...
Đây là nơi nguyên khí nồng đậm nhất Học Viện a!
"Hài! Nha đầu, vậy ra ngươi cũng nhận ra điều này. Tất cả cũng vì Tán Khí đan của Học Viện quá ít ỏi không đủ dùng. Ai..."
"Tán Khí đan nếu chỉ dùng để tăng độ nồng đậm nguyên khí thì cả Học Viện cũng đâu hết 10 viên? 10 khỏa Tán Khí đan cũng không có, Học Viện nghèo đến vậy sao?"
Nha đầu, ngươi tính 10 khỏa Tán Khí đan đủ để tăng độ nồng đậm cho nguyên khí vậy ngươi đã tính 10 khỏa duy trì được bao lâu chưa? Không đến hai ngày a! Hai ngày đổi 10 khỏa Tán Khí đan, nha đầu ngươi coi đan dược là củ cải trắng sao? Phải biết Tán Khí đan là là đan dược tứ phẩm a, không nói đến dược liệu chân quý, cả Việt Quốc người có thể luyện ra Tán Khí đan đếm trên đầu ngón tay. Tích lũy của Học Viện hàng trăm năm qua cũng chỉ có hơn trăm khỏa đan dược để phân phối cho học sinh xuất sắc, nào ai dám mang ra chơi đùa như ngươi nói!?
Tề Tử Du chỉ muốn trực tiếp quát vào mặt nha đầu trước mặt như thế, chẳng qua... phải nhịn. Mục đích cũng sắp đạt được rồi. "Tiểu nha đầu ngươi nói không sai, Học Viện quả thực đang trong giai đoạn rất khó khăn. Chỉ là nhờ có các lão sư, mọi việc đều đang dần đi vào ổn định lại. Nếu như có ai ra tay tương trợ, Học Viện có thể rất nhanh phục hồi, thậm trí tiến xa hơn nữa."
"A? Vậy sao? Nếu vậy với vai trò là 1 học sinh của Học Viện, ta không thể không ủng hộ rồi."
"Thật sự?" Tề Tử Du hai mắt sáng choang xong liền nhận ra mình thất thố, ngồi xuống nói tiếp. "Tinh thần của ngươi làm các lão sư chúng ta vô cùng cảm động, chỉ là nhận sự ủng hộ của một tân sinh như ngươi thật khiến chúng ta cảm thấy xấu hổ. Học Viện dù sao vẫn có thể khôi phục, chẳng là thời gian có chút... ài..."
"Lão sư, ngươi không cần lo lắng đến vậy. Người mới người cũ đều là người, đều là học sinh của Học Viện cả. Tấm lòng của tiểu bối chẳng lẽ ngài không thể nhận?"
"Cái này... ai, nếu ngươi đã nói như vậy..."
"Học sinh đối với Học Viện thành tâm quan tâm. Dùng cả tấm lòng của mình để ủng hộ Học Viện xây dựng lại. Trên phương diện tinh thần." Phong Lăng đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói.
"... chúng ta đành...HẢ!!!??"