Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


Diệp Tống cười nói: “Trưởng công chúa quả nhiên là người thẳng thắn, nói chuyện không cần phải vòng vo nhiều.

Không biết ngươi còn nhớ quân sư Lưu Ngoạt bên cạnh đại ca ta không, lúc ở Tây mạc hắn đã bị các ngươi bắt làm tù binh.”
Bách Lý Minh Xu, cười lên tiếng, thanh âm êm tai tựa như gió thổi trên thảo nguyên, ánh mắt Diệp Tu không tự chủ được mà hướng về phía nàng.

Nàng nói: “Tất nhiên là nhớ, không phải là cái tên thư sinh dẻo mồm dẻo miệng đó sao.”
“Lúc trước tại sao ngươi không gϊếŧ hắn? Nếu gϊếŧ hắn thì đã có thể làm giảm nhuệ khí của tướng sĩ Bắc Hạ ta.” Diệp Tống nói.
“Giảm nhuệ khí Bắc Hạ?” Bách Lý Minh Xu lắc đầu, “Ta nghe nói Lưu quân sư là phụ tá đắc lực bên người Diệp Tu, nếu gϊếŧ hắn, theo tính cách của Diệp Tu, trước tiên hắn sẽ như mãnh hổ công chiếm Nhung Địch.”
Diệp Tống cười như không cười nhìn Diệp Tu: “Không ngờ ngươi lại hiểu rõ đại ca ta như thế.”
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Huống chi ta cũng không phải kẻ thích lạm sát người vô tội, so với việc gϊếŧ Lưu quân sư, ta muốn khiến hắn quy hàng hơn, để hắn nói ra những tin tức hữu dụng, như thế bọn ta sẽ có thể chiến thắng dễ dàng.” Bách Lý Minh Xu nói, ánh mắt trong veo như nước nhìn Diệp Tu, “Nếu ta gϊếŧ Lưu quân sư, ngươi hẳn sẽ oán hận ta lắm.”
Diệp Tu ngẩn ra.

Bách Lý Minh Xu buồn bã nắm nắm tóc mình, nói: “Nếu lúc trước ở trên chiến trường ta gϊếŧ ngươi, hoặc ngươi gϊếŧ ta thì tốt biết bao.”
Diệp Tu sau một lúc lâu mới mở miệng, thanh âm khác hẳn so với bình thường: “Ngươi say rồi.”
“Có cái rắm, ngươi mới say.” Bách Lý Minh Xu quay đầu hỏi Diệp Tống, “Sao tự nhiên ngươi lại nhắc tới Lưu quân sư?”
Diệp Tống đi thẳng vào vấn đề: “Nhi tử của Tể tướng trong triều ta bị gϊếŧ, hắn vì trả thù, nên một mực khẳng định việc Lưu Ngoạt bị bắt làm tù binh của Nhung Địch lại có thể bình yên trở về là vì hắn là gian tế, yêu cầu Hoàng Thượng xử tử Lưu Ngoạt.”
Bách Lý Minh Xu híp mắt, suy nghĩ rồi nói: “Ngươi muốn ta giúp chứng minh sự trong sạch cho Lưu quân sư?”
“Công chúa anh minh.”
“Việc này có gì khó”, Bách Lý Minh Xu nói, “Nhưng mà dựa vào đâu mà ta phải giúp ngươi?”
Diệp Tống không vội, cười nói: “Trưởng công chúa là người quang minh lỗi lạc, trọng tình trong nghĩa, ta tin chỉ với lương tâm của mình, trưởng công chúa nhất định sẽ giúp.”

Bách Lý Minh Xu lại bắt đầu đưa tay lên mặt xoa nắn, rầu rĩ nói; “Ngươi đừng tưởng mình chỉ cần nói một hai câu dễ nghe, ta liền giúp ngươi.”
“Lát nữa ta bảo đại ca đưa ngươi về.”
“….Thành giao.”
Diệp Tu: “…”
Diệp Tống làm vậy, một mặt là giúp Lưu Ngoạt, nhưng suy cho cùng vẫn là vì Diệp Tu, hắn sao có thể không phối hợp.

Nên dù hắn có nhăn mày bất mãn cũng sẽ không mở miệng cự tuyệt.

Diệp Tống ngồi xổm lên ghế, cười gian xảo, một bên giảo hoạt nhìn Diệp Tu, một bên lại thổi gió bên tai Bách Lý Minh Xu, thấp giọng nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ uống say hơn một chút, say đến mức không thể tự mình đi được.”
Bách Lý Minh Xu không biết là đang thanh tỉnh hay hồ đồ liền tin vào lời Diệp Tống, đập bàn nói: “Đem rượu lên đây, ta thấy rượu của Bắc Hạ các ngươi không tồi, đúng lúc bản công chúa đang khát.”
Diệp Tu vừa định ngăn cản, Diệp Tống đã phất tay phân phó nha hoàn: “Hiếm khi công chúa có hứng thú, đi xuống hầm lấy bình nữ nhi hồng tốt nhất ra đây cho công chúa giải khát.”
“A Tống, không được làm bậy.” Diệp Tu nhẹ giọng trách mắng.
Diệp Tống còn chưa đáp lời, Bách Lý Minh Xu ngẩng đầu lên đập tay lên vai Diệp Tống, mượn sức tiến lại gần Diệp Tu trừng mắt nói: “Lão tử muốn uống rượu, Diệp nhị đi lấy rượu cho ta, ai cho ngươi quản?”
Diệp đại tướng quân không nhúng tay vào chuyện này, ăn cơm no liền rời khỏi phòng ăn, còn Diệp Thanh lại vô cùng thích thú, vẫn luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Nàng nhâm nhi tách trà, cảm khái nói: “Giống, thật giống.”
Diệp Tống: “Giống cái gì?”
Diệp Tu một chút cũng không khách khí: “Giống muội lúc say điên điên khùng khùng.”
Diệp Tống sờ sờ cái mũi, nhìn Bách Lý Minh Xu nói: “Lúc muội uống say chưa bao giờ mượn rượu làm càn ngu ngốc giống nàng ta.”
“Ai ngốc?” Bách Lý Minh Xu nhìn thẳng vào Diệp Tống.
“Ngươi ngốc.” Diệp Tống đáp.
Bách Lý Minh Xu nổi giận, đúng lúc nha hoàn nhanh chân nhanh tay mang tới một vò rượu, Diệp Tống mở nắp bình ra, hương rượu thơm nồng liền tỏa ra bốn phía, nàng nhét vò rượu vào trong lòng Bách Lý Minh Xu, Bách Lý Minh Xu liền quên luôn việc muốn đánh Diệp Tống, nàng cầm vò rượu lên, ngửi rồi lại ngửi.


Nàng hoàn toàn coi bình nữ nhi hồng này giống như nước trái cây, thỏa sức thưởng thức.

Tam huynh muội Diệp gia đều há hốc mồm nhìn nàng.

Diệp Tu đen mặt.

Diệp Tống hỏi nha hoàn: “Rượu ủ mấy năm?”
Nha hoàn cung kính nói: “Nô tỳ định lấy loại mười năm, nhưng gặp phải đại tướng quân, ngài nói phải lấy loại ba mươi năm nên bảo nô tỳ cầm đến loại ba mươi năm.”
Tam huynh muội lặng im không nói gì.

Sau đó vang lên âm thanh loảng xỏang, vò rượu rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh, bắn ướt một góc váy Bách Lý Minh Xu.

Bách Lý Minh Xu hai má hồng hồng, hai mắt lảo đảo, ngươi mềm nhũn muốn ngã xuống.
Diệp Tống không có ý định sẽ đỡ nàng, còn Diệp Thanh dù có lòng cũng không có sức, mắt thấy Bách Lý Minh Xu sắp ngã vào đống mảnh sứ bên dưới, cuối cùng Diệp Tu cũng không nhịn được đành phải phi qua, chớp mắt đã tiến đến phía sau Bách Lý Minh Xu, hắn duỗi tay ôm lấy eo nàng, để nàng tựa vào lồng ngực mình.

Diệp Tống cười tủm tìm lắc lắc tay nhìn Diệp Tu nói: “Đại ca, Bách Lý Minh Xu công chúa đành giao cho huynh, huynh đưa nàng ta về đi.” Quay đầu nàng túm lấy Diệp Thanh, “A Thanh, đừng nhìn nữa, về phòng nghỉ ngơi.”
Diệp Tu đen mặt nhìn hai chị em đi xa rồi mới cúi đầu nhìn Bách Lý Minh Xu đang ngủ trong lòng mình, hai má ửng hồng như đóa anh đào nở rộ, xinh đẹp vô cùng.

Diệp Tu không có cách nào, đành phải hạ người xuống, chuyển Bách Lý Minh Xu ra sau lưng, cõng nàng đi ra ngoài.

Thời tiết khá nóng, trong gió đêm hè còn mang theo chút nhiệt, thi thoảng lại có ánh chớp ở phía đông kèm theo vài tiếng sấm nho nhỏ.


Khả năng sau nửa đêm sẽ có mưa to.
Không đi được bao xa, trên chóp mũi Diệp Tu bao phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Bách Lý Minh Xu uống say, người mềm nhũn, cằm chống lên đầu vai hắn, hơi nghiêng đầu, hô hấp phả vào cổ Diệp Tu.

Diệp Tu luôn giữ mình trong sạch, nghiêm cẩn tự kiềm chế, ngoại trừ người nhà của hắn, chưa từng có nữ tử nào tiếp xúc gần gũi với hắn cả.

Hai người đã từng chém gϊếŧ nhau trên chiến trường, lập trường cũng đối lập, nhưng đối với loại cảm giác này, trong lòng hắn…dường như cũng không chán ghét.

Nếu là một nữ tử khác, liệu có giống như thế này không?
Trong đầu hắn, hình ảnh để lại sâu đậm nhất chính là đôi con ngươi màu lam độc nhất kia, vừa quật cường, vừa quyết đoán.
Diệp Tu nện từng bước chân lên mặt đất, Bách Lý Minh Xu duỗi dài cánh tay, ống tay áo bị kéo lên lúc nào không biết để lộ ra hai cẳng tay trắng nõn không muốn rời xa mà vòng quanh cổ Diệp Tu, nàng vô thức cọ cọ vào cổ hắn, ngón tay mơn trớn vạt áo hắn, vẫn là cảm giác mềm mại mà nàng đã quen thuộc.

Bách Lý Minh Xu vừa buồn vừa rối rắm, như tỉnh như mơ nói: “Còn nhớ rõ lần đầu ta gặp ngươi…”
Diệp Tu đợi một lúc lâu cũng không thấy phía sau nói thêm gì, không nhịn được hỏi: “Như thế nào?”
Bách Lý Minh Xu giật giật mày, hai mắt chậm rãi mở ra đón nhận làn gió đang thổi tới, nàng hạ mắt xuống nhìn chằm chằm sườn mặt Diệp Tu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có tin ta đối với ngươi nhất kiến chung tình không?”
Diệp Tu mặt không đổi sắc đáp: “Không tin.”
Nói xong hắn liền nhanh bước chân, thời gian trôi chậm quá, hắn cần phải đẩy nhanh lên, tránh đi cái đề tài hắn không muốn nghĩ tới.

Ai ngờ Bách Lý Minh Xu đột nhiên nâng tay lên, ngón tay mơn trớn trán và mũi hắn.

Động tác của nàng mang theo nhu tình cùng ái mộ khiến Diệp Tu như bị sét đánh, hắn giống như chịu phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh, trực tiếp nhảy lên nóc nhà, cõng Bách Lý Minh Xu vượt nóc băng tường.

Bằng tốc độ nhanh nhất, hắn đưa Bách Lý Minh Xu về hành cung, thần không biết quỷ không hay đặt nàng vào tẩm điện, không nghỉ ngơi chút nào liền xoay người rời đi.


Bách Lý Minh Xu đỡ tường, cố gắng đứng vững, mê màn nhìn bóng dáng Diệp Tu qua màn cửa mỏng, thấp giọng hỏi: “Ngươi có chán ghét ta không?”
Diệp Tu bình tĩnh đáp: “Công chúa là người thông minh, người nên biết rằng ở đây không nên đặt tâm tư của mình vào Diệp Tu, vì như vậy đối với công chúa mà nói chỉ có hại, không có lợi.

Công chúa chịu ra mặt giúp Lưu Ngoạt, chính là giúp Diệp Tu, đại ân đại đức này Diệp Tu vô cùng cảm kích, khi có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.

Canh giờ không còn sớm nữa, Diệp Tu xin cáo từ.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Tu nói nhiều như vậy với Bách Lý Minh Xu, nói xong hắn cũng không có nàng cơ hội đáp lại, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trần Mình Quang đứng trong góc tối nhìn thân ảnh Diệp Tu rời đi, rồi lại nhìn về hướng tẩm điện, âm thẩm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trưởng công chúa trở lại thì tốt rồi, nếu không thấy người, dù hắn có một trăm cái đầu cũng không đủ.

Ngày hôm sau, Bách Lý Minh Xu đệ trình một tấu thư lên Hoàng Đế Bắc Hạ, trong đó ghi cụ thể quá trình bắt giữ Lưu Ngoạt, đây cũng coi như là chứng minh sự trong sạch cho hắn.

Lúc lâm triều, Lưu Ngoạt bị trói vào đại điện, sinh tử của hắn sẽ được quyết định ở đây.

Công công bên người Tô Nhược Thanh tuyên đọc tấu thư, Lý tướng nghe xong là người đầu tiên đứng ra nói không phục, nếu Lưu Ngoạt thật sự cấu kết với Nhung Địch, trưởng công chúa nói giúp hắn là điều đương nhiên, tấu thư này không đủ để làm chứng.

Lúc đó Tô Nhược Thanh chỉ thoáng suy nghĩ một chút liền nói: “Điều ái khanh nói trẫm hiểu, trẫm cũng có băn khoăn này nên cho gọi trưởng công chúa lên triều đối chất.”
Nói xong liền ra hiệu cho công công bên cạnh, hắn giơ cây phất trần lên, phụ xướng: “Truyền – trưởng công chúa Nhung Địch.”
Lý tướng thân thể cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi.
Bách Lý Minh Xu một thân váy dài, tóc kết thành hai bím vấn ra sau đầu, dáng người nổi bật, đặc biệt là cặp mắt kia, khiến văn võ bá quan nhìn không rời mắt.

Nàng chỉ khom người hành lễ với Tô Nhược Thanh, coi như tỏ thái độ tôn trọng với hoàng thất Bắc Hạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận