Phượng Sắc Khuynh Thành


“Người đi hái sắn, một ngày không gặp, tưởng đã ba tháng!
Người đi hái tiêu, một ngày không gặp, như qua tam thu!
Người đi hái ngải, một ngày không gặp, ngỡ đã ba năm!”
Trước kia, khi nghe câu “Một ngày không gặp mà như cách tam thu”, đế cảm thấy quá phóng đại. Nhưng bây giờ đế đã cảm nhận được một cách chân thật câu ấy rồi!
Đế đứng ngồi không yên, ăn ngủ bất an, tâm thần bất định, tim như có dao cứa vào…
Đế nhớ đóa hoa ấy…
Chỉ muốn gặp nàng ngay tức thì…
Sở Ân Dã cực kì bực mình vì lại lần nữa bị đào ra khỏi chăn. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của hoàng thượng anh minh thần võ kiêm bạn tốt của hắn thì hắn vô cùng thông cảm.
Hầy…cảm giác này hắn cũng vừa mới trải qua mà!
Còn chưa kịp hỏi, Long Ngự Tôn đã ủ rũ ra lệnh.
“Nàng bỏ trốn rồi! Khanh nghĩ cách giúp trẫm đi!”
“Việc này…” hắn khó xử, việc hoàng thái hậu đồng ý cũng là ý chỉ, thật khó xử biết bao!
“Nếu không, trẫm sẽ thu hồi lời hứa!” đế uy hiếp, vứt cái đạo “vua không nói chơi” sang một bên.
Thu lại lời hứa? Không được! Đôi mắt Sở Ân Dã khẽ động rồi cẩn thận nói.
“Có thể…đánh vào nhược điểm của nàng!”
“Nhược điểm?” đôi mắt đế sáng ngời, mấy ngày rồi khuôn mặt u ám mới có chút ánh sáng.
“Thần được biết, nàng thân là trưởng nữ trong nhà, cực kì có trách nhiệt với gia tộc, là người quan tâm lo lắng nhất cho các muội, đệ!” hắn lại cười gian xảo như hồ ly, “Vì vậy…chúng ta chỉ cần…”
“Được! Vậy trẫm liền triệu tất cả các muội muội của nàng ấy vào cung!”
Tất cả?! Sở Ân Dã thót tim! Không được…thế khác nào gậy ông đập lưng ông!
“Khoan! Đợi chút! Không cần gọi tất cả! Chỉ cần gọi một người thôi!” hắn sốt ruột thốt lên.
Ây…dù biết chỉ là giả…nhưng hắn cũng không thể để Lục Lục thân yêu của mình đi vào hàng hùm được!

“Vậy gọi người nào? Ừm… Phượng Lục Lục có vẻ được đấy nhỉ?” Long Ngự Tôn nói đùa.
Vậy mà tên cáo già Sở Ân Dã chỉ vì một khắc bối rối mà mất cảnh giác.
“Hoàng thượng đững có giỡn vi thần!” lúc nói xong hắn mới nhận ra vừa bị hoàng thượng đùa giỡn.
“Được rồi! Không nháo nữa! Tiểu Lý Tử đi truyền chỉ…”
“Có nô tài!”
“Trẫm nghe nói thứ nữ của Tiêu Dao vương Phượng Đại Thiên - Phượng Nhị Nhị thông
minh xinh đẹp, tinh thông ca múa, đặc tuyên nàng lập tức vào cung dạy ca múa cho nữ quan!” rồi đế nhíu mày, giọng đầy uy hiếp, “Lần này làm cẩn thận cho trẫm, làm hỏng việc tốt của trẫm thì cứ nạp đầu ra!”
"Nô tài tuân mệnh!"
Tiểu Lý Tử đáng thương chỉ biết vội vàng chạy tới Phượng phủ, dọc đường không dám nói chuyện với ai, sợ lại gây ra chuyện.
Chỉ có một điều tiểu tử không hiểu: tại sao lần này lại là nhị quận chúa của Phượng phủ?
Phượng phủ. Thần Tài các.
Tuy đã thành công trốn thoát nhưng Phượng Nhất Nhất chẳng hề cảm thấy vui vẻ.
Nàng luôn luôn nhắc nhở bản thân rằng, đêm đó, đế chỉ thuốc giải cho nàng, không hơn không kém. Nhưng không hiểu sao trái tim nàng giờ đây như chìm nghỉm, chua xót khôn nguôi…
Theo bản năng, nàng lại lấy long bào đêm ấy đế bỏ lại khoác lên người, hít hà hơi thở còn vương trên áo.
Không biết đế sẽ phản ứng như thế nào khi biết nàng đã trốn mất? Đế…
Ôi…không thể yêu…thực sự không thể yêu mà!
Yêu đồng nghĩa với mất tự do.
Nàng vội đến bên bàn gỗ lim khắc hoa, cầm bút viết nhanh.
“Tơ liễu lả lướt bay theo gió, hoa đào bập bềnh xuôi dòng nước.
Ta chẳng phải liễu chẳng phải hoa, muốn làm hùng ưng tự do phiêu.”
Lúc viết xong những dòng này, nàng chợt cảm giác có cái gì đấy quen thuộc phía sau…
Nàng vội quay đầu lại, quả nhiên có một nam tử vận đồ đen, che mặt lẳng lặng đứng sau nàng.

