Phạm Thống toàn thân cứng còng bất động, vừa kinh ngạc vừa tức giận, rướn cổ vội la to: “Không được làm bậy!”
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh vòng đến trước mặt hắn ta, mỉm cười nói: “Phạm huynh, ngân châm trong cơ thể ngươi sẽ chạy loạn nếu ngươi cử động, lẽ nào ngươi muốn mất mạng giữa đường?”
“Cho dù chết, cũng quyết không để Lộ huynh mảy may bị thương!” Phạm Thống vẻ mặt hầm hầm giận dữ, không cần nghĩ ngợi mà bác bỏ liền.
“Bởi vì thân phận của ta sao?” Lộ Ánh Tịch vẫn cười ôn hòa, trong đôi mắt cũng đầy vẻ kiên định không dao động, “Dù cho ngân châm còn sót lại độc tố, cũng chỉ là một ít. Ta có thể vận công bức ra, không để bản thân bị thương.”
“Vậy cũng không được!” Phạm Thống tiếp tục phản đối, giọng điệu cũng hết sức kiên trì.
“Thế thì chúng ta cứ đứng đây giằng co đến khi trời sáng là được.” Lộ Ánh Tịch giương mắt nhìn trả hắn ta, cười mím chi nói.
Phạm Thống nghẹn lời, khuôn mặt dần dần ửng đỏ lên, không khỏi căm ghét bản thân. Hắn ta không có tài ăn nói nên không thể cãi thắng nàng.
“Không nên vận khí chống cự.” Thấy hắn nghẹn giọng, Lộ Ánh Tịch buồn cười nhắc nhở một câu, rồi liền vòng ra sau lưng hắn ta.
“Soạt” một tiếng, quần áo sau lưng Phạm Thống bị nàng xé rộng hơn lúc trước, nhiều vết sẹo dài ngắn khác nhau lọt vào tầm mắt nàng. Một vết thẹo ước chừng khoảng hai thước, kéo dài từ bả vai phải đến thắt lưng trái, như một con rết to lớn hung dữ.
Lộ Ánh Tịch thầm than thở trong lòng, quả thật mỗi người đều có quá khứ, đều đã từng trải qua cuộc bể dâu gian nan vất vả.
“Xin Lộ huynh nhắm mắt.” Nội tâm Phạm Thống tranh đấu nửa ngày, mới nói ra được một câu.
“Nhắm mắt lại thì làm sao ta có thể thấy vị trí lỗ kim châm ở đâu?” Lộ Ánh Tịch cười khẽ. Người này thực sự rất bảo thử cứng nhắc, chỉ có điều cứng nhắc bảo thủ này ngược lại có điểm đáng yêu.
Phạm Thống lần thứ hai ngậm miệng, thái dương hiện lên gân xanh. Hắn ta cảm nhận được bàn tay mềm mại của nàng chạm vào lưng, đáy lòng xúc động mạnh, trái tim đập dồn dập.
Lộ Ánh Tịch nhanh chóng tìm được đúng vị trí lỗ kim châm, cúi đầu sát xuống ịn môi vào đó.
Phạm Thống chấn động, ngay cả vành tai cũng ửng đỏ, hai gò má cuồn cuộn dòng nhiệt nóng hổi. Hắn ta sống hai mươi tám năm, chưa bao giờ đến gần nữ sắc, cũng không thấy nữ nhân có chỗ nào đáng để yêu thích. Nhưng tại lúc này đây hắn ta thần hồn điên đảo, lồng ngực dậy sóng liên hồi, còn tâm trạng thì nhộn nhạo cả lên.
Lộ Ánh Tịch không biết hắn ta đang đăm chiêu, nàng vẫn vô cùng chăm chú cố gắng hút ra, âm thầm vận nội lực, truyền qua miệng nàng đến bờ lưng của hắn ta.
Sau giây lát, một cây ngân châm lạnh bị nàng cắn giữ giữa hai hàm răng.
Nàng phun ngân châm ra, liền nhắm mắt điều tức, sau đó mới vươn tay giải huyệt đạo cho Phạm Thống.
Vừa được thả lỏng, Phạm Thống lập tức vội vã xoay người trông nàng, lo âu thân thiết hỏi: “Lộ huynh, người không sao chứ?”
“Không sao, độc tố còn sót lại rất ít.” Lộ Ánh Tịch bình thản trả lời, ngẩng đầu nhìn hắn ta, thấy khí sắc của hắn ta cũng không có chút biến chuyển tốt hơn, ấn đường còn hiện lên một đường xanh đen, tâm tình nàng hơi chán nản. Loại độc này không đơn giản, đúng là độc dược của Tu La Môn. Tuy rằng nàng có kiến thức về độc dược, nhưng phải lấy máu tỉ mỉ nghiên cứu mới có thể biết trong đó có chứa những loại độc tố nào. Mà để pha chế ra thuốc giải sợ rằng phải mất hơn nửa tháng.
“Nhanh chóng hồi cung thôi.” Phạm Thống lo lắng nhăn mặt. Hắn ta thấy cánh môi của nàng nhuộm một màu tím nhạt, nhìn thoáng qua có vẻ đẹp quỷ dị.
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch gật nhẹ đầu, lại bắt đầu nói: “Đề phòng độc tố khuếch tán, chúng ta nên đi bộ về, không được vận công.”
“Lộ huynh cứ về trước đi, Phạm mỗ đi bộ một mình cũng được.” Phạm Thống ngừng lại một chút, lại thấp giọng nói nhỏ: “Sau khi về đến nơi tức khắc tuyên thái y, cố gắng loại hết dư độc.”
“Ta có dư độc trong người, cũng không tiện sử dụng khinh công.” Lộ Ánh Tịch nhún vai, biểu cảm trên khuôn mặt thoải mái, nhàn hạ. Tuyên thái y cũng vô dụng, răng nàng chỉ chặn ngân châm cũng bị nhiễm độc, đủ thấy độc tố này rất nan giải.
“Cái này…” Phạm Thống ảo não, cúi hẳn đầu xuống mắt đối diện với bàn chân, khó nhọc nói một câu: “Phạm mỗ liên lụy đến Lộ huynh, xin lỗi.”
“Phạm huynh trở nên nhu nhược yếu đuối như vậy từ khi nào?” Lộ Ánh Tịch cười trêu ghẹo hắn ta, không đợi hắn ta trả lời nàng đã đi thẳng ra khỏi con đường hẻm.
Hiện tại đang là canh ba, trên đường có rất ít người qua lại, chỉ có hai lão phu canh đi tuần tra đêm và điểm giờ, tay gõ vào chiếc chiêng đồng, tiếng hô vang vọng mọi ngõ ngách: “Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa…”
Lộ Ánh Tịch và Phạm Thống sóng vai đi trên đường, bước chầm chậm như đang tản bộ.
Lão phu canh tuần cảm thấy kỳ lạ nên liếc mắt về phía hai người bọn họ, miệng lẩm bẩm: “Thói đời bây giờ, xã hội ngày càng tệ.”
Lộ Ánh Tịch nghe thấy thế môi mấp máy cười trộm. Phạm Thống do vẫn chưa hiểu, nên ngờ vực đưa mắt lườm nguýt nàng.
Trùng hợp thay có một cơn gió đêm mang cái lạnh thấu xương thổi quét qua. Phạm Thống nhất thời sửng sốt, ngượng ngùng bước nhanh hơn, chật vật như đang cố chạy trốn trối chết.
“Phạm huynh, đi chậm thôi!” Lộ Ánh Tịch vừa cười vừa cất giọng gọi.
“Không chậm được!” Phạm Thống không dám quay đầu lại, giống như sau lưng hắn ta có dã thú đang đuổi theo.
“Phạm huynh, tốt nhất ngươi nên dừng lại chờ ta một chút.” Lộ Ánh Tịch cũng không nôn nóng đuổi theo, chậm chạp bước từng bước, vừa đi vừa nói oang oang: “Là do ta bị bỏ rơi ở phía sau, cho dù không muốn nhìn cũng phải nhìn.”
Bước chân của Phạm Thống thắng gấp lại, hậm hực xoay người. Nếu hắn ta đang ở trên sàn đấu võ, không mặc áo thì cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Nhưng hiện tại…
“Phạm huynh chớ vội, ta với ngươi đi song song thì chẳng nhìn thấy gì. Hơn nữa, vào cái giờ này người qua lại trên đường rất ít, cũng không tính là gây ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục.” Lộ Ánh Tịch chậm rãi theo kịp, khóe môi lấp ló nụ cười trêu ghẹo.
Phạm Thống buồn bực khó chịu, nhưng cũng không muốn tranh cãi vô ích. Sau lưng hắn ta một mảng lạnh lẽo, không biết quần áo đã bị nàng xé tan tành, te tua ra sao. Vừa rồi hắn ta chưa nghĩ đến, bây giờ nghĩ lại không khỏi hoài nghi, không chừng nàng cố tình. Cái lỗ kim châm kia chẳng qua là một điểm nhỏ tí xíu, có nhất thiết phải xé hết lưng áo của hắn ta?
Lộ Ánh liếc hắn ta một cái rồi lại cười: “Phạm huynh đừng hiểu lầm. Ta làm vậy là để tìm vị trí ngân châm chứ không phải để ngắm cho đã mắt.”
“Ngươi!” Phạm Thống thấp giọng bật ra một chữ, thẹn quá hóa giận mà nghiến răng quay đầu mặc kệ, mỗi bước chân đều giậm bình bịch xuống đất.
Lộ Ánh Tịch không để bụng, đi bên cạnh hắn ta, rảnh rang nói: “Từ đây về đến nơi cũng mất ít nhất hai canh giờ. Đường dài đằng đẵng! Phạm huynh, hay là ngươi kể chuyện cũ giải sầu đi.”
Phạm Thống lại hừ một tiếng, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tan hết nên không chịu mở miệng.
Lộ Ánh Tịch buồn cười, phản ứng của hắn ta cứ như là một cô nương đang giận dỗi vì bị trêu ghẹo.
Qua khoảng nửa khắc, giọng nói trầm thấp của Phạm Thống hơi khàn khàn miễn cưỡng cất lên: “Phạm mỗ là cô nhi, đến nay vẫn không biết cha mẹ mình là ai, được dưỡng mẫu mang về nuôi đến năm mười tuổi.”
“Dưỡng phụ đâu?” Lộ Ánh Tịch thu lại vẻ mặt hớn hở, hỏi nhỏ nhẹ.
“Không có.” Phạm Thống khôi phục vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thâm căng cố đế, kể sơ lược, “Suốt cả cuộc đời mình, dưỡng mẫu chưa lần nào xuất giá, cũng không có con cái. Nghe nói lúc Phạm mỗ còn là trẻ sơ sinh thì bà đã nhặt về nuôi nấng.”
“Dưỡng mẫu của ngươi họ Phạm?” Lộ Ánh Tịch lại hỏi. Thật ra điều nàng muốn hỏi là vì sao dưỡng mẫu của hắn ta lại đặt một cái tên như vậy.
“Ừm.” Giọng Phạm Thống càng lúc càng lạnh nhạt, biết bao tâm sự khó nói chôn sâu trong lòng hắn ta, “Trời sinh Phạm mỗ ăn uống rất nhiều, mỗi bữa ăn đều phải ăn ba bát to đầy cơm. Đấy là lý do có cái tên của Phạm mỗ[1].”
[1] Chữ Phạm (范) và chữ Phan (饭) đều được đọc là fàn, mà chữ Phan có nghĩa là cơm. Chữ Thống (统) có nghĩa là lớn, toàn bộ.
Lộ Ánh Tịch không cười, trái lại vẻ mặt thêm rầu rĩ. Dưỡng mẫu của hắn ta dường như đối xử với hắn ta cũng không tốt lắm.
Phạm Thống chợt quay đầu sang, dùng ánh mắt sâu hút nhìn nàng, giọng nói lạnh buốt tim gan: “Sự thực thì Phạm mỗ từ nhỏ sống tại câu lan viện[2]. Dưỡng mẫu bán rẻ tiếng cười để sống, vài năm trước vì mắc bệnh hoa liễu[3] nặng mà chết.”
[2] Câu lan: là nơi hát múa và diễn kịch thời xưa, như rạp hát bây giờ.
[3] Bệnh hoa liễu: là từ dùng để chỉ các bệnh lây qua đường tình dục, gồm nhiều bệnh như giang mai, bệnh lậu, bệnh nấm...
Lộ Ánh Tịch rất lâu sau cũng không nói gì, đến lúc này nàng đã mới hiểu được, vì sao hắn ta đối với trinh tiết của nữ tử lại đặc biệt câu nệ cố chấp như thế.
“Năm mười tuổi, Phạm mỗ đánh nhau với người ta ở trên đường, bị đánh đến mặt mũi bầm dập.” Phạm Thống không nhìn nàng chỉ lững thững bước đi, mặt khác vẫn đều đều nói: “Lúc đó Phạm mỗ nằm bẹp trên mặt đất, không còn sức để lết đi, thì bỗng có một quái nhân xách mỗ lên, nói rằng xương cốt của mỗ rất đặc biệt thích hợp tập võ. Sau đó Phạm mỗ bái ông ta làm sư phụ và bắt đầu luyện võ từ đó.”
“Thân phận người đó thế nào?” Lộ Ánh Tịch hiếu kỳ hỏi.
“Là một ông lão quái dị, tứ cố vô thân, sống một mình trên núi hoang vắng. Tính tình của lão cũng rất kỳ quặc, hở ra là đánh chửi, tính khí nóng nảy. Những lúc lão say rượu, lão ra tay chẳng phân biệt nặng nhẹ, có mấy lần mỗ gần chết trong tay lão.” Ánh mắt Phạm Thống nhìn thẳng về phía trước, nét mặt gần như không biểu lộ cảm xúc, như là đang kể lại câu chuyện của người khác: “Phạm mỗ quá hối hận, muốn bỏ trốn quay về bên dưỡng mẫu. Nhưng lần nào mỗ cũng mới đến nửa đường liền bị lão bắt được, lại cho ăn một trận đòn. Đến năm mỗ mười tám tuổi, võ công của mỗ cuối cùng cũng vượt qua lão. Phạm mỗ trở về gặp dưỡng mẫu, khi đó dưỡng mẫu đã phát bệnh, đang trong tình trạng nguy kịch. Thái độ ngày đó của bà rất hiền hậu. Bà nói liên miên, còn kể rất nhiều chuyện.”
Lộ Ánh Tịch lẳng lặng lắng nghe, tuy hắn ta kể chuyện rất bình thản, thế nhưng nàng có thể tượng tượng được những năm đó hắn ta đã trải qua cuộc sống ra sao.
“Ngày đó mỗ mới biết thì ra sư phụ là người quen cũ của dưỡng mẫu.” Phạm Thống bỗng nhếch môi cười, nụ cười hàm chứa bao cảm xúc phức tạp, “Đại khái là sư phụ yêu dưỡng mẫu, nhưng đáng tiếc dưỡng mẫu không đoái hoài đến lão. Phạm mỗ vừa đúng thành người để sư phụ trút hết oán hận trong lòng. Nhưng mà mỗ nghĩ sư phụ chắc cũng đã nhận ra, cho dù lão hành hạ mỗ đến chết, dưỡng mẫu cũng sẽ không mảy may chảy một giọt nước mắt vì mỗ.”
Lộ Ánh Tịch không đành lòng rủ mi mắt xuống, trong lòng trổi dậy cảm giác đau xót cùng thương cảm. Hắn ta lớn lên trong hoàn cảnh khác thường, khó khăn như vậy, nhưng hắn ta vẫn có tính cách chính trực trung nghĩa như hôm nay, là chuyện đáng quý biết bao.
“Sau năm mười tám tuổi mỗ đánh thắng sư phụ đó, mỗ tự cho mình là thiên hạ vô địch, ngông cuồng tự phụ muốn lập băng phái.” Phạm Thống khẽ cười, tự chê cười chính mình nói: “Trên giang hồ Phạm mỗ đã lỗ mãng, liều lĩnh càn quấy một phen, bị ăn đánh không ít, cuối cùng cũng học được khôn. Nhưng lúc đó mỗ muốn quay đầu cũng đã muộn, vì đã gây thù chuốc oán quá nhiều nên ngày qua ngày bị người ta đuổi giết.”
“Sau đó là gặp ‘ân nhân’?” Lộ Ánh Tịch nhỏ giọng tiếp lời.
Phạm Thống gật đầu, đôi mắt dần sáng ngời trả lời nàng: “Năm ấy mỗ hai mươi hai tuổi, lần đầu tiên gặp được người có thể làm mỗ khuất phục. Không phải do võ công cao hay thấp, mà là nhờ khí phách bẩm sinh tỏa ra từ người ấy. Lúc đó mỗ đang bị kẻ thù truy sát, đành trốn tạm trong một khu miếu đổ nát. Có một vị công tử nho nhã ăn vận quần áo phẳng phiu đến trú mưa. Mỗ thấy người ấy lịch sự tao nhã, lại chỉ đi có một mình. Lòng ác trỗi dậy muốn đánh cướp vị công tử trói gà không chặt kia. Bởi vì thân mỗ không một xu dính túi, mấy ngày không có cái gì bỏ bụng.”
“Người ấy giáo huấn ngươi?” Lộ Ánh Tịch khẽ tươi cười. Hẳn là khi ấy hoàng đế chưa đăng cơ, vẫn tương đối tự do xuất cung ngao du đó đây. Với tính tình của hoàng đế, sao hắn có thể cho phép kẻ khác leo lên đầu ngồi?
“Không sai.” Phạm Thống tuyệt nhiên không hổ thẹn, trái lại trong đôi mắt lại lóe lên ánh sáng kính trọng và khâm phục, “Người ấy không hề động võ, mà đánh cược với mỗ một ván. Người ấy đem toàn bộ ngân lượng mang trên người đưa mỗ, và hẹn mười ngày sau gặp lại ngay tại đó. Nếu đến khi đó mỗ có thể xuất hiện không mất cọng lông nào thì người ấy sẽ cho mỗ một ngàn lượng vàng.”
Lộ Ánh Tịch cười lắc đầu, hỏi hắn ta: “Có phải lúc người ấy đưa ra quyết định mạnh bạo đó, ngươi đang có rất nhiều kẻ thù, trốn có thể thoát nhưng sẽ đổ máu?”
“Vâng.” Phạm Thống gật đầu đáp.
“Vậy khi ngươi nghe xong, có phải rất không phục?” Lộ Ánh Tịch lại hỏi.
“Đúng vậy.” Phạm Thống lại gục gặc đầu lần nữa.
“Vụ đánh cược này, đổi lại từ nay về sau ngươi sẽ bán mạng cho người ấy?” Lộ Ánh Tịch không khó lý giải. Đó chẳng qua là phép khích tướng mà thôi. Hoàng đế nhất định đã sớm phát hiện ra tình hình xung quanh của căn miếu rách nát có điểm khác thường.
“Phạm mỗ thua cược, nhận lời phục vụ người ấy nửa năm.” Ánh sáng rực rỡ trong mắt Phạm Thống dần tối sầm lại, thấp giọng nói tiếp: “Nửa năm đó đã phá bỏ hoàn toàn quan niệm sống trong hai mươi năm qua của Phạm mỗ. Nếu không phải nhờ may mắn gặp được người, Phạm Thống của ngày hôm nay có lẽ đã trở thành một tên lưu manh, đầu trộm đuôi cướp, hoặc có lẽ đã chết dưới binh đao loạn lạc, hóa thành một đống xương khô.”
“Ừm.” Lộ Ánh Tịch liếc mắt dòm hắn, đôi mắt mang theo nét dịu dàng, khích lệ. Nàng đương nhiên hiểu được chuyện cũ chỉ đến đó, như đã đến khúc hát cuối cùng của vở diễn, hắn ta sẽ không kể thêm. Điều nàng muốn động viên là: hãy quên đi quá khứ bất hạnh để hướng về tương lai tươi sáng.
Đối mặt với đôi mắt hiền dịu như gió xuân của nàng, Phạm Thống chỉ im lặng mặt không biến sắc, nhưng trái tim không kiềm nỗi rung động đập thình thịch. Hắn ta không dễ dàng kể cho người khác nghe quá khứ của mình, vì sao lại có thể nói cho nàng nghe một cách tự nhiên như vậy? Dường như hắn ta vô ý thức tin tưởng rằng sau khi nàng nghe chuyện này, tuyệt đối sẽ không xem thường hắn ta.
Đêm càng thêm u tối, vạn vật đều chìm sâu vào giấc ngủ. Hai người trở nên lặng thinh, do cơ thể có chút mệt mỏi.
Lúc về đến hoàng cung thì trời đã tờ mờ sáng. Bầu trời màu đen xám lờ mờ như muốn đè ép xuống, làm người ta có cảm giác nghẹt thở bứt rứt.
Sau khi Lộ Ánh Tịch dặn đi dặn lại Phạm Thống phải nghỉ ngơi, chờ nàng đưa thuốc giải tới, nàng mới quay lại Thần Cung.
Lúc này vẫn còn sớm, nhưng hoàng đế đã thức giấc và đang thong thả dùng bữa sáng. Cũng do hắn một đêm mất ngủ nên đành dậy sớm.
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch hành lễ thỉnh an.
Hoàng đế liếc mắt ngó nàng, đôi lông mày nhíu lại: “Còn không mau thay bộ dạng xấu xí này đi.”
“Thưa vâng, Hoàng thượng.” Nàng vâng lời đi vào phòng trong, rửa sơ qua mặt mũi.
Hoàng đế bỏ đũa bạc xuống, vầng trán nhăn nhó vẫn không giãn ra được. Hắn phái người âm thầm đi theo nàng và Phạm Thống, vì không muốn bọn họ phát hiện ra nên giữ cự ly rất xa. Tuy nhiên đại thể cũng biết được đã xảy ra chuyện gì. Sắc mặt của nàng không tốt xác định là đã trúng độc.
Hắn ngồi im chốc lát, nhưng không thấy nàng đi ra từ phòng trong. Hoàng đế đứng bật dậy, bước nhanh về phía phòng trong.
Bên cạnh chiếc hòm quần áo đang mở toang, chỉ có một nữ tử nhỏ bé đang nằm nghiêng trên mặt đất. Làn da trắng mịn của nàng dưới chiếc áo lót màu vàng nhạt mỏng manh, càng tôn thêm vẻ mịn màng trắng tuyết.
Cảnh xuân là thế nhưng hoàng đế không có tâm tình thưởng thức, sải bước về phía nàng dang đôi bàn tay đỡ nàng lên ôm vào lòng, cúi đầu kêu: “Ánh Tịch!”
Hắn ôm nàng đến bên long sàng nhẹ nhàng đặt xuống, đắp thêm chiếc chăn gấm. Hắn lập tức cao giọng gọi: “Tuyên thái y!”
Âm thanh của hắn rất to, Lộ Ánh Tịch mơ hồ ưm một tiếng, giống như đang kháng nghị.
“Ánh Tịch?” Hoàng đế ân cần cúi đến gần, quan sát biểu hiện của nàng.
Nhưng nàng vẫn không tỉnh lại, chỉ là rên rỉ trong vô thức. Hoàng đế lấy tay sờ lên trán nàng cảm thấy hơi lạnh, hắn lại nắm tay nàng trong lòng nhất thời căng thẳng. Không phải độc mới trong người nàng phát tác mà là hàn độc dấy lên!
“Thêm lò sưởi!” Hoàng đế lại to tiếng gọi lớn. Hắn suy nghĩ một chút, như thế chưa đủ nên vội vàng cởi y bào, xoay người trèo lên giường. Hai loại độc cũ độc mới trong cơ thể nàng gặp nhau, bây giờ đang phát cơn, chỉ e sẽ vô cùng đau đớn.
Dưới tấm chăn gấm, hắn cởi áo lót của nàng ra, sau đó mạnh mẽ ôm chặt nàng vào lòng.
Hai cơ thể trần trụi thân mật dán chặt vào nhau, nhiệt độ cơ thể giao hòa. Hai người đồng sàn cộng chẩm lâu ngày, lúc này mới là thời khắc gần kề nhất.