CHAP 12: HẠNH PHÚC NGẮN NGỦI
Chiều hôm nay, một màn mưa dày đặt kéo đến. Từng hạt, từng hạt nặng trĩu rơi xuống va vào ô của kính, thật nhạt nhòa. Không hiểu tại sao hôm nay trời lại mưa như thế? Khung cảnh buồn u ám cùng vẻ cô đơn vốn có của Mộc lại kèm theo một trận mưa buồn da diết thế này thì làm sao anh chịu nỗi. Ngồi ngắm những giọt mưa cùng với nỗi cô đơn đang dần gậm nhấm con tim, chưa bao giờ Quốc sợ đến thế này. Có khi nào Tâm không đến?
Ly cà phê đắng ngắt đang tan chảy thành những giọt nước đọng long lanh. Thẫn thờ! Đó là tâm trạng duy nhất khi anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái lạnh lùng nhưng lại chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Quốc. Liệu đây có phải là lần cuối cùng anh gặp người con gái anh yêu?
Tâm xuất hiện trước mặt Quốc với bộ mặt tái mét vì lạnh, dù ngồi trên taxi nhưng khi chạy từ ngoài vào đây cô vẫn không thể tránh khỏi những tàn tích của cơn mưa lớn. Thật sự ngay giờ phút này đây, anh chỉ muốn chạy lại ôm lấy cô vào lòng với mong muốn truyền cho cô chút hơi ấm nhưng anh không thể. Anh có tư cách gì mà chạm vào người cô vì anh thừa biết rằng trong tim cô không có chút vị trí nào dành cho anh hay có đi chăng nữa thì cũng là thù hận vì những gì mẹ anh đã gây ra cho cô. Nhiều lúc anh hận bản thân mình vì tại sao anh không thể như bao nhiêu người khác, được đến bên cạnh cô bằng một tình yêu đơn thuần không nhuộm màu vật chất nhưng điều ước đó thật quá xa vời. Rồi ngày mai đây thôi khoảng trời Luân Đôn đang rộng mở trước mắt anh, có lẽ đó là một tương lai mới – một tương lai không bao giờ có cô!
“Quốc tới lâu chưa?”
Giọng nói nhẹ nhàng mà thân thuộc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ triền miên của anh. Sao hôm nay cô lại dịu dàng với anh như thế!
“Từ hồi 5 giờ chiều tới giờ!”
“Sao hôm nay thích đến nơi trầm lắng này sớm vậy? Đổi tính rồi hả?”
Quốc gượng cười. Ừ thì trong mắt cô anh chẳng qua chỉ là một thằng con trai chẳng ra gì. Không vào bar thì cũng tụ tập ăn chơi chứ làm gì chịu bỏ thời gian để thưởng thức cái im lặng của những quán cà phê như Mộc.
“Muốn đổi chút không khí vậy mà! Sao hôm nay em lại hẹn gặp anh? Anh nghĩ em phải hận anh lắm chứ!”
“Tại sao phải hận? Mà thôi, chuyện đó không quan trọng. Tâm còn nợ Quốc một lần vì không chú tâm vào bài thuyết trình nên muốn trả cho xong. Vì biết đâu đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng…”
Những lời nói vô tình của cô như hàng ngàn nhát dao đâm vào tim anh. Không phải những gì cô nói không đúng, chỉ là vì đó là sự thật anh không bao giờ muốn nghĩ đến.
“Có gì đâu, chuyện đó anh quên lâu rồi. Em không cần khách sáo với anh như thế!”
“Không được! Tâm không muốn nợ ai điều gì hết. Thế nên… nếu Quốc muốn Tâm làm điều gì cứ nói!”
Anh lại cười, nụ cười mang màu đau khổ tràn ngập. Nhưng không hiểu sao anh lại nhẹ nhàng lên tiếng:
“Em có thể bên cạnh anh buổi tối nay được không? Không làm gì hết, chỉ đi bên cạnh anh với tư cách là một người bạn gái. Chỉ một buổi tối nay thôi, được không em?”
Những lời nói của Quốc khiến Tâm giật cả mình.Cô như không tin vào chính những gì mình nghe được. Anh muốn cô làm bạn gái anh ư? Thật buồn cười! Vói những lời nói chua chat của mẹ anh mà có thể yêu cầu cô đồng ý làm chuyện như vậy ư? Rồi người ta sẽ lại tiếp tục coi thường cô là một người hám của hay sẽ lại nói những lời xúc phạm đến cha mẹ cô? Nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô trả nợ ân tình cho anh, cô phải làm thế nào đây? Chỉ cần chấp nhận rồi qua ngày hôm nay sẽ không còn ai nợ ai trong cái dòng đời đầy phù phiếm hay sẽ kiên quyết từ chối chỉ vì cái sĩ diện của bản thân mình? Đúng là một quyết định khó khăn…
Cả hai ngồi im lặng nhìn nhau. Cô nhẹ nhàng khuấy ly lipton nóng của mình, khẽ nhấp một ngụm cho vơi đi cái lạnh. Rồi không hiểu sao cô lại gật đầu:
“Thôi được rồi! Cứ coi như đây là tất cả những ân tình Tâm còn nợ Quốc. Qua khỏi ngày hôm nay, hi vọng Quốc tìm được một tương lai mới ở chân trời Luân Đôn!”
Niềm vui vừa mới vụt qua giờ đây lại vội vàng tan biến trong mắt anh. Người con gái anh yêu ngay trước mặt anh chỉ muốn anh vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời cô vậy sao? Anh nghẹn ngào nuốt nước mắt vào tim vì anh là một thằng con trai. Anh không có quyền biến bản thân mình trở nên hèn yếu trước mặt cô. Anh muốn để lại trong cô một hình ảnh đẹp nhất về anh. Rồi không hiểu sao anh đưa tay vào túi tắt nguồn điện thoại. Anh không muốn có bất kì ai xen vào niềm vui cuối cùng trong cuộc đời anh khi được ở bên cô.
Mưa tạnh! Phải chăng ông trời cũng đang đứng về phía anh? Muốn cho anh những giây phút trọn vẹn. Anh gọi phục vụ tính tiền. Phải! Anh phải tranh thủ thời gian dù là ngắn ngủi nhất để bên cạnh cô. Anh chở cô đi trên những con đường quen thuộc của thành phố Sài Gòn. Không gì hết! Chỉ đơn giản là ngắm cái vẻ đẹp ngắn ngủi về đêm trên những con đường còn đong đầy vết tích của cơn mưa lớn. Không khí lạnh ngắt khiến anh khẽ rùng mình. Đã lâu lắm rồi mới có dịp bình yên như thế này. Rồi tự dưng một bàn tay ấm áp luồng qua người anh và ôm anh thật chặt. Anh bất ngờ, nhưng đó là một bất ngờ đầy hạnh phúc. Như hiểu những gì anh đang nghĩ trong đầu. Cô nhẹ nhàng lên tiếng:
“Cứ coi như đây là việc mà một người bạn gái đang làm, không cần khẩn trương đến vậy!”
Anh cười! Lần đầu tiên anh cảm thấy mình có một nụ cười thực thụ. Anh rẽ xe vào công viên gần nhà cô, cái công viên mà lần đầu tiên hai người ngồi bên nhau. Cũng cái ghế đá dưới vòm sứ trắng phản phất một mùi hương quyến rũ, chỉ khác mỗi một điều là hôm nay anh và cô mang hai tâm trạng ngỗn ngang khác nhau. Và hình như ông trời cũng đang than khóc ột mối tình đơn phương trong vô vọng của anh nên mới khiến mọi thứ xung quanh chỉ mang một màu ẩm uớt của mưa như thế này.
Cô khẽ rút trong túi xách một gói khăn giấy và cắm cúi lao sạch nước trên ghế. Những cử chỉ thật nhẹ nhàng nhưng lại khiến con tim anh loạn nhịp. Hóa ra cái cảm giác này là tình yêu, vừa hạnh phúc, vừa đau khổ vô ngần. Nhưng anh không bao giờ hối hận vì đã yêu cô bằng một con tim chân thành mà anh chỉ hối hận vì mình sinh ra trong một gia đình không được như mong muốn.
“Xong rồi! Ngồi xuống đi!”
Cái giọng nói nhẹ nhàng như kéo anh về với thực tại. Anh bước xuống xe ngồi lên chiếc ghế đá quen thuộc hôm nào.
“Sao mai được đi du học mà hôm nay buồn thế Quốc?”
“Có gì đâu mà vui, nơi đó có khác gì cái nhà tù!”
Câu nói của anh khiến cô ngỡ ngàng. Anh là đất nước mơ ước của biết bao nhiêu người. Vậy mà tại sao anh lại có thể hình dung nó như một cái nhà tù? Đúng là suy nghĩ của những người giàu có thật khác xa với những con người bình dị như cô!
“Nhà giàu nói chuyện khó nghe quá!”
Đau thật! Lời cô nói thật khiến anh quá đổi đau lòng. Sao cô có thể không hiểu cho anh như thế! Anh gượng cười:
“Sao ai cũng nhìn vào cái vẻ ngoài giàu có của gia đình anh hết vậy? Anh cứ nghĩ là em khác nhưng hóa ra, anh lầm…”
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của anh, cô thấy lòng mình có một cảm giác gì đó rất lạ. Không phải hả hê hay gì đó, chỉ đơn giản là hơi buồn và cô thấy mình nói năng quá lố!
“Xin lỗi, em…”
Không hiểu sao cô lại xưng em. Đúng là nhiều lúc cô vẫn không hiểu nổi bản thân mình nghĩ gì.
“Không có gì! Anh hiểu mà! Nhưng sao nay xưng em vậy? Thấy không giống em tí nào?”
Câu hỏi của anh làm cô ngớ người, nhưng cũng may là cô kịp nghĩ ra câu trả lời lém lĩnh:
“Bạn gái xưng em không được à? Đừng quên hôm nay em là bạn gái anh đấy nhé! Có ngon thì chọc con nào đi!”
Anh lại cười, đúng là chỉ có cô mới làm anh cười nhiều như thế! Anh chỉ ước chi điều này là sự thật mãi mãi chứ không phải chỉ là một điều ước trong một đêm ngắn ngủi.
“Mà sao em thấy anh lúc nào cũng cô đơn hết vậy? Với điều kiện gia đình như anh thì có quá nhiều cơ hội…”
“Thì tại vì nhà anh giàu. Cuộc sống của những người giàu có có rất nhiều mặt mà những người khác không bao giờ thấy được! Hạnh phúc ư? Toàn ảo tưởng. Không có cái gì gọi là hạnh phúc trong cái thế giới của những người giàu có…”
“Là sao? Em không hiểu lắm! Những người giàu có đâu cần phải lo về gánh nặng cơm áo, gạo, tiền. Có thể làm tất cả những gì mà mình thích…”
“Đúng! Nhưng rồi liệu ai sẽ yêu thương họ thật lòng? Hay người ta chỉ nhìn vào gia sản? Rồi làm sao họ có thể chạy theo tình yêu của đời mình khi vừa sinh ra đã phải mang trong đầu tư tưởng “môn đăng hộ đối” hay “hôn nhân thương mại”. Những điều đó em không bao giờ hiểu được!”
Cô im lặng. Anh nói đúng, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến những chuyện như vậy sẽ xảy ra. Cô chỉ nghĩ được cái lợi của những kẻ giàu có như anh. Hóa ra anh cũng cô độc hơn bất kì ai. Anh tự tạo ình một cái vỏ bọc cứng rắn với những đồng tiền phù phiếm, những cuộc ăn chơi sa đọa cùng bạn bè. Nhưng sau những chuỗi ngày như thế, anh càng thu mình vào cái nỗi cô đơn vô bờ bến. Cha mẹ anh có thể mang đến cho anh tiền bạc, vật chất nhưng không thể cho anh cái gọi là tình yêu thương, niềm động viên an ủi mà anh cần. Cái anh có chỉ là cô độc.
“Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh! Thật sự thì trước đây em không hề biết điều đó!”
“Anh hiểu mà, em không cần xin lỗi! Có người chịu nghe anh nói thế này thì anh cũng vui rồi.”
“Ừ! Mai đi đi chuyến bay mấy giờ?”
“8 giờ sáng đó em! Muốn tiễn anh hả?”
“Hỏi vậy thôi! Chứ không muốn gặp mẹ anh đâu! Chúng ta sẽ là bạn tốt được chứ? Dù đi xa cũng nhớ giữ liên lạc nha!”
“Anh không muốn làm bạn tốt của em! Vậy đi!”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn chút ưu phiền. Hóa ra anh không xem cô là bạn. Vậy mà cô đã nghĩ… Mà thôi! Chuyện đó giờ đây đâu còn quan trọng, vì qua ngày hôm nay có là gì của nhau đâu!
“Ừ! Mà thôi cũng tối rồi, em muốn về! Anh cũng về sớm đi mai còn đi nữa!”
Anh khẽ mĩm cười gật đầu. Đến nhà cô, anh mở cốp xe lấy ra một chiếc hộp quà vuông vuông rất dễ thương rồi đưa cho cô:
“Quà sinh nhật của em đây! Dù còn mấy ngày nữa mới đến nhưng lúc đó anh không còn ở Việt Nam nữa rồi! Chúc em sinh nhật vui vẻ nha!”
Những câu nói của anh khiến cô bàng hoàng. Anh biết ngày sinh nhật của cô ư? Có quá nhiều câu mà cô muốn hỏi anh nhưng rồi lại thôi. Cô đưa tay ra nhận:
“Cảm ơn anh! Chúc anh thượng lộ bình an!”
“Ừ! Cảm ơn em vì đã bên cạnh anh hôm nay! Em vào nhà đi! Anh về đây!”
Cái bóng xe anh dần khuất sau con đường vắng lặng. Cô cúi nhìn cái hộp quà bé nhỏ trên tay mà trong lòng bồi hồi, xao xuyến. Có một cái cảm giác gì đó rất khó chịu đang len lỏi vào tâm trí cô. Cô không biết tại sao nhưng cô không muốn anh như vậy tí nào.
Lên đến phòng, cô liền vội vã mở chiếc hộp nhỏ xinh xắn. Trong đó không có gì ngoại trừ một quyển sách có tựa đề “Xu Xu Đừng Khóc” của tác giả Hồng Sakura. Cô ngẫng người. Đó giờ cô chúa ghét đọc truyện vì nghĩ nó thật nhàm chán và tốn thời gian. Vậy mà anh lại tặng cô một quyển sách. Nhưng càng không thể tin khi cô mở quyển sách ra và đọc ngay lập tức. Từng câu từng chữ trong quyển sách dài 400 trang khiến cô không thể nào dừng lại. Càng đọc cô càng cảm thấy bị cuốn hút. Cuốn hút ở đây không phải vì truyện đó ướt át và lôi cuốn vì cô là một con người mù tịch về văn học. Cái hay ở đây là nội dung truyện có gì đó rất giống với hòan cảnh của cô và anh lúc này. Khi cái trang sách cuối cùng lật mở, cô nhìn thấy dòng chữ quen thuộc. Đó là lời tâm sự cuối cùng mà anh dành cho cô:
“Tâm này!
Khi em đọc được những dòng này chắc anh không còn ở Việt Nam nữa vì anh biết em rất ghét đọc sách. Nhưng anh đã nghĩ rất nhiều về việc tặng quà cho em và anh không thể tìm ra thứ gì khác ý nghĩa hơn. Anh biết mình ngốc lắm vì không biết đứng lên bảo vệ em trước những lời nói của mẹ anh. Anh không muốn nhìn thấy em tổn thương bởi vì anh nhận ra rằng mình đã rất yêu em. Nếu em bước vào thế giới của anh thì em phải chịu nhiều niềm đau hơn thế nữa. Anh quyết định đến Luân Đôn để quên em và cái tình yêu chỉ mang lại cho em những giọt nước mắt đau lòng. Nhưng thật ra anh cũng ít kỉ lắm chứ! Anh vẫn muốn được em yêu và hi vọng em chờ đợi anh dù anh biết điều đó là không thể. Nhiều lúc anh ước gì em có thể đến tiễn anh, cười với với anh. Chỉ những điều nhỏ nhoi vậy thôi cũng khiến anh an ủi bản thân mình và còn niềm tin rằng 4 năm sau anh vẫn còn cơ hội bên em. Mà thôi, có nói gì cũng đã muộn rồi. Hi vọng em nhận được học bổng sang Hà Lan nhé! Chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Chỉ những dòng chữ ngắn gọn nhưng lại khiến cho con tim cô thắt lại. Có cái gì đó ương ướt rơi ra từ khóe mắt. Cô với tay lấy cái điện thoại. Bây giờ là 7 giờ sáng, chỉ còn 1 giờ nữa thôi là máy bay cất cánh. Cô vội chạy thật nhanh vào nhà tắm. 10 phút sau có một cô bé đang phóng xe thật nhanh hướng về phía sân bay Tân Sơn Nhất. Cô hận cái cảnh kẹt xe của Sài Gòn vào buổi sáng. Vừa chạy xe mà lòng cô cứ thấp thỏm không yên. Phải chăng cô sợ mình đến muộn để rồi có những thứ mãi mãi không bao giờ được nói!
Cuối cùng cũng đến, 7 giờ 45 phút cô có mặt cổng quốc tế của sân bay. Gởi xe xong cô chạy thật nhanh vào tìm anh. Chắc giờ này anh đã lên máy bay rồi nhưng cô vẫn muốn gặp anh chỉ để nói một lời mà cô không thể nào không nói. Nhưng phải chăng điều ấy đã quá muộn màng vì anh không còn bên cô nữa… Giờ đây trong tâm tưởng của cô chỉ còn lại một khoảng trời thất vọng…
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 13