Phượng Ly Thiên

“Hai vị thí chủ, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, huống hồ gì Thượng Quan thí chủ cũng là do hai vị đả thương, là tiền bối võ lâm, các người cũng phải……” Phương trượng Thiếu Lâm Tự – Minh Không đại sư đứng trong đám người võ lâm đang bao vây ngoài Âu Dương phủ, tận tình khuyên nhủ.

“Lão lừa ngốc, đừng có dài dòng, nha đầu kia bất kính với nhị vị sư thúc, tất nhiên phải chịu giáo huấn, là tiểu tử kia quá xui xẻo thôi, chẳng trách được người khác.” Hai thanh niên áo xác đứng ở trước cửa, khinh khỉnh đáp lời Minh Không.

Phương trượng Thiếu Lâm ở trong chốn võ lâm được xem như đức cao vọng trọng, những người phía sau nghe thấy lời ấy, lập tức căm giận xong lên, có vài người xuất chưởng đánh về phía hai thanh niên kia.

“Ầm ầm ầm!” Ba tiếng nổ vang lên, những người xuất chưởng kia đều bị đánh văng ra xa mấy trượng, đập vào tảng đá phô trên đường lớn, không chỉ hộc máu, có hai người còn trực tiếp mất mạng. Trước cửa, Khai Dương và Diêu Quang khoanh tay mà đứng. Diêu Quang vẫn là mặt một biểu tình, Khai Dương giật giật khuôn mặt tái nhợt của lão, lộ ra một nụ cười không hề có thành ý: “Võ lâm tất nhiên có quy củ của võ lâm, hôm nay các ngươi đến đây gây sự cũng chỉ vì tên tiểu tử kia là cháu trai của Thượng Quân Đông thôi, nếu người gặp chuyện đổi thành các ngươi, có người nào chịu thay các ngươi ra mặt không? Hàn Cốc ta giết người, không cứu người, một chưởng kia không đánh chết hắn đã xem như hắn mạng lớn rồi, các ngươi vẫn nên giữ lại chút sức lực chuẩn bị tang sự cho hắn đi.”

Hai người thong thả đi xuyên qua đám người, mọi người hai mặt nhìn nhau cũng không dám ngăn cản, theo bản năng nhường ra một con đường.

Lam Cẩn cùng Mộ Dung Kì ngồi trên tửu lâu phố đối diện nhìn trò khôi hài này kết thúc.

“Phương trượng đời này cũng hơi vô dụng quá rồi, cứ để bọn họ đi vậy sao?” Mộ Dung Kì khinh thường bĩu môi.

“Ông ấy không đánh lại bọn họ.” Lam Cẩn thản nhiên nói, âm điệu vẫn đạm mạc như trước.

“Người xuất gia không phải đã sớm nhìn thấu sinh tử sao?” Mộ Dung Kì gặm chân gà trào phúng nói.

Lam Cẩn uống chén rượu: “Đúng là bởi vì nhìn thấu sinh tử nên mới biết được sự sống quan trọng đến thế nào.”


Đối với nhận định mới mẻ này, Mộ Dung Kì thật sự chưa từng nghe nói tới, vì thế liền tò mò nhìn về phía người đang diện vô biểu tình ngắm trời trong.

“Hai người các ngươi đang nói bậy bạ gì đó?” Hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy vài võ tăng cầm gậy đi tới. Quên mất, phương trượng dẫn người đến gây sự, các đệ tử tất nhiên sẽ theo cùng, chẳng qua mấy tăng nhân này chỉ đến giữ chỗ chứ không phải xông pha chiến đấu thôi.

“Ai nha, mấy vị tiểu sư phụ cũng đến uống rượu sao?” Mộ Dung Kì vẫn nở ra nụ cười chuyên nghiệp, có câu là giơ tay không đánh người đang cười mà.

“Nói bậy! Các ngươi nhất định là yêu nhân ma đạo, khẩu xuất cuồng ngôn, ăn một gậy của ta đi!” Không biết là cố ý hay sao đó, Mộ Dung Kì lại quên mất người xuất gia thì không thể uống rượu. Tăng nhân dẫn đầu nhấc gậy liền đánh về phía Mộ Dung Kì, Mộ Dung Kì lắc người phóng lên trời, lẻn đến cửa sổ chuẩn bị đào tẩu, quay lại lại thấy Lam Cẩn dùng tay không đón lấy một gậy kia, nắm trong tay hóa cương thành nhu, tăng nhân nọ thấy tình thế không ổn, vội vàng rút gậy lại, cúi thấp người xuống công kích hạ bộ. Lam Cẩn làm sao để hắn được như ý? Trong khoảnh khắc hắn rút côn, nửa thanh gậy đã bị Lam Cẩn cầm chặt, nâng gối lên côn, đá người.

“Rắc!” Võ côn rắn chắc vang lên một tiếng đứt đoạn.

Tăng nhân kia lui về phía sau mấy bước, bởi vì bị đá trúng mà phun ra một ngụm máu tươi. “Sư huynh!” “Sư huynh!” Mấy tiểu hòa thượng khác vội vàng nâng hắn dậy.

Lam Cẩn đá tăng côn đi, diện vô biểu tình nhìn những tiểu hòa thượng khác.

Mấy tiểu hòa thượng nhìn nhìn lẫu nhau: “Lên!”

Cả đám lập tức dời bước, triển khai trận pháp trước mặt Lam Cẩn.


Lam Cẩn khinh thường nhìn đám người chỉ có vẻ bề ngoài kia, rút bảo kiếm bên hông ra, chỉ là kiếm vẫn chưa rời vỏ, hắn đang muốn đánh một trận sảng khoái, xua tan bức bối trong lòng, cho nên không muốn chấm dứt nhanh như vậy. Nội lực mạnh mẽ xoay tròn quanh người, dây cột tóc màu lam không gió tự bay.

“Minh Không đại sư!” Mộ Dung Kì nhanh mắt thấy được phương trượng đang chậm rãi đi lên lầu, khiến Minh Không cố ý im lặng chỉ đành thong thả bước lên.

“A di đà phật, Mộ Dung tiểu thí chủ.”

Nhóm tiểu hòa thượng thấy sư tổ đã đến, nhanh chóng giải trận, cung kính đứng nghiêm.

“Xảy ra chuyện gì?” Minh Không quay đầu nhìn đệ tử Thiếu Lâm đang được đỡ dậy.

“Sư tổ, bọn họ……”

“Phương trượng,” Mộ Dung Kì kéo góc áo Lam Cẩn, chắn trước người hắn, thân thiết cướp lời trước, “Thật ngại quá, vãn bối cùng bằng hữu ở đây uống rượu trò chuyện, nói vài câu vui đùa, không biết vì sao lại chọc giận mấy vị tiểu sư phụ. Vị tiểu sư phụ kia chắc là quá nóng tính, không chờ vãn bối giải thích đã tặng cho vãn bối một gậy. Bằng hữu của vãn bối biết tại hạ công phu thấp kém, khó nhận nổi lễ gặp mặt này, vì thế liền thay vãn bối cản một gậy, còn mong đại sư thứ lỗi.”

Lời này cũng không nói ngoa, chỉ là quên mất một vài tiểu tiết thôi, tiểu hòa thượng cả ngày chỉ biết niệm kinh luyện võ làm sao nói lại thương nhân khôn khéo như Mộ Dung Kì, nhất thời cũng không ai phản bác được. Lời này nghe thế nào cũng thấy là do đám đệ tử kia cố tình gây sự, khi dễ Mộ Dung Kì tay không tấc sắt. Huống hồ thân phận của Mộ Dung Kì còn đó, Minh Không cũng không thể nói được gì, chỉ phải quở trách đệ tử của mình mấy câu rồi để hai người bọn họ rời đi.

“Sao lại cản ta? Minh Không cũng không thắng được ta.” Lam Cẩn nhíu mày nhìn Mộ Dung Kì đang kéo mình đi.


“Nhưng ông ấy đã nhìn thấy ta rồi, ta biết rõ đó là tăng nhân của Thiếu Lâm mà còn giật dây ngươi đả thương bọn họ, khi về Mộ Dung gia sẽ khó mà giải thích.” Mộ Dung Kì bịa đại lí do, kỳ thật hắn chỉ là không muốn nhìn thấy Lam Cẩn bị thương trước mặt mình nữa thôi.

Ngày kế, Thượng Quan Trạch tự mình đến Viêm viên, cầu kiến cung chủ Phượng Cung.

“Mời ngài về đi, cung chủ sẽ không ra tay cứu người.” Thị vệ đến thông báo diện vô biểu tình.

“Xin ngươi chuyển lời, cung chủ có điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần Thượng Quan gia có thể làm được, tại hạ nhất định cố gắng hết sức.” Thượng Quan Trạch khẽ cắn môi, vì con của mình, mặt mũi gì đó tạm thời không quan tâm nữa.

“Được rồi,” Thị vệ cũng không đi chuyển lời, trực tiếp lấy ra một quyển sổ, “Đây là tổn thất mà Võ Lâm Minh gây cho Phượng Cung suốt một năm qua, hy vọng Thượng Quan gia có thể bồi thường đủ số, mặt khác, cung chủ còn muốn một ấn tín từ gia chủ, hy vọng Thượng Quan gia có thể giúp cung chủ làm một chuyện.”

“Chuyện gì?” Nghe được yêu cầu đầu tiên, mặt Thượng Quan Trạch đã đen hơn phân nửa, nghe được câu sau, cả gương mặt đều tối thui.

“Việc đó, cung chủ nói còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ xong rồi sẽ nhờ Thượng Quan gia làm giúp.” Thị vệ vẫn diện vô biểu tình truyền đạt lại ý của cung chủ.

“Chỉ cần Thượng Quan gia làm được hai điều này, cung chủ sẽ ra tay cứu tiểu nhi sao?” Thượng Quan Trạch đè nén lửa giận không dám phát tác, cắn răng hỏi.

“Phượng Cung luôn giữ chữ tín, điểm này hẳn ngài nên biết rõ.”

“Được rồi!” Thượng Quan Trạch rốt cục cũng thấy con trai mình có hy vọng, tuy bút giao dịch này giống như uống rượu độc giải khát, rất có thể sẽ mang đến tai họa lớn hơn nữa cho Thượng Quan gia, nhưng trước mắt đây cũng là cách duy nhất để cứu con của lão, “Chuyển lời với cung chủ, sau khi ta thương lượng với gia phụ xong sẽ cho cung chủ câu trả lời thuyết phục.”


Thị vệ cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa Thượng Quan Trạch ra ngoài.

Hiên Viên Cẩm Mặc trốn sau bình phong lén cười nhịn không được chỉa chỉa trán Phượng Ly Thiên: “Khó cho ngươi nghĩ ra được thế này, muốn đòi tiền Thượng Quan gia sao?”

Phượng Ly Thiên bắt lấy ngón tay trên trán, kéo xuống miệng cắn cắn: “Vốn là bọn họ nợ ta, giờ bắt trả lại thì có sao?”

Hiên Viên Cẩm Mặc rút tay ra, lười lý luận với hắn. Tiền là việc nhỏ, tuy số lượng không ít, nhưng làm vậy không nghi ngờ gì chính là khiến Thượng Quan gia tự tát vào mặt mình. Tân tân khổ khổ làm bao nhiêu chuyện như vậy, giờ trả lại tiền cho Phượng Cung chính là chịu sai nhận lỗi, hơn nữa còn là bồi thường, chứng tỏ Phượng Cung cũng chỉ tổn thất chút da lông, đây là ngầm thừa nhận chính mình khổ cực nhiều như vậy lại thuần túy là ăn no trướng bụng, thậm chí còn đắc tội cả những võ lâm nhân sĩ cùng tham gia khiêu khích Phượng Cung. Điều này đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng muốn âm thầm nhờ Phượng Ly Thiên cứu con mình để giữ lại thể diện của Thượng Quan gia.

Không thể không nói, một chiêu này của Phượng Ly Thiên đúng là đủ cao minh, cũng đủ nham hiểm.

Nhớ tới bộ dáng tức tới đỏ mặt của Thượng Quan Trạch, Hiên Viên Cẩm Mặc liền nhịn không được mà bật cười: “Vậy ngươi sẽ thật sự đi chữa thương cho Thượng Quan Mộc Dương sao?”

Nhìn người trong lòng cười vui vẻ đến thế, Phượng Ly Thiên cảm thấy quyết định đưa Mặc tới nghe chân tường của mình thật sự quá đúng, hắn cười tủm tỉm xáp qua: “Hôn ta một cái ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn một cái: “Ta đột nhiên không muốn nghe nữa.” Nói xong liền đứng dậy muốn đi, lại bị Phượng Ly Thiên ôm cổ kéo về trên tháp.

“Đương nhiên ta sẽ không đi cứu hắn, đánh tan hàn độc của Hàn Băng chưởng tiêu hao rất nhiều nội lực của ta, hơn nữa còn khôi phục rất chậm, võ lâm đại hội sắp tới, sao ta có thể vì hắn mà tiêu hao nội lực được?” Hắn gác cằm lên vai của Hiên Viên Cẩm Mặc cọ cọ, Phượng Ly Thiên rũ mi, che giấu hàn ý trong ánh mắt, người muốn giết hắn cũng không phải chỉ có bọn gọi là chính đạo hiệp sĩ Võ Lâm Minh này.

“Đúng rồi, không phải ngày hôm qua Mộ Dung Kì có nói thương nhân bán nỗ cơ kia đã đến Lạc Thành rồi sao? Mọi chuyện thế nào rồi?” Biết Phượng Ly Thiên luôn có tính toán riêng của mình, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không định nhúng tay, liền chuyển hướng đề tài.

“Hửm, còn đang bàn bạc, yên tâm đi, không ai biết cách ép giá hơn hắn đâu.” Đối với chuyện mua bán Phượng Ly Thiên tuyệt không lo lắng, cái tên thần giữ của Mộ Dung kia nhất định sẽ không dùng dư một đồng một cắc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận