Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


Bách Lý Minh Xu xoay tay muốn thoát ra, nhíu mày hỏi: “Làm gì?”
“Đưa ngươi ra ngoài ngắm cảnh.”
“Cút ngay! Lão tử không đi!”
Hai người cứ thế giằng co trong sân.

Bách Lý Minh Xu cười lạnh: “Diệp tiểu thư, nếu ngươi không đi nhanh, lát nữa thị vệ quay lại sợ ngươi không đi được nữa đâu, nói không chừng còn bị nhầm là thích khách bắt lại, đừng mong ta sẽ nói giúp ngươi.”
“Rốt cuộc ngươi có đi hay không?” Diệp Tống cũng sợ điều này, kiên nhẫn hoàn toàn biến mất, “Ngươi tưởng ta muốn đến tìm ngươi chắc?”
“Vậy mời về cho, không tiễn.”
Diệp Tống hỏa khí lên cao, mắng: “Ngươi mẹ nó đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt, có tin ta đánh ngươi không!”
Bách Lý Minh Xu đâu cam lòng bị yếu thế, trực tiếp thủ thế, hoan nghênh tới khiêu chiến.

Diệp Tống cười gian xảo, Bách Lý Minh Xu đấm về phía Diệp Tống, khi cách mặt nàng chưa đầy một tấc, khó khăn lắm mới dừng lại được nắm đấm, Diệp Tống nói: “Đưa ngươi tới nhà ta ăn cơm, không muốn đi thật sao?”
Bách Lý Minh Xu ngẩn người, Diệp Tống nhìn trời nói: “Canh giờ này, chắc đại ca ta vừa từ trường huấn luyện trở về, chuẩn bị ăn cơm.

Ngươi thích đi thì đi.”
Dứt lời Diệp Tống liền xoay người đi, chưa được năm bước, Bách Lý Minh Xu ở phía sau liền lên tiếng: “Từ từ.”
Diệp Tống quay đầu lại: “Sao, muốn đi cùng ta?”
“Ngươi dẫn ta tới nhà ngươi, không sợ bị hoàng đế Bắc Hạ hỏi tội sao?”
Hai mắt Diệp Tống bỗng chốc tối sầm lại, ngữ khí đột nhiên trở lên không tốt: “Ngươi đi thì đi, hỏi nhiều vậy làm gì? Đó không phải chuyện ngươi cần lo lắng.”
Nói xong nàng lại kéo tay Bách Lý Minh Xu dắt nàng ra ngoài.

Hai người đi được một đoạn, nhìn ngó xung quanh không thấy ai, lập tức nhảy tường đi ra.

Bách Lý Minh Xu trầm mặc, nàng theo Diệp Tống dẫn đường tới một ngõ nhỏ yên tĩnh, dường như tách biệt hoàn toàn với phố xá tấp nập bên ngoài.


Đi được một lúc, Bách Lý Minh Xu không khỏi cảm khái: “Đường phố Bắc Hạ thật náo nhiệt.”
Diệp Tống liếc mắt nói: “Đó là đương nhiên, Nhung Địch các ngươi làm gì có.”
“Sao ngươi biết không có?” Bách Lý Minh Xu nhìn Diệp Tống có chút bất mãn, sau đó đột nhiên lại bình tĩnh nói, “Ừm, đúng là không có.

Mấy năm gần đây, Nhung Địch học tập Bắc Hạ, xây dựng không ít nhà ngói nhưng vẫn chưa thành thục.

Cũng nhờ phúc của Bắc Hạ, nên tộc của chúng ta mới không phải lâm vào vận mệnh lưu lạc ngoài thảo nguyên và sa mạc.”
Diệp Tống hừ cười một tiếng: “Ngoài miệng ngươi nói như vậy, nhưng hành động của Nhung Địch các ngươi lại không thế.

Nếu đã chịu ân tình của Bắc Hạ, sao còn muốn lấy oán trả ơn?”
Bách Lý Minh Xu đáp: “Vua của một nước luôn có suy tính của riêng mình, ngươi tưởng rằng chỉ cần dựa vào tri ân báo đáp là có thể giữ cho quốc gia của mình luôn hòa bình và ổn định sao?”
“Ngươi đừng cùng ta nói đạo làm vua”, Diệp Tống vừa đi vừa nói chuyện, “Ta chỉ hỏi ngươi, Nhung Địch các ngươi sở dĩ dám tấn công biên cảnh chúng ta là do có người xúi giục phải không?”
“Ngươi hỏi ta cũng vô dụng, ta không biết mấy cái này.”
“Vậy ngươi quan tâm cái gì? Chỉ biết đánh giặc thôi sao?”
“Liên quan ngươi cái rắm.”
Không bao lâu sau hai người đã tới tướng quân phủ.

Bách Lý Minh Xu đứng trước cửa phủ nhìn hai thủ vệ đứng bên ngoài, lại ngửa đầu nhìn biển phủ bên trên, không nhúc nhích.

Diệp Tống đi lên mấy bậc thang mới quay đầu lại nhìn nàng.

Bách Lý Minh Xu hỏi: “Nơi này chính là nhà của Diệp Tu sao?”
Trong mắt Diệp Tống chợt lóe lên ý chế nhạo, nói: “Ngươi rốt cuộc có vào hay không?”
Lúc đến phòng ăn, nha hoàn đã bày biện xong bàn thiện.

Diệp Thanh và Xuân Xuân cũng đã đi vào, đại tướng quân động tác nhanh nhẹn, sau khi luyện binh trở về đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ chỉnh tề ngồi ở giữa.


Lúc Diệp Tống đưa Bách Lý Minh Xu tiến vào, tầm mắt hai cha con chạm vào nhau.

Diệp Thanh tò mò nhìn Bách Lý Minh Xu, gương mặt tươi cười lại kéo cánh tay Diệp Tống nói: “Muội đang thắc mắc không hiểu sao tới giờ cơm mà nhị tỷ còn chạy đi đâu, thì ra là mời khách tới nhà chúng ta a.

Nhị tỷ, nàng là…”
Diệp Tống nhìn đại tướng quân và Diệp Thanh chớp chớp mắt: “Trưởng công chúa tới nhà chúng ta dùng bữa.”
Bách Lý Minh Xu nhìn đại tướng quân gật gật đầu, đại tướng quân cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Trưởng công chúa xin đừng khách khí, mau ngồi xuống.”
Diệp Thanh ngồi bên cạnh Diệp Tống, nhịn không được lại lén nhìn Bách Lý Minh Xu, nhỏ giọng hỏi: “Nhị tỷ, công chúa có đôi mắt màu lam thật đẹp, người Nhung Địch đều như vậy sao?”
Diệp Tống không nghĩ đến vấn đề này cho nên suy nghĩ một chút mới đáp: “Chắc là chỉ có quý tộc ở Nhung Địch mới có.”
Chỗ ngồi bên cạnh Bách Lý Minh Xu trống không.

Diệp Tống liền hỏi: “Đại ca con chưa về sao?”
Diệp Thanh biểu tình vui vẻ, mặt mày hớn hở nói: “Về rồi, huynh ấy đang đi tắm gội thay y phục.”
Đại tướng quân hàn huyên vài câu với Bách Lý Minh Xu, Bách Lý Minh Xu đều trả lời vô cùng thỏa đáng, không quá nhiều cũng không quá ít.

Người đang vắng mặt trong phòng ăn cũng chuẩn bị tới.

Sau khi Diệp Tu thay y phục, vẫn mặc màu lam theo thói quen, trên người không còn hương vị của quân doanh nữa mà mang theo tinh thần ung dung sảng khoái.

Cặp mắt kia không hề lãnh thước như trên sa trường mà tràn ngập vẻ ôn hòa ấm áp.

Chủ yếu là do đang ở nhà nên mới tùy ý như vậy, hắn không hề nghĩ tới lại có khách tới thăm nhà, tóc chưa khô chỉ tùy ý xõa ra mà tới ăn cơm.


Kết quả Diệp Tu vừa ngẩng đầu lên bất ngờ bắt gặp Bách Lý Minh Xu cũng đang nghiêng đầu nhìn ra, cả hai đều kinh ngạc.

Ánh mắt nàng xanh thẳm như hồ nước, cảm giác như chỉ cần có gió thổi qua, mặt hồ ấy liền dao động mạnh mẽ.

Bách Lý Minh Xu có chút hoảng hốt, ánh mắt không tự chủ được mà dừng trên vạt áo Diệp Tu.

Nơi đó thật sự chỉnh tề và hoàn hảo.

Hai hàng lông mày của Diệp Tu nhíu lại nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
Bách Lý Minh Xu rũ mắt xuống, nhàn nhạt cười đáp: “Diệp Tu tướng quân đã lâu không thấy, ý tứ này là không chào đón ta sao?”
“Sao lại không! Chúng ta rất hoan nghênh trưởng công chúa tới đây!” đại tướng quân ha ha hô hô đáp lời, “Tu, mau tới đây ngồi, chỉ còn thiếu mỗi con thôi.”
Diệp Tu đành phải tiến tới ngồi xuống, mọi người động đũa bắt đầu ăn.

Diệp Tu cơ bản không có đề tài gì để nói với Bách Lý Minh Xu, không khí trên bàn có chút quái quái, tròng mắt Diệp Thanh không ngừng đảo qua giữa Diệp Tu và Bách Lý Minh Xu, thi thoảng lại ngây ngô cười.

Diệp Tu thình lình bắt được ánh mắt của Diệp Thanh hỏi: “Có gì buồn cười sao?”
Diệp Thanh lắc đầu: “Không, không có.

Đại ca, công chúa lần đầu tới nhà chúng ta, huynh xụ mặt ra làm cái gì a?”
Cơ mặt Diệp Tu thật sự có chút cứng đờ, hắn hỏi: “Không biết công chúa tại sao lại có nhã hứng tới tướng quân phủ của chúng ta vậy?”
Bách Lý Minh Xu đáp: “Vừa lúc có hứng thú.

Diệp Tu tướng quân, ngươi và ta tuy chạm mặt nhau trên sa trường nhưng hiện giờ hai nước đã giao hảo với nhau, chẳng lẽ tướng quân vẫn còn coi Bách Lý ta là kẻ thù sao?”
Diệp Tu làm như không có việc gì nói: “Không phải công chúa từng hao hết tâm tư muốn gϊếŧ ta sao?”
Bách Lý Minh Xu cầm lấy bầu rượu, rót cho Diệp Tu và chính mình một chén: “Lúc ấy khác lúc này khác, ta tin Diệp Tu tướng quân là người hiểu lý lẽ, nếu như tướng quân không chê, Bách Lý xin lấy rượu bồi tội, kính ngài một ly.” Dứt lời nàng ngửa đầu uống cạn.

Diệp Tu liếc nàng một cái, không tỏ ý kiến.

Diệp Tống ở bên cạnh cười như không cười lên tiếng: “Đại ca, trưởng công chúa đã như vậy rồi, huynh cũng nên chừa cho nàng ấy chút mặt mũi chứ.”
Diệp Tu đưa cho Diệp Tống ánh mắt xem thường, bưng chén rượu lên uống cạn, sau đó vẫn tiếp tục bám lấy chủ đề không buông: “Tại sao công chúa lại tới tướng quân phủ?”

Bách Lý Minh Xu thấy hắn hỏi nhiều, hơi tức giận, lập tức đáp: “Diệp Tu, ngươi tưởng ta thích tới đây sao, chẳng qua ta chỉ muốn cho Diệp tiểu thư chút mặt mũi mà thôi.”
Diệp Tống ho khụ một tiếng: “Trên thực tế, người là do muội mời đến, người tới là khách, đại ca, huynh nên khách khí một chút.”
Diệp Tu không mặn không nhạt liếc Diệp Tống: “Ý ta muốn hỏi là, Hoàng Thượng chưa hạ lệnh mở cửa hành cung, bất luận kể nào cũng không được vào, sao trưởng công chúa lại có thể ở đây?”
Diệp Tống: “Trèo tường ra a.”
Diệp Tu giật giật khóe miệng: “….Cơm nước xong, nhân lúc chưa bị phát hiện, mau chóng đưa người về.”
Bách Lý Minh Xu buồn bã ăn cơm.

Chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra, mỗi khi Diệp Tu gắp món nào, nàng cũng gắp qua món ấy, sau đó liền cảm thấy khẩu vị của hắn cũng không tồi, đỡ chán ghét hơn một chút.

Diệp Thanh nhìn rất rõ, ở bên tai Diệp Tống nhỏ giọng nói thầm: “Nhị tỷ, ánh mắt của đại ca quả không sai.”
Tai Diệp Tu rất thính, chiếc đũa trên tay chỉ dừng một chút, vẫn là tự mình hiểu chứ không nói gì, nếu không dù hắn có một trăm cái mồm cũng khó giải thích được.

Sau khi ăn xong Diệp Tống liền hỏi: “Trưởng công chúa, đồ ăn trong phủ có hợp khẩu vị của ngươi không?”
Bách Lý Minh Xu nghiêm trang đáp: “Rất ngon.” Chỉ là rượu ở đây khá mạnh, nàng chỉ uống có một chút, gương mặt đã ửng hồng lên.

Nha hoàn mang tới cho nàng ly trà giải rượu, ai ngờ ánh mắt màu lam sâu thẳm tựa hồ nước kia lại nhìn chằm chằm nha hoàn, dường như có thể câu mất linh hồn nhỏ bé của người đối diện, cho dù là nữ tử, cũng khiến nha hoàn tim đập chân run.

Bách Lý Minh Xu nói: “Ngươi thấy ta say hay sao mà lại đưa trà giải rượu cho ta?”
“Này là…” Nha hoàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bách Lý Minh Xu lại nói: “Ta ở Nhung Địch, cưỡi ngựa uống rượu trên thảo nguyên cả ngàn ly không say.

Rượu của Bắc Hạ các ngươi, uống vào chẳng khác gì nước lã.”
Diệp Tống bảo nha hoàn lui ra, cảm thấy buồn cười nói: “Ở Bắc Hạ, sau khi ăn xong sẽ uống trà tráng miệng, cũng là cách kéo dài tuổi thọ, không nhất thiết phải say mới uống.

Công chúa có thể thử nhấm nháp một chút, đây là loại trà mới của năm nay.”
Bách Lý Minh Xu chống cằm, nghiêng đầu nhìn Diệp Tu, Diệp Tu bị nàng nhìn đến nhíu mày.

Nàng bụm mặt xoa xoa nói: “Ta không uống, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo, ngươi không thể vô duyên vô cớ mời ta ăn cơm, ngươi muốn ta làm gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận