Nói vậy là có ý gì? Đến xem trò vui của nàng ư? Nàng… thi trượt rồi ư?Trong bảng bình luận cũng căng thẳng theo.Đại Ngọc Nhi: Không phải chứ? Chủ thớt là nữ chính đấy! Không có vầng sáng bao quanh ư? Không được nhất bảng thì chắc cũng phải thắng Nhan Đình An chứ! Nếu không thì sao mà làm nữ chính được?Tổng Tài Bá Đạo: Tôi thấy ý của trạng nguyên có hơi đáng nghi…La La La: Sao tôi lại có dự cảm Yến Triều An sẽ đứng nhất nhỉNhan Ngọc đọc bình luận mà mặt tái mét, nàng thò đầu muốn nhìn kết quả nhưng lại bị Giang Bỉnh Thần che kín: “Ân sư không cần phải chế nhạo học trò, được người chỉ điểm rồi mà học trò vẫn thi trượt thì học trò sẽ tự vả miệng.” Nàng bình tĩnh như thường: “Cho dù không thể đứng nhất thì học trò cũng chắc chắn rằng sẽ thắng Nhan Đình An.”Giang Bỉnh Thần cười với nàng rồi tránh người sang một bên.Nhan Ngọc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tên người đứng đầu được ghi đầu tiên trên bảng bằng mực đỏ: Nhan Ngọc.Tim nàng đập mạnh, nàng là thủ khoa ư? Nàng đứng đầu ư?Yến Triều An phấn khích chạy đến chúc mừng nàng: “Nhan, Nhan Ngọc ngươi, ngươi, ngươi xếp thứ nhất, thật, thật giỏi!”Nhìn tiếp xuống bên dưới là tên của Yến Triều An và Nhan Đình An, Yến Triều An xếp thứ hai, còn Nhan Đình An chịu lép vế chỉ xếp thứ ba.Trong bảng bình luận.Thuốc Cúm Dạng Bột: Trời ạ, làm hết hồn! Tôi còn tưởng nữ chính thua rồi cơ! May mà thắng rồi!Cafe Thêm Sữa Không Thêm Đường: Nhưng đến Yến Triều An mà Nhan Đình An còn không vượt qua được, lần này cậu ta tự vả đau rồi.Nhan Ngọc vô thức quay đầu nhìn Nhan Đình An chỉ thấy hắn đang đứng cách nàng không xa, nhìn chằm chằm vào bảng kết quả với vẻ mặt cực kỳ khó coi, bên cạnh hắn là đám học trò học giỏi do Thẩm Phong dẫn đầu.Có người nói nhỏ: “Nhan Ngọc mà lại giành được vị trí nhất bảng ư? Chuyện này là sao vậy? Cậu ta có học hành gì đâu.
Còn cả Yến Triều An cũng thi tốt hơn Nhan Đình An nữa, chuyện gì thế nhỉ? Hay là làm sai?”Còn có người nói: “Chuyện này không thể nào xảy ra được, sách của Nhan Ngọc còn mới nguyên mà, cậu ta còn chẳng bao giờ mở sách ra ấy chứ.
Cậu ta xếp nhất ư? Ta không tin cậu ta không gian lận.”Thẩm Phong cũng a dua theo: “Chắc chắn Nhan Ngọc gian lận! Cha cậu ta là thiếu phụ, chắc chắn là đã tiết lộ đề cho cậu ta biết trước rồi!”Đến lúc này, sắc mặt của Nhan Đình An lại càng không tốt, dưới sự bàn tán xôn xao của những người xung quanh, hắn đang định quay người đi khỏi đó thì bị Nhan Ngọc gọi lại: “Nhan Đình An! Sao thế? Đã muốn đi rồi à?”Nhan Đình An đơ người dừng bước nhưng không hề quay đầu lại.
Nhan Ngọc chậm rãi đi tới đứng khoanh tay ở phía sau hắn: “Ta nhớ hình như trước đây chúng ta từng đánh cược gì đó đúng không? Ta mà thua thì phải gọi ngươi là ông nội, ngươi đi vội như thế làm gì chứ.”Hôm nay là ngày xem kết quả thi, không chỉ có học sinh của trường quốc học mà còn có học sinh và người nhà từ nơi khác đến thi, chí ít cũng phải có đến một hai trăm người.
Lúc này, những người đến xem trò góp vui đều đã vây hết lại nhỏ giọng bàn tán: “Đây là ai với ai vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”“Đây là hai vị công tử của nhà họ Nhan đang đấu đá lẫn nhau đấy! Người đứng thứ ba là cháu trai trưởng của Nhan lão thái phó, vẫn luôn rất được kỳ vọng, nhưng không ngờ lần này lại thi không tốt bằng đưa cháu bị nhà họ Nhan đuổi ra khỏi nhà!”“Chẳng phải các tiên sinh đều đánh giá Nhan Đình An rất cao ư? Với tố chất của Nhan Đình An thì sao có thể thua Nhan Ngọc dốt nát kém cỏi được chứ?”Nhan Đình An bị nhìn chằm chằm đến nỗi lưng như bị gai đâm, hắn quay người nói nhỏ với Nhan Ngọc: “Ta không quên, đợi về lớp ta sẽ tự động thực hiện lời hứa.” Nói rồi lại quay người muốn đi.
Nhưng Nhan Ngọc đâu có chịu, nàng bước lên chắn trước mặt hắn rồi cười híp mắt: “Về lớp gì chứ, trong lớp đâu có ồn ào náo nhiệt như ở đây, cứ thực hiện ở đây luôn đi.”Nhan Đình An tái mặt.
Thẩm Phong cũng bước lên bênh vực: “Nhan Ngọc, ngươi đừng có quá đáng, ngươi có gian lận hay không còn chưa biết được đâu, đừng có làm quá!”Nhan Ngọc quét mắt nhìn Thẩm Phong, nàng làm quá ư? Nếu hôm nay người thua là nàng, chắc chắn đám người bọn chúng sẽ ép nàng quỳ xuống gọi chúng là ông nội ở trước mặt bao nhiêu người thế này cho xem: “Thẩm Phong, ta còn đang đợi để tính sổ với ngươi đấy, giờ ngươi mau câm miệng cút sang một bên cho ta.”“Ngươi…” Thẩm Phong bẽ mặt khi bị nàng mắng ở trước mặt mọi người, khuôn mặt của cậu ta đỏ bừng: “Ta thấy ngươi gian lận thì có! Cha ngươi là thiếu phụ, chắc chắn ông ta đã xem đề thi rồi tiết lộ cho ngươi!”Những người xung quanh cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi dù sao Nhan Ngọc cũng nổi tiếng là học thì dốt, đánh nhau thì tốt mà.Có thể nói Nhan Đình An không may sảy chân, nhưng Nhan Ngọc giành được vị trí nhất bảng thật sự khiến người ta không thể nào tin được!Đám nhóc con không biết trời cao đất dày là gì!Nhan Ngọc cười với Thẩm Phong và những người đang xôn xao bàn tán: “Thẩm Phong nói thì phải có chứng cứ nhé, đề thi học kỳ là do viện hàn lâm và học sĩ nội các cùng đưa ra, cho dù cha ta là thiếu phó thì cũng không thể nào tiếp xúc với đề thi đâu.
Nói đến việc tiết lộ đề, ta nhớ ông ngoại của Nhan Đình An là đại học sĩ của nội các đấy, hình như ông ấy có tham gia vào việc ra đề thi kỳ này…” Nhan Ngọc với với ý tứ sâu xa.“Ngươi đừng có nói bậy!” Nhan Đình An đỏ bừng mặt: “Ông ngoại ta công bằng chính trực, sau khi ra đề xong bèn vào nội các ở với các học sĩ cùng ra đề khác, đến khi thi xong mới về phủ! Tuyệt đối không thể nào tiết lộ đề!”“Cho nên ta mới bảo Thẩm Phong đừng có nói bừa, tránh rước họa vào thân.” Nhan Ngọc cười với hắn rồi lại đưa tay chỉ về phía Giang Bỉnh Thần đang đứng xem trò vui ở cách đó không xa: “Lần này ta thi tốt là nhờ vào ân sư Giang trạng nguyên của ta đích thân chỉ dạy.”Mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Bỉnh Thần, có người kêu lên đầy kinh ngạc: “Giang trạng nguyên nhận cậu ta làm học trò từ bao giờ thế? Chẳng phải hắn không bao giờ giao thiệp với mọi người hay sao? Lẽ nào hắn có quan hệ cá nhân với Nhan thiếu phó?”“Thảo nào lại có thể giành được hạng nhất, nếu ta cũng được đích thân trạng nguyên chỉ bảo thì ta cũng có thể giành được hạng nhất.”“Ai nói Nhan Ngọc từng đắc tội với Giang trạng nguyên vậy? Ngươi xem, hắn còn tự đến xem kết quả thi của Nhan Ngọc kìa.”Giang Bỉnh Thần nhíu mày nhìn Nhan Ngọc, tên nhóc xấu xa này có ý dính chặt vào hắn rồi, sau này có muốn dứt cũng không thể dứt được rồi.Nhan Ngọc hài lòng rồi lại quay lại nhìn Nhan Đình An nói với giọng khách sáo: “Đương nhiên, cũng bởi vì ta là ‘thiên tài không ai sánh bằng’, cho dù ta không đọc sách, nếu muốn thắng, ta vẫn có thể thắng ngươi như thường.”Các bình luận tỏ ý không chịu nổi xuất hiện.Lão Vương Sát Vách Cũng Là Vua: Tôi chưa từng thấy ai ra vẻ như thế luôn ấy!Đại Ngọc Nhi: Ha ha ha, Ngọc của tôi mặt dày quá! Thích quá đi!Sắc mặt của Nhan Đình An khó coi giống như ăn phải phân, tiếng xôn xao không ngớt xung quanh khiến hắn muốn tìm một cái lỗ chui xuống, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?” Hắn đã không còn đếm xỉa đến gì nữa rồi: “Cược thua thì chịu phạt, muốn ta quỳ xuống nhận thua sao?”“Không, không, không.” Nhan Ngọc cười: “Ta không hẹp hòi, thô tục như ngươi đâu, không cần ngươi quỳ xuống gọi ta là ông nội.” Nàng không muốn làm ông nội của loại người tiểu nhân như thế này.Nhan Ngọc vẫy tay với Phúc bá đang đứng chờ ở bên ngoài xe ngựa: “Lấy thứ cháu chuẩn bị sẵn ở trong xe ngựa ra đây.”Phúc bá đáp lại, chẳng bao lâu sau đã xách một chiếc túi nhỏ đến đặt dưới chân Nhan Ngọc rồi mở ra theo lời dặn của nàng.
Bên trong là một quản cầu hoa màu đỏ và một chiếc chiêng.Nhan Ngọc cúi người lấy quả cầu hoa ra rồi nói với Nhan Đình An: “Chuyện ta muốn ngươi làm đó chính là buộc quả cầu hoa này vào, gõ chiêng báo tin vui từ trường về cổng nhà ta, nói với mẹ ta là ta giành được vị trí đầu bảng, để mẹ ta vui mừng.”.