Tô Nhược Thanh nói: “Trưởng công chúa, ngươi có thể thuật lại cho văn võ bá quan một lần nữa về những gì ngươi viết trong tấu thư được không?”
Bách Lý Minh Xu nghiêng người nhìn Lý tướng, biểu cảm của hắn liền biến đổi.
Nàng nhàn nhạt cười, nói: “Lúc ở ngoài điện ta đã nghe rất rõ ràng, chẳng lẽ thần tử trong điện lại không nghe rõ sao? Do không muốn tin vào chân tướng sự thật hay do không tin vào lỗ tai mình? Ta bắt quân sư vệ tướng quân của các ngươi mà không gϊếŧ, xem như kế hoạch tác chiến của ta bị bại lộ nên để cho hắn trốn khỏi đại bản doanh, đây không phải là ý muốn của ta, nếu không, Nhung Địch bọn ta đã không thua Bắc Hạ các ngươi.
Các ngươi còn có nghi hoặc gì nữa?” Nàng hỏi Lý tướng, “Hình như ngươi không phục?”
Lý tướng nói: “Nếu trưởng công chúa nói chiến sự bị bại lộ nên mới dẫn tới thất bại.
Lưu Ngoạt rõ ràng là lý do lớn nhất, đáng lẽ phải căm hận hắn mới đúng, sao giờ trưởng công chúa còn nguyện ý đứng ra chứng minh sự trong sạch cho Lưu Ngoạt? Chỉ sợ hai người là đồng lõa nên mới làm thế.”
Bách Lý Minh Xu chẹp miệng nói: “Quan hệ giữa hai nước không có cái gọi là vĩnh viễn là bạn bè hay vĩnh viễn là kẻ địch, vị đại nhân này nói vậy là có ý gì, cảm thấy ta phải căm hận các ngươi mới đúng, cố tình châm ngòi quan hệ giữa Bắc Hạ và Nhung Địch sao?” Lý tướng nghẹn lời, Bách Lý Minh Xu lại cười nói, “Huống chi dù là đồng lõa cũng chưa chắc sẽ giúp nhau, đại nhân đây thấy thế có đúng không?”
Lý tướng hừ lạnh một tiếng: “Nhung Địch thất bại còn muốn giúp kẻ địch của mình, đúng là vừa ngu xuẩn vừa buồn cười! Lúc ấy trưởng công chúa chưa gϊếŧ hắn, giờ lại giúp hắn, không phải thông đồng với nhau thì là gì?”
“Lúc ấy?” Bách Lý Minh Xu liếc Lý tướng, “Lúc ấy ta là Đại tướng quân của Nhung Địch, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, không muốn gϊếŧ thì không gϊếŧ, liên quan quái gì đến ngươi? Cái loại ngươi cũng biết ra trận đánh nhau à?”
“Ngươi!”
“Tóm lại, Bắc Hạ đã đánh thắng Nhung Địch bọn ta, đây là lần đầu tiên ta nghe nói thần tử không quan tâm đến việc thưởng cho tam quân, ngược lại còn muốn gϊếŧ công thần.
Ở Nhung Địch bọn ta, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Đây là chuyện của Bắc Hạ, xử lý thế nào không liên quan đến ta, ta nói xong rồi.”
Tô Nhược Thanh chưa có kết luận, Lý tướng không bỏ qua lại nói: “Dù nói thế nào đi nữa, đây chỉ là lời nói của một mình trưởng công chúa, trưởng công chúa nói Lưu Ngoạt trong sạch là hắn trong sạch, nói hắn không trong sạch là hắn không trong sạch.
Nhưng có chứng cứ gì để chứng minh?”
“Cần chứng cứ”, Bách Lý Minh Xu xoa cằm suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Lý tướng, cất cao giọng cười, “Đúng là ta còn giữ lại một phần thư từ, có muốn ta trình lên vương thượng không?”
Lý tướng vừa nghe, miệng lập tức ngậm chặt lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn không hề nghĩ tới, Bách Lý Minh Xu sẽ tự mình tới đây làm chứng cho Lưu Ngoạt.
“Đại nhân không cần khẩn trương như vậy”, Bách Lý Minh Xu xem biểu cảm của hắn vô cùng thích thú, không chỉ nàng, Diệp Tống cũng vô cùng sảng khoái.
Bách Lý Minh Xu nói, “Thư từ gì đó mới là giả dối, trước giờ ta làm việc chưa bao giờ yêu cầu người ta lưu giữ lại, tin hay không thì tùy.
Chuyện này các ngươi cứ tự phán đoán đi.”
Lý tướng trầm ngâm, khí thế rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, nói: “Lão hủ còn một vấn đề cuối cùng.”
“Mời đại nhân cứ nói.”
“Sao trưởng công chúa biết tội của Lưu Ngoạt chưa định, ai đã mời trưởng công chúa đến làm chứng?”
Bách Lý Minh Xu lại nói: “Nhờ đại ân của vương thượng nên ta được ở tại hành cung xa hoa.
Tuy không được ra ngoài, nhưng vẫn có thể hỏi thăm một chút tin tức chứ, vốn là ta muốn hỏi thăm vương thượng xem định khi nào giải lệnh cấm cho ta.”
Tô Nhược Thanh hiểu, Bách Lý Minh Xu rõ ràng là một câu hai nghĩa.
Lý tướng rất phẫn hận nhưng vẫn lý trí không tiếp tục tranh cãi nữa.
Nếu tiếp tục cãi cọ ai biết sẽ lỡ lộ ra cái gì.
Vì thế đành phải nghẹn khuất xin Hoàng Thượng định đoạt.
Sau đó đến lượt Tô Thần tiến lên bẩm báo lại việc điều tra vụ ẩu đả ở tướng quân phủ cùng với kết quả điều tra về Lý Cố, trình lên danh sách nhân chứng và vật chứng, chứng minh Lý Cố tuy bị Diệp Tống gϊếŧ chết, nhưng do phạm vào quân kỷ, tể tướng phủ còn chủ động khơi mào đến phủ tướng quân tranh chấp, quản gia do khiêu khích trước, Diệp Tống vì tự bảo vệ mình nên mới thất thủ gϊếŧ người, theo luật của Bắc Hạ là vô tội.
Lý tướng tức giận đến ngất đi, Tô Nhược Thanh sai người đưa hắn về phủ Tể tướng, phái thái y đi theo chẩn trị.
Cuối cùng, Lưu Ngoạt và Diệp Tống đều vô tội.
Vì để an ủi tuổi già cho Lý tướng, Tô Nhược Thanh ban thưởng cho phủ Tể tướng, phí sửa chữa cho phủ tướng quân sẽ được trích từ quốc khố.
Việc này coi như khép lại.
Lâm triều, Tô Nhược Thanh từ trên long ỷ đứng lên, phất long bào, sắc mặt vắng lặng thanh tuấn.
Thấy hắn đi rồi, văn võ bá quan mới dám lui ra.
Chỉ là Tô Nhược Thanh vẫn chưa đi đến thiên điện, hắn vẫn đang đứng sau màn che, long bào trên người hợp nhất với màu của màn che nên khó mà phát hiện được.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lật lên một góc màn che, nhìn ra bên ngoài.
Diệp Tống tiến lên đỡ Lưu Ngoạt đứng dậy, cởi trói cho hắn.
Lưu Ngoạt vẫn cười văn nhã: “Đa tạ nhị tiểu thư.” Hắn cử động tứ chi bị tê dại, “Xem ra Lưu mỗ đúng là già rồi, mới bị trói một lát đã không đứng lên được.”
Diệp Tống cười như không cười, đấm hắn một quyền nói: “Đúng là tên thư sinh.”
Tô Nhược Thanh buông màn che, xoay người rời đi.
Chỉ là động tác rất nhỏ này khiến màn che nhẹ nhàng run rẩy lại bị Diệp Tống phát hiện.
Nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy bóng dáng góc áo biến mất, trong lòng nổi lên đau xót, giống như bị kim đâm một cái.
Tô Nhược Thanh đi vào thiên điện, đột nhiên phát hiện, đã lâu rồi nàng chưa cười với hắn như vậy.
Rốt cuộc vì cái gì lại khiến bọn họ trở thành như bây giờ? Tô Nhược Thanh nghĩ, là do du͙ƈ vọиɠ của hắn sao, hắn vẫn luôn muốn hoàn toàn chiếm hữu nàng.
Lưu Ngoạt quay lại cúi đầu vái lạy Diệp Tu và Bách Lý Minh Xu: “Đạ tạ tướng quân, đa tạ trưởng công chúa.”
Bách Lý Minh Xu liếc Diệp Tu một cái, xoay người ra khỏi điện, nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, cái tạ này, ta sẽ tự chuyển tới đúng người, không cần phiền Lưu quân sư.”
Lưu Ngoạt hiểu rõ mà cười.
Trần Minh Quang phụ trách hộ tống Bách Lý Minh Xu trở về hành cung, Diệp Tống cũng vừa lúc bước ra, huýt sáo với Trần Minh Quang: “Trần đại nhân, hôm nào lại mời ngài uống rượu.”
Bên tai Trần Minh Quang ửng đỏ, không đáp một tiếng liền vội vàng đi.
Trong lòng hắn giống như gương sáng, uống rượu vào dễ hỏng việc.
Lưu Ngoạt vắt tay lên trán, cười nhìn Trần Minh Quang đi xa, tấm tắc nói: “Mị lực của nhị tiểu thư thật không tồi.” Diệp Tống thúc khuỷu tay lên ngực hắn, hắn đau đớn gập người xuống mãi không thôi.
Sáng sớm trời đổ mưa to, hiện tại trời lại nắng chói chang, hơi nước bốc lên hầm hập khó chịu vô cùng.
Ba người Diệp Tống, Diệp Tu và Lưu Ngoạt rời đi chưa được bao lâu, phía đông liền xuất hiện một nhóm người mặc cung trang cung nữ thái giám, ở giữa là một bộ liễn che rèm lụa mỏng.
Bộ liễn còn chưa tới, một tiểu cung nữ nghe theo lời phân phó của người bên trong chạy chậm tới nói: “Đại nhân xin dừng bước, nương nương có chuyện muốn nói cùng với mấy vị đại nhân.”
Diệp Tống nheo mắt, đứng yên chờ đợi, không nói gì.
Diệp Tu ở bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Phi tần hậu cung của Hoàng Thượng không nhiều lắm, phô trương như vậy chỉ có thể là nữ nhi của Lý tướng, Lý Như Ý, quý phi nương nương.
Diệp Tống không nói được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, lâu vậy rồi, cuối cùng cũng được gặp hậu cung giai lệ nữ nhân của hắn, Tô Nhược Thanh.
Nhóm người rất nhanh đã tới trước mặt mọi người, bộ liễn đẹp đẽ dừng cách họ ba bước.
Bộ liền hạ xuống, một người bước ra, đây là một nữ tử kiều diễm, phấn nộn như hoa, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều phong nhã, dung mạo tinh tế, trong tay cầm khăn gấm, ngón tay trắng như ngọc, đúng là một đại mỹ nhân hiếm có.
Chỉ là giờ phút này trên mặt nàng ta khó nén được vẻ tiều tụy, chắc là nghe Lý tướng bị té xỉu trên triều nên mới vội vàng tới.
Ai ngờ lúc này đã lỡ mất rồi.
Vị quý phi nương nương này liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Tu, sắc mặt nôn nóng dần trở nên âm trầm: “Bổn cung tưởng là ai, hóa ra là vệ tướng quân, xin chào ngài.” Nói xong liền nhẹ nhàng hành lễ.
Diệp Tu vội đáp: “Không dám, vi thần xin thỉnh an quý phi nương nương.”
Lưu Ngoạt cũng hành lễ, còn Diệp Tống lại rất bình tĩnh, chỉ nhìn Lý Như Ý, vẫn chưa có bất kỳ động thái nào.
Lý Như Ý nói: “Vệ tướng quân có gặp phụ thân của bổn cung không? Ông ấy thế nào?”
Diệp Tu nhấp môi nói: “Lý tướng có chút kích động.
Hoàng Thượng đã phái thái y đi theo, chắc sẽ không có gì trở ngại.”
“Không sao?” Đuôi lông mày Lý Như Ý nhếch lên, thay đổi ngữ khí, “Phụ thân của bổn cung đến tột cùng vì sao lại kích động, chắc trong lòng vệ tướng quân hiểu rõ, không cần bổn cung phải nói ra.
Tốt nhất là không có mệnh hệ gì, nếu không, bổn cung nhất định khiến vệ tướng quân và toàn bộ tướng quân phủ phải trả giá.”
Diệp Tu cúi đầu không nói.
Khóe miệng Lý Như Ý nhếch lên ý cười âm lãnh, quay đầu nhìn Diệp Tống.
Kỳ thật nàng ta đã sớm chú ý tới nàng, cũng chỉ cần liếc mắt qua một cái là có thể đoán ra thân phận Diệp Tống.
Trong triều chỉ có một nữ quan, tất cả cũng do Tô Nhược Thanh ngầm đồng ý.
Lý Như Ý lên giọng ngả ngớn: “Vị này, hẳn là Diệp gia nhị tiểu thư.”
Diệp Tống đơn giản phun ra hai chữ: “Diệp Tống.”
Lý Như Ý đi về phía trước một bước, đứng trước mặt Diệp Tống, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, lộ ra biểu cảm khinh miệt, mang theo hận ý thấu xương, đột nhiên giơ tay tát lên mặt Diệp Tống.
“Nương nương!” Diệp Tu kinh hô một tiếng, vừa định ra tay ngăn cản đã bị Lưu Ngoạt ở phía sau kéo lại, cố gắng nhịn xuống.
Nếu ra tay lúc này, chuyện sẽ không dừng lại mà càng ngày càng rối, không chừng còn phức tạp hơn.
Hắn không biết Diệp Tống sẽ cảm thấy thế nào.
Ánh mắt Diệp Tống lay chuyển, tối sầm lại.
Nàng nắm chặt tay.
Sau đó, một tiếng “Chát” giòn tan vang lên, một bạt tai không chút nương tay đặt lên mặt Diệp Tống, tay áo phất qua mặt nàng còn mang theo mùi thơm của nữ tử.
Lực tay rất mạnh khiến lòng bàn tay Lý Như Ý đau đến tê dại, có thể thấy nàng ta ghét Diệp Tống như thế nào.
Trên mặt Diệp Tống tức khắc xuất hiện vết hằn năm ngón tay rất rõ ràng.
“Có người che chở ngươi, nhưng ngươi cũng không nên tưởng mình muốn làm gì thì làm.
Bổn cung muốn xem xem, hắn bảo vệ được nhất thời, liệu có thể bảo vệ được ngươi cả đời hay không.
Nhị đệ ta, sao có thể uổng mạng trên tay ngươi!”
Móng tay Lý Như Ý rất sắc, lưu lại ba vệt đỏ lằn trên mặt Diệp Tống.
Diệp Tống sờ lên mặt mình, làm như không có việc gì lên tiếng: “Quý phi nương nương dạy chí phải.
Nhưng người cũng nên cẩn thận, hậu cung không được tham gia vào chính sự, nếu không Hoàng Thượng sẽ không thích.
Một cái tát này, Diệp mỗ sẽ nhớ kỹ.”.