Phượng Tôn Cửu Thiên Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư


Linh Lan dẫn nàng đến điện trung tâm tổng bộ, nàng bộ dạng hết sức điệu thấp, theo sau Linh Lan.

Dù sao cũng không mấy người nhận ra nàng là Môn chủ, hơn nữa đa phần đều đến trực tiếp quản lý các phân đà, ít người còn ở Tổng bộ.
"Đại thủ lĩnh!"
"Đại thủ lĩnh!"
"..."
Dọc đường còn không ít người nhận ra Linh Lan, có lẽ nàng là đại thủ lĩnh, lại thường xuyên nhận huấn luyện đám đệ tử, nên danh vọng trong môn có vẻ khá cao.
Lam Nguyệt âm thầm quan sát một chút, xem như Cửu môn hoạt động không tồi, huấn luyện có tố chất có trật tự, vận hành Cửu Môn cũng khá tốt.
"Tốt tốt tốt! Là lão già này cổ hủ, cứng ngắt, không biết tiến thủ! Đám người trẻ các người hay rồi! Hừ!"
Lúc này, bên trong bước ra hai người, một lão giả và một nam đệ tử.

Lão giả cau mày khó chịu, bộ dạng tựa hồ vừa bị chọc giận.

Nam tử bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ, ánh mắt có chút giảo hoạt chợt lóe qua.
Lam Nguyệt không khỏi chú ý người này một chút.

Lão giả lúc này cũng nhìn thấy Linh Lan đang bước vào, cũng không thèm chào hỏi, hừ một tiếng rời đi.

Nam tử đi theo bên cạnh thấy vậy, hướng Linh Lan chào một cái, lại đuổi theo lão giả kia.
"Đó là ai?"
"A, là Hoàng trưởng lão, ông ấy được Tuyên phó môn chủ chiêu mộ, gia nhập Cửu Môn chúng ta nửa năm trước, là một vị luyện đan sư cao cấp, mặc dù cổ hủ một chút, cũng kiêu ngạo một chút, nhưng cống hiến trong môn thì không ít."
"Còn người bên cạnh?"
Linh Lan tựa hồ cũng không đặt biệt chú ý người này lắm, nàng cũng không thường tiếp xúc Hoàng trưởng lão, cũng không quá rõ ràng người bên cạnh ông ta, nàng khẽ lắc đầu.
"Linh Lan không biết, nếu người để ý, ta trở về điều tra một chút."
"..

Ừm."

Lam Nguyệt hơi gật đầu, theo Linh Lan bước vào phòng.
"Phó môn chủ! Ngài xem ai đến?"
Linh Lan vừa vào phòng, liền lớn tiếng nói.

Diệp Tu ngồi bên thư án, đang xoa xoa mi tâm, tựa hồ gặp chuyện phiền não.

Vