Diêu Hiền phi thong dong đến, áo váy lụa là trắng tinh khôi, càng tăng thêm vẻ thướt tha bồng bềnh nhưng hờ hững.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu!” Nàng ta vừa bước vào trong điện, liền lập tức quỳ xuống hành lễ, cung kính cúi đầu, nhưng mặt không chút biểu cảm.
Hoàng đế nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, sắc mặt âm u trước sau như một, chẳng hề mở miệng, cũng không ra hiệu cho nàng ta đứng dậy.
Lộ Ánh Tịch thầm thở dài, lấy giọng ấm nồng mở miệng nói: “Diêu Hiền phi, nghe nói tối nay Trai Cung xảy ra chút chuyện. Hãy kể lại tình huống ra sao, ngươi vui lòng nói rõ ràng, tỉ mỉ.”
Diêu Hiền phi ngẩng đầu nhìn nàng, một đôi mắt phượng tuyệt đẹp ẩn chứa ánh sáng lạnh băng, khẩu khí không ôn nhu như trước mà trả lời: “Bẩm chuyện Hoàng hậu muốn nhắc đến là nửa canh giờ trước, Nam Cung Uyên đến trước Trai Cung, cầu kiến Thần thiếp. Thần thiếp một mực không thích gặp người khác, nên bảo cung nữ đuổi Nam Cung Uyên rời khỏi đó. Nhưng Nam Cung Uyên thần y vẫn rất kiên trì, ngoan cố xông vào, rồi mạnh mẽ nói, y muốn trị hết vết sẹo trên mặt Thần thiếp.”
Lộ Ánh Tịch nghe xong nhíu mày. Trên thực tế rõ ràng là sư phụ lặng lẽ đột nhập Trai Cung, muốn lén thuyết phục Diêu Hiền phi. Những lời nói này của Diêu Hiền phi ngược lại còn bảo vệ sư phụ.
“Phải không?” Hoàng đế lạnh lùng nhả ra hai từ, ánh mắt sâu hun hút như đầm băng.
“Vâng.” Diêu Hiền phi khẳng định một lời hết sức kiên định, “Mặc dù có câu lương y như từ mẫu, nhưng Nam Cung Uyên không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, làm trái với cung quy, về lý nên khiển trách. Huống hồ, Thần thiếp vốn không muốn trị khỏi vết sẹo lâu năm này.”
Ánh mắt hoàng đế lại bắn ra tia sáng lạnh căm, bờ môi khẽ nhếch, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế. Diêu Hiền phi không ngờ lại giải vây cho sư phụ, từ trọng tội tử hình chuyển sang mức độ nhẹ hơn, chỉ là tội thất lễ mà thôi. Nếu nàng ta lại mở miệng xin tha, thì sẽ không giống đổ thêm dầu vào lửa.
“Phạt đánh năm mươi trượng, bị giam trong ba ngày. Hoàng hậu, Hiền phi, các nàng thấy Trẫm xử phạt như vậy, đã được chưa?” Ánh mắt hoàng đế buốt giá, lướt qua Diêu Hiền phi đang quỳ dưới nền nhà, sau đó chuyển qua trên người Lộ Ánh Tịch.
“Hoàng thượng anh minh.” Hai nữ tử hai miệng một lời đồng thanh đáp.
Hoàng đế thấp giọng cười nhạt, mở giọng châm chích, mỉa mai: “Hoàng hậu cùng Hiền phi phối hợp ăn ý, khiến Trẫm trông thấy vui mừng quá đỗi.”
Diêu Hiền phi mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Tự tìm lối đi, tự lo thân là tốt nhất!”
Diêu Hiền phi nhấc váy đứng dậy, hướng Lộ Ánh Tịch khẽ cúi đầu chào, mặc nhiên không một tiếng động rời khỏi.
Lộ Ánh Tịch mang trong lòng vô số thắc mắc, đáng tiếc không có người có thể giải đáp cho nàng. Mà lúc này, sư phụ không tránh được phải chịu một trận đau rát da thịt. Nhưng về điểm này, nàng cũng không lo lắng lắm, bởi vì sư phụ đã sớm âm thầm khôi phục nội lực. Điều nàng lo nhất lúc này, đó là hoàng đế chưa hết giận, sẽ khai đao với nàng.
“Lộ Ánh Tịch!” Một tiếng quát chói tai bất ngờ vang lên, làm tâm tư đang phiêu dạt của nàng hoảng hồn quay trở lại.
“Hoàng… Hoàng thượng?” Trong lòng nàng chợt rúng động, cúi đầu kêu một tiếng.
“Ngươi nói rõ ràng cho Trẫm!” Hoàng đế bỗng đứng bật dậy, thân hình cao lớn tàn ác lạnh thấu xương từng bước đến gần nàng.
“Hoàng thượng muốn Thần thiếp nói cái gì?” Lộ Ánh Tịch cũng lui từng bước về phía sau theo bản năng, chẳng hiểu vì sao lòng ngực phập phồng theo nhịp tim dồn dập liên hồi. Hơi thở rắn rỏi chỉ thuộc riêng hắn bao phủ toàn thân nàng, cực kỳ sắc bén cũng vô cùng nóng bức.
“Nam Cung Uyên rốt cuộc muốn gì? Ngươi chớ nói ngươi không biết! Với quan hệ giữa ngươi và Nam Cung Uyên, chuyện của y ngươi há có thể không biết!” Hoàng đế sấn sổ lấn tới, từng bước bức bách nàng, thân hình thẳng tắp đè thấp xuống, đôi mắt u tối nhìn thẳng, nhốt nàng vào trong đó.
Lộ Ánh Tịch dừng chân đứng lại, lưng nàng đập vào cạnh bàn ở phía sau cái bốp, xương sống ở thắt lưng phát đau.
“Thần thiếp không có bản lĩnh phi thường, sao biết được mọi chuyện?” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt thẳng thắn trong sáng.
Hoàng đế nắm những sợi tóc dài lưa thưa buông suông trước ngực của nàng, dữ tợn hất ra. Bàn tay hắn quấn quanh chiếc cổ lành lạnh của nàng.
Hắn mạnh tay dùng sức, lòng bàn tay nóng hổi có thể đốt cháy người, kề sát cổ của nàng không một kẽ hở, cuối cùng khiến nàng đau đớn như bị ngàn mũi kim chọc thủng.
“Hoàng thượng.” Nàng nỗ lực ổn định tinh thần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đáy mắt ngập tràn hiểm ác âm u của hắn, nhẹ giọng lên tiếng: “Thần thiếp ngu dốt, không rõ Hoàng thượng đến tột cùng là đang cáu gắt chuyện gì. Là liên quan tới Diêu Hiền phi? Hay là liên quan đến Thần thiếp?”
“Ngươi và nàng ấy, đều là nữ nhân của Trẫm!” Hoàng đế nói những lời đó, mạnh mẽ vang vọng, lạnh lẽo nghiêm túc, bao hàm vô số thâm ý.
Lộ Ánh Tịch bỗng nhiên cong cong khóe môi, nở nụ cười thanh thoát xinh đẹp, đôi mắt phát sáng rực rỡ chói mắt.
“Cười cái gì?” Hoàng đế nheo mắt, tạo thành một đường nhìn mỏng sắc ngót.
“Thực ra Hoàng thượng cũng không phải quan tâm một nữ tử nào, chỉ có quan tâm đến thể diện của bản thân.” Lộ Ánh Tịch lớn mật làm càn nói thẳng: “Hoàng thượng hoài nghi Thần thiếp cấu kết cùng người khác, vì vậy nổi giận. Nhưng Thần thiếp chưa bao giờ nghĩ rằng bởi vì Hoàng thượng yêu Thần thiếp, nên mới căm giận khó nguôi ngoai. Mà hôm nay Hoàng thượng lại hoài nghi Diêu Hiền phi, không phải lúc trước Hoàng thượng đã thừa nhận không yêu nàng ta sao? Đã như vậy, còn quan tâm để ý sao?”
Đôi tay hoàng đế mơ hồ run rẩy, không phải do bị chọc trúng bí mật nội tâm nên hoảng hốt, mà là nổi quạu cáu tiết, cuồng phong nổi lên!
Lộ Ánh Tịch không lùi bước, vẫn một mực mở miệng nói không nể nang, từng tiếng từng chữ rõ ràng: “Hoàng thượng có nghĩ tới hay không, biết đâu tất cả đều là lòng nghi ngờ bị ma xui quỷ khiến của Hoàng thượng? Những chuyện hư ảo giả dối này, chỉ là do Hoàng thượng tưởng tượng ra, hoàn toàn không có căn cứ! Hoàng thượng cứ mãi nói Thần thiếp không tin tưởng Hoàng thượng, nhưng chính Hoàng thượng lại không thật sự tin cậy bất kỳ ai không phải sao? Đến ngay cả nữ tử người từng yêu, cũng không chiếm được tín nhiệm đơn giản nhất của Hoàng thượng!”
Khuôn mặt anh tú hoàng đế lạnh lẽo đến cực điểm, hai bên thái dương nổi gân xanh, co giật liên tục, trong mắt phát ánh lửa hừng hực, giống như muốn thiêu hủy toàn bộ vạn vật trên trời đất này!
Lộ Ánh Tịch cố nén một tia kinh hãi, hất chiếc cằm thon gọn, lại quật cường nói: “Thần thiếp không biết vì sao sư phụ khăng khăng muốn trị thương cho Diêu Hiền phi, nhưng Thần thiếp biết cách đối nhân xử thế của sư phụ, người quyết sẽ không đi con đường lệch lạc, làm ra những chuyện trái luân thường đạo lý!”
Hoàng đế như là đã nhẫn nại đến cực hạn, đột nhiên phát ra tiếng gầm gừ, như dã thú bị thương hung hăng phản kích lại!
“Lộ Ánh Tịch! Ngươi câm miệng cho Trẫm! Trẫm là người ra sao, ngươi có tư cách gì xen vào! Nam Cung Uyên sẽ không bao giờ làm những chuyện sai trái? Rối rắm mập mờ giữa ngươi và y, ngươi cho rằng Trẫm hoàn toàn không biết gì cả sao? Trên cánh tay của ngươi không có thủ sung sa[1], chẳng lẽ chính ngươi không rõ sao? Trinh tiết của ngươi đã dâng hiến cho ai, Trẫm cũng chưa từng truy cứu, bây giờ ngươi còn mặt mũi nào giáo huấn ngược lại Trẫm à! Ngươi quả nhiên không muốn sống? Có phải ngươi cho rằng Trẫm không có ngươi thì không được?” Hoàng đế liên tục gào rống, nói ra tất cả những điều giấu trong lòng không kịp suy nghĩ, lòng ngực phập phồng liên hồi, lửa giận nhuộm đỏ mắt hắn, như là một con quỷ la sát[2] khát máu đáng sợ.
[1] Thủ cung sa (守宮沙) là dấu vết chứng tỏ người con gái còn trinh tiết. Nuôi 1 con tắc kè bằng 7 cân thần sa- loại cát đỏ tươi, rất mịn, giã nát con thủ cung này được nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con gái, nếu chưa thất thân thì vết này còn mãi không phai.
[2] Quỷ la sát: dùng để chỉ ác quỷ trong Phật giáo, ăn thịt người, xấu xí, độc ác.
Bàn tay hắn ghìm mạnh chiếc cổ mảnh mai của nàng, từng chút bóp chặt lại, tâm tình không cách nào khống chế được nữa. Thực ra hắn hiểu rất rõ so với bất kỳ ai khác, không phải hắn để bụng quan hệ chằng chịt giữa Lăng nhi và Nam Cung Uyên. Chuyện tối nay chẳng qua chỉ là ngòi nổ, khuấy động lên những ấm ức chất chứa tận đáy lòng hắn. Hoàng hậu thất trinh này của hắn là sỉ nhục lớn nhất mà hắn không cách nào ngẩng đầu với ai. Mà hắn lại còn động lòng với nàng, lý trí cũng lung lạc theo.
Lộ Ánh Tịch bị hắn dồn sức siết chặt cổ họng, hơi thở không thể thông lên trên, hai gò má trắng mịn của nàng dần đỏ ửng.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Nàng không phản kháng, chỉ khó khăn phun ra vài từ, đứt đoạn khàn tiếng, “Thần thiếp… là… còn… hoàn bích…”
Sức mạnh trên cánh tay của hoàng đế bị kiềm hãm, nhưng chỉ dừng lại trong tích tắc, liền tăng thêm lực đạo, năm ngón tay thắt chặt, môi mỏng bật ra từng lời phẫn nộ: “Trong tình cảnh hiện tại còn nói những lời dối trá này thì đã quá trễ rồi! Hôm nay Trẫm sẽ tự tay lấy mạng ngươi! Trẫm sẽ chống mắt đợi xem không có Ô Quốc trợ giúp, Trẫm có thể đoạt được thiên hạ này hay không!”
Lộ Ánh Tịch chỉ cảm thấy sát khí nồng đậm bao quanh toàn thân, không khí trong lòng ngực bị dồn ứ lại không còn một chỗ trống. Nếu nàng không đánh trả, tất sẽ chết vì ngạt thở.
Con người trong thời khắc nguy cấp nhất, thì chỉ cò lại bản năng sinh tồn. Bàn tay trái ở phía sau lưng nàng nhẹ nhàng xoay tròn, vận nội công, bất ngờ tung một chưởng đánh vào ngực trái hoàng đế.
Hoàng đế lảo đảo hai bước, không dám tin nhìn nàng chằm chặp, bên khóe miệng từ từ tràn ra một dòng máu tươi.
Bên ngực trái của hắn bị thương từ trước, giờ lại nhận thêm một chưởng từ Lộ Ánh Tịch, vết thương càng thêm nặng, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang trắng toát, mồ hôi túa ra khắp cả người.
Lộ Ánh Tịch sờ cổ, ho khan dữ dội một lúc, mới chậm chạp đến gần hắn, giọng nói nghèn nghẹt như có vật gì đó chặn ngang cổ họng: “Hoàng thượng, tại sao không nghe Thần thiếp nói hết?”
Hoàng đế nở nụ cười nhạt, bên miệng vẫn còn dính máu, nhưng hắn không lau đi, ánh mắt giống như băng đá, đông cứng hết thảy mọi tấm tình. Ngay cả chính hắn cũng không phân biệt được, bây giờ hắn đang hoảng sợ nhiều hơn, hay là căm hờn nhiều hơn. Từ khi hắn đăng cơ đến nay, luôn luôn giấu sắc bén vào trong, chưa từng luống cuống không khống chế được như vậy. Nhưng chỉ có nữ tử trước mắt vừa mới dạo qua một vòng trước quỷ môn quan[3], nhưng vẫn giữ được bình tĩnh như cũ này, người có thể kích động được hắn, làm hắn quên mất việc phải che giấu; khiến hắn đem tất cả khúc mắc, buồn bực tích tụ lâu ngày trong lòng bộc phát ra ngoài.
[3] Quỷ môn quan: là cửa ải dưới âm phủ theo truyền thuyết Trung Quốc, là lằn ranh giữa sống và chết. Tháng 7 là tháng cô hồn và rằm tháng 7 quỷ môn quan sẽ mở cửa.
Yết hầu Lộ Ánh Tịch đau buốt vô cùng, lại thêm ho khù khụ, mới có thể gắn gượng nói được: “Hoàng thượng, Thần thiếp nguyên vẹn. Trước nay đều như vậy.”
Câu nói này không nặng không nhẹ. Nàng nói rất bình thản không thấp thỏm, nhưng lại giống như một tiếng sấm sét nổ vang trời, làm chấn động bầu không khí đông cứng ngột ngạt và khó chịu trong phòng.
Trên khuôn mặt anh tuấn của hoàng đế dường như mang một chiếc mặt nạ đang xuất hiện những khe nứt. Cơn phẫn nộ bừng bừng và thất vọng từng mảng từng mảng bong ra. Chiếc mặt nạ dần vỡ vụn, từ từ lộ ra bộ mặt chân thực bên trong.
Bờ môi hắn mấp máy run rẩy một chút, ánh nhìn nhấp nháy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng trong chớp mắt liền bị ánh mắt tăm tối phức tạp che đậy đi. Lời của nàng có thể tin sao? Hắn sợ phải đi kiểm chứng. Mộ Dung Thần Duệ hắn đây từ khi nào trở thành người nhu nhược như vậy? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, hắn sao lại mặc kệ bản thân bị nữ nhân chi phối tình cảm!
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch hơi nhíu mày, sắc mặt hắn kỳ dị, lúc thì tái xanh, khi thì ửng đỏ cả lên, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
Hoàng đế không trả lời, trừng mắt nhìn nàng, cơ thể bỗng nghiêng ngả, yếu ớt ngã xuống nhuyễn tháp bên cạnh.
Hoàng đế nhắm nghiền hai mắt, dần rơi vào thế giới đen tối hỗn loạn. Thần trí bị sương mù dày đặc bao phủ, nhưng trong lòng hắn vẫn lởn vởn quanh vấn đề mâu thuẫn nan giải. Hắn nên hay không nên, có thể hay không thể, tiến tới trước từng bước một, là đến gần tới trái tim? Hay trước mặt, là vách núi sâu vạn trượng chờ sẵn? Một ngày nào đó hắn dũng cảm chạy một mạch đến, có phải sẽ rơi xuống đến thịt nát xương tan?
Lộ Ánh Tịch cau chặt mày nhìn hắn chăm chú. Trước ngực hắn nhuộm khắp màu đỏ tươi, cùng với sắc mặt hắn trắng bệch, càng thêm nhức mắt. Nhưng nàng không thể truyền gọi thái y, bởi vì do nàng đã ra tay.
Nàng cúi đầu thở dài, đưa tay nhẹ nhàng xoa lồng ngực nở nang, dưới vạt áo đã bung ra của hắn. Xem qua, cũng chỉ có thể do nàng ra tay cứu hắn.
Tự nàng cởi bỏ một góc áo của hắn, lộ ra bờ vai rắn chắc cùng với tầng lớp băng gạc quấn bên trên.
Thân thể to lớn không một tì vết; cơ bắp rắn chắc, rõ rệt; hoàn hảo như được tạc tượng, bỗng lọt vào tầm mắt nàng. Lộ Ánh Tịch không khỏi cảm thấy khốn khổ, âm thầm cắn răng, nhắm mắt lại.
Nàng đang muốn tháo gỡ băng gạc, nhưng chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ mơ hồ, khiến bàn tay của nàng dừng ngay lại, lơ lửng giữa không trung.