“Lần trước là ngươi cho ta một chưởng bất tỉnh nhân sự?” vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, không hoảng sợ.
“Đúng là nô tài!” người vận đồ đen vội vàng quỳ xuống thỉnh an, tuy hắn tuân mệnh thánh chỉ hành sự nhưng tuyệt thế giai nhân trước mắt này chắc chắn được hoàng thượng sủng ái rất nhiều nên dù có là thủ lĩnh của Cẩm y vệ nhận mệnh tới bắt người hắn cũng không được phép vô lễ.
“Là người đó sai ngươi đến? Lại muốn tới bắt người sao?”
Nhiều lúc nàng rất buồn phiền vì khả năng tài trí của bản thân, thật tình, đoán sai một lần cũng không được sao?
“Thần xin lỗi!” hắc y nhân giơ tay chuẩn bị hành động.
Chắc chắn sẽ rất đau đây! Tay hắn còn chưa đánh tới, Phượng Nhất Nhất đã vội vàng…té xỉu. Nếu thực sự phải đi gặp người đó thì nàng đành cam tâm tình nguyện nhưng nàng không chịu được đau đâu.
“Hử…đừng bảo sợ quá ngất luôn nhé?”
Hắc y nhân lẩm bẩm, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Dù biết thừa lông mi nàng đang rung động nhưng chỉ cần mang được người đi là được rồi.
Tị Thử biệt viện.
“Mang tới rồi à?” Long Ngự Tôn vội vàng hỏi.
“Vâng!” hắc y nhân khom người hành lễ, “Thần đã để trong phòng của ngài!”
“Ngươi lui xuống đi!” đế tỏ ý hài lòng.
“Nô tài có nhặt được một thứ trong phòng quận chúa, không biết…” hắn do dự không biết có nên trình lên hay không.
“Mang lên đây!”
“Vâng!”
Hắc y nhân đặt một tờ giấy vào tay đế.
Giỏi lắm! “Muốn làm hùng ưng tự do phiêu” à? Đế nổi giận: nữ nhân này, đến bây giờ còn muốn tự do ư?
Đế mang theo cơn giận đùng đùng đi tới tẩm cung.
Cửa bị đá văng ra. Nhưng vừa nhìn giai nhân đang “mê man” trên long sàng thì bao nhiêu tức giận chợt bay biến. Đế quá nhớ nàng! Nhớ cái nhăn mày của nàng, nhớ từng cử chỉ động tác của nàng, nhớ tức tấc da tấc thịt của nàng…
Bỗng đôi mắt đế sáng rực lên: nàng đang mặc áo choàng của đế…

Đế vui sướng vô cùng: có lẽ nàng cũng có cảm giác với đế…
Đế nhung nhớ vuốt ve đôi má nàng, không hề biết mình đang một loại động tác cực kì dịu dàng.
Môi đế in lên môi nàng, tìm kiếm vị ngọt ngào trong trí nhớ.
Thật đẹp…thật ngọt… hơi thở đế bắt đầu rối loạn.
“Nàng biết không? Trẫm rất nhớ nàng… cực kì nhớ…” nhân lúc nàng “mê man”, đế không kiêng kị thổ lộ lòng mình.
Đôi tay bắt đầu không khách khí lướt trên người nàng. Đế cần xác minh nàng không phải ảo mộng… Đế cần giải quyết mấy ngày tương tư khổ sở…
Đúng lúc này nàng nhỏm dậy, vội vàng giữ chặt lấy vạt áo.
“Nàng…” nàng không bị ngất ư?
“Lại gặp người rồi, hoàng thượng!” nàng giả bộ như không có chuyện gì, nhưng mà nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi đã làm má nàng ửng hồng, mắt đẹp khẽ động cực kì tà mị.
Đế cẩn thận đánh giá nàng: mái mây hơi rối, chỉ vấn qua bằng một cây trâm bạch ngọc trân châu, trân châu tỏa sáng làm cho quanh người nàng như được vây bởi quang hoa.
Không cần trang điểm dư thừa, nàng vẫn thành một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng.
“Về cung với trẫm, trẫm sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!” đế tiến lên, muốn ôm nàng vào lòng lại bị nàng né tránh.
“Thái hậu đã cho nô tì tự do rồi!” giọng nói nàng âm u.
“Trong cung có gì không tốt?” đế không tức giận, chỉ nhìn nàng chờ đợi câu trả lời.
“Hoàng cung rất tốt nhưng không hợp với nô tì!” nàng kiên nhẫn giải thích, “Nô tì phận
thôn dã…”
“Đừng lấy cớ! Trẫm muốn nghe nguyên nhân thực sự!” giọng đế trầm trầm.
“Vậy được!” nàng liều mạng đáp, “Chốn thâm cung ngoài đấu đá nhục mạ, âm mưu quỷ kế, khuê oán tranh thủ tình cảm ra thì còn cái gì? Kẻ được sủng thì bị ghen ghét đố kị!
Người không được sủng bị rẻ mạt khinh thường! Không bạn bè, không người cảm thông, không được yêu thương, người xem xem, nô tì vào đó thì được lợi lộc gì?”
“Trẫm sẽ đối xử tốt với nàng!” đế chân tình nhìn nàng.
“Hồng nhan rồi cũng có lúc tàn phai, thế gian chẳng có gì là bất biến!” nàng lại bình tĩnh phân tích.
“Nàng…” đế thở dài, “Chẳng qua nàng không có tự tin, sợ bản thân không có đủ năng lực để đối phó mọi chuyện!”
Hoàng thượng đang khích tướng đấy à? Rất tiếc, Phượng Nhất Nhất nàng không dễ bị mắc lừa đâu!
“Không phải là có ứng phó được hay không mà là có muốn đi ứng phó hay không thôi!” ánh mắt nàng kiên định, “Nô tì muốn được tự do…”
Tự do?!

Nghĩ đến câu “Muốn làm hùng ưng tự do phiêu”, đế lại nổi giận.
Nàng muốn tự do bay nhảy phải không? Được, vậy đế sẽ bẻ gãy cánh nàng!
“Muốn được tự do à? Hừ, nàng cứ ngoan ngoãn mà chờ đợi ở đây đi!” đế phất áo bỏ đi,
“Ngoài ra…đừng có hối hận đấy!”
Ôi…động tác phất áo hình như trở thành thói quen của đế rồi.
Phượng Nhất Nhất nhìn bóng đế đi xa, thở dài chán nản. Phòng này tuy không tôn quý bằng hoàng cung nhưng rất tao nhã. Màn lụa uyển chuyển bay theo gió, bốn tường vẽ rồng bay phượng múa, tao nhã mà không mất đi lãng mạn. Ngoài cửa sổ, đình viện lầu các tầng tầng lớp lớp, hình chim thú trên nóc trước ánh tịch dương cong cong như khóe môi đang cười khe, trong đình viện hoa đua nhau nở rộ…
Phượng Nhất Nhất chán nản tựa bên cửa sổ, chợt nhìn thấy một bóng dáng lén la lén lút quen thuộc.
Nàng nhàn nhạt chào.
“Tiểu Lý Tử công công, lâu rồi không gặp!”
Trước đây nàng lừa tiểu tử nên giờ có chút áy náy. Tuy cũng đã cầu xin thái hậu đỡ lưng cho tiểu tử nhưng nàng vẫn cảm thấy có lỗi.
“Quận chúa!”
Tiểu Lý Tử ngoan ngoãn đáp.
“Ngươi muốn đi đâu vậy?” nàng hỏi bâng quơ.
“Bẩm, nô tài đang đi chuẩn bị phòng ột vị khách quý!” tiểu tử trốn tránh ánh mắt nàng.
Khách quý?! Bụng nàng bắt đầu hoài nghi nhưng mặt không đổi sắc.
“Được rồi! Ngươi đi làm việc đi!”
“Nhanh tay lên nào, hoàng thượng muốn triệu kiến nhị quận chúa Phượng phủ ở Tam
Đình đấy…” Tiểu Lý Tử sai bảo các cung nữ, thái giám liên quan.
Nhị quận chúa Phượng phủ?! Phượng Nhất Nhất giật mình.
Đế…đế muốn ra tay với muội muội của nàng sao???
Lời đế nói hiện ra trong đầu nàng: “…đừng có hối hận đấy!”
Không! Làm ơn chỉ là tưởng tượng thôi! Nàng vội vàng chạy về phía Tam Đình.
Đợi đến khi nàng đi rồi, Tiểu Lý Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôi…không biết diễn như vậy đã hài lòng hoàng thượng chưa?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận