Hai cái tát một phải một trái khiến Tăng Trường Chí sửng sốt, mà cả Tăng phu nhân đã hét lên, vội đánh tới, đáng tiếc lúc này Lư Oanh đã lui về phía sau một bước khiến bà không thể với tới nàng được.
Lư Oanh không ngừng lui về phía sau cho đến lúc đứng ngay trước Ổn thúc và Lư Vân.
Nàng giận đỏ mặt, cất giọng: “Tăng Trường Chí, năm xưa phụ thân ta và phụ thân ngươi tình như huynh đệ, lúc ta và ngươi mới năm tuổi đã được định hôn ước.
Đến nay đã qua mười năm rồi.
Thời gian mười năm cũng đủ để hai tảng đá ở chung một nơi lưu lại ấn ký của nhau, nảy sinh tình cảm, nhưng ngươi thì sao? Đường đường chính thê lại muốn cách chức làm thiếp, thậm chí nếu không phải mẫu thân ngươi nói ra, ngươi vẫn còn ý định giấu diếm! Tăng Trường Chí, lương tâm ngươi vứt cho chó ăn rồi phải không?”.
Nói tới đây, nàng khinh bỉ hừ một tiếng, quát lạnh: “Trời sinh tính tình lương bạc, trước sau bất nhất, nam nhân như vậy không xứng làm phu quân của ta!”.
Nàng quay đầu nói với Lư Vân: “A Vân, lấy hôn thư ra!”.
“Vâng”.
Lư Vân vội vàng lấy hôn thư trong ngực áo ra, đưa đến trước mặt Lư Oanh.
Hôn thư này có hai bản, một bản Tăng phủ giữ, một bản Lư Oanh giữ.
Đã mười năm rồi, hôn thư cũng úa vàng đi.
Thời gian đúng là con dao sắc bén, ngoại trừ những lời được viết trên hôn thư thì hết thảy đều đã thay đổi.
Lư Oanh nhận lấy hôn thư, chậm rãi giương ra trước mặt mọi người, sau đó, dùng sức xé mạnh!“Xoẹt!” một tiếng, trong nháy mắt, mảnh lụa đã bị xé làm hai nửa.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang ngây ngẩn, Lư Oanh tiếp tục xé, xé hôn thư này thành bảy tám phần mới chịu ngừng tay.
Cánh tay phải nàng giơ lên, tùy ý để cho gió xuân thổi bay những mảnh vụn.
Lư Oanh cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, khinh thường nói: “Tăng Trường Chí, ngươi nghe cho kỹ! Là Lư Oanh ta không cần ngươi!”.
Dứt lời, nàng quay đầu, nắm tay Lư Vân rồi đi ra ngoài cửa.
Tăng Trường Chí giận đến phát run, hắn nghiêm mặt quát: “Đứng lại!”.
Bước thật nhanh tới trước mặt Lư Oanh, hắn bực tức nói: “Lư thị A Oanh, ta đã cho ngươi đi chưa? Ngươi thật to gan, hôn thư kia ngươi nghĩ muốn hủy là có thể hủy, muốn lui là có thể lui sao?”.
Bởi vì tức giận, cũng bởi vì xấu hổ, gương mặt hắn trở nên méo mó, xanh lét: “Ta cho ngươi biết, chuyện hủy hôn thoái hôn không do ngươi định đoạt.
Lư thị, ngươi tốt nhất nên nghĩ tới tình cảnh của bản thân trước.
Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một nữ tử sa cơ thất thế, cha mẹ đều không còn.
Ngươi cho rằng ngoài ta ra, ngươi có thể lấy được một người đứng đắn khác? Đừng có nằm mơ! Cho ngươi đến Tăng phủ làm thiếp đã là quá coi trọng ngươi rồi!”.
Hắn mắng chửi quả lợi hại, nhưng Lư Oanh lại không để ý tới ý định của hắn.
Nàng kéo Lư Vân đang đỏ bừng mặt, tức giận run người đi lướt qua hắn rồi ra khỏi cửa.
Tăng phu nhân giận đến đỉnh điểm nhưng lại nở nụ cười.
Bà thét to: “Trường Chí, đừng để ý tới kẻ ngu xuẩn đó! Ta thực muốn nhìn xem sau khi xú nha đầu ra khỏi cánh cửa lớn nhà này sẽ hối hận tới mức nào! Hừ, cũng không nhìn lại xem bản thân mình là cái loại gì, còn dám xé bỏ hôn thư? Không sợ cả đời này không ai thèm lấy?”.
Tăng phu nhân lớn tiếng chửi, vô cùng khó nghe, vì thế bước chân Lư Oanh càng lúc càng nhanh, chỉ trong nháy mắt, ba người đã rời khỏi Tăng phủ.
Vừa rời khỏi Tăng phủ, Lư Oanh đã quay sang nhìn Ổn thúc.
Nàng đỏ mặt, nước mắt rưng rưng, “Thúc thúc, A Oanh có việc muốn nhờ”.
Nàng hành lễ với Ổn thúc, nức nở: “Biến cố lần này, chỉ có thúc là người ngoài cuộc chứng kiến, cũng đã hiểu hết thảy mọi việc.
A Oanh biết, thúc không thích người nói xằng nói bậy, A Oanh chỉ cầu thúc khi có người nói ra nói vào thì biện bạch giúp A Oanh đôi lời”.
Nàng đứng thẳng lưng, trên gương mặt mang theo vẻ quật cường và kiêu ngạo, nhưng lại có vẻ yếu ớt và uất ức không thành lời, “Cả nhà kia đều là những người vô liêm sỉ, A Oanh sợ rằng chuyện hôm nay khi đồn ra ngoài sẽ khác sự thật hoàn toàn, A Oanh và đệ đệ sẽ không còn có đất dung thân!”.
Ổn thúc nghe đến đó thì gật đầu, nghiêm túc nói: “A Oanh không cần sợ.
Thúc sẽ giúp cháu”.
Hắn là một người trung hậu chính trực, Lư Oanh đã nhờ vả như vậy, hắn đương nhiên đồng ý.
Ổn thúc kiên định nói: “Các cháu cứ an tâm về đi”.
“Đa tạ Ổn thúc”.
Tỷ đệ hai người đi ra xa Ổn thúc một đoạn, Lư Vân mới sát vào tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, chúng ta còn chưa gặp Tăng bá phụ, cứ như vậy đã xé hôn thư liệu có ổn không?”.
Lư Oanh nhếch khóe môi, thấp giọng trả lời: “Chuyện có biến hóa, chỉ có thể xử lý như vậy”.
Ngừng một lát, nàng lại nói: “Chuyện đã loạn tới mức này, thân gia đã thành thù địch, Tăng gia không có lý do nào để níu giữ hôn sự không buông cả”.
Suy nghĩ một hồi, Lư Oanh ghé tai đệ đệ, nói: “A Vân, chúng ta giờ sẽ tới nơi ở cũ bái phỏng đám người Dương thẩm rồi ấn định ngày mời họ tới nhà mới ăn một bữa”.
Lư Vân không hiểu vì sao đột nhiên tỷ tỷ lại làm như vậy, không khỏi ngẩn ngơ.
Lúc này, Lư Oanh nhẹ giọng nói: “Nếu đám người Dương thẩm nhắc tới Tăng Trường Chí, tỷ và đệ sẽ nói chuyện vừa xảy ra cho họ biết.
Phải nhớ, nói càng cặn kẽ càng tốt, tỏ ra càng tức giận càng tuyệt”.
“A? Được!”.
Mặc dù không biết tỷ tỷ đang tính toán điều gì nhưng Lư Vân vẫn còn giữ một bụng tức giận đôi mẫu tử nhà họ Tăng này, thế nên rất vui vẻ đáp ứng.
Hai tỷ đệ lập tức tới nơi ở cũ, không vội về nhà.
Bọn họ mới chuyển đi không lâu, lại thêm lúc đi Lư Oanh đã có chút danh tiếng, vậy nên hàng xóm có rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Hai người vừa xuất hiện đã bị hàng xóm vây lấy hỏi thăm.
Còn chưa tới nhà Dương thẩm, hai tỷ đệ đã bị mời tới nhà một người hàng xóm khác.
Nói đùa một hồi, chợt nghe thấy tiếng Dương thẩm, “A Oanh, cháu quay lại rồi sao? Đúng rồi, Tăng lang quân kia kia vẫn luôn tìm cháu, hắn tìm được cháu ư?”.
Dương thẩm vừa dứt lời, mọi người bỗng ngạc nhiên phát hiện Lư Oanh đang mỉm cười chợt buồn bã cúi đầu xuống, trong nháy mắt, vành mắt nàng còn phiếm đỏ.
Mọi người ngẩn ra, Dương thẩm cả kinh nói: “A Oanh, cháu thế này… là có chuyện gì?”.
Lư Oanh nghẹn ngào nói: “Cháu vừa xé bỏ hôn thư rồi, cháu và hắn không còn hôn ước nữa!”.
“Cái gì?”.
Trong lúc mọi người kinh ngạc và những câu hỏi không ngừng được đưa ra, Lư Vân nhận được ám hiệu của Lư Oanh liền đỏ bừng mặt nói lớn: “Họ Tăng kia là kẻ tiểu nhân, hắn dè bỉu chúng cháu đã mất cha mẹ, muốn cưới Bình Nhân.
Đã ghét bỏ tỷ tỷ muốn cưới người khác rồi mà hắn còn không chịu buông tha tỷ tỷ, muốn tỷ tỷ làm thiếp…”.
Nghe tới đó, nơi nơi vang tiếng chửi rủa.
Ở thời đại này, hôn ước đã định là được thế nhân công nhận, cho là chính nghĩa.
Tăng Trường Chí ghét bỏ người cũ, muốn cưới con gái nhà giàu đã là hành động tồi tệ không thể chấp nhận được.
Nhưng đằng này hắn còn không biết dừng, còn muốn ép thê làm thiếp, đó chính là hành động nhục nhã một người, một gia tộc!Huống chi, từ sau khi hai tỷ đệ Lư Oanh tới đây ở, hàng xóm xung quanh đều đã thấy Tăng Trường Chí.
Người này xưa nay thoạt nhìn có thể tin là một người tốt không ngờ lại là kẻ vô tình vô nghĩa.
Đòn này đánh xuống thực mạnh, trong thời gian ngắn, quần chúng đồng loạt cảm thấy phẫn nộ, không ngừng chỉ trích.
Trong lúc mọi người chỉ trích, cơn tức giận của Lư Vân càng lúc càng lớn, hắn kể chuyện sau khi tỷ tỷ nhà mình cứu con các vị quý nhân, Tăng Trường Chí và mẫu thân hắn đã tỏ ra bất mãn thế nào, lúc vừa rồi hai người tới Tăng phủ, Tăng phu nhân còn nói bóng nói gió ra sao.
Mọi người không ngớt lời than, mà Lư Oanh đứng một bên thi thoảng lại gật gật đầu hưởng ứng.
Lời của nàng không nhiều lắm, nhưng mỗi câu đều nói đến trọng điểm, chẳng những kịp thời bổ sung mà còn thành công khơi dậy được sự bất mãn trong lòng Lư Vân, khiến một người luôn luôn hướng nội như Lư Vân lần đầu tiên thao thao bất tuyệt.
Có điều, nói tới nói lui, Lư Vân đương nhiên không bao giờ nói ra chuyện tỷ tỷ nhà mình ném bùn đất vào Tăng phu nhân và tặng cho Tăng Trường Chí hai cái bạt tai.
.
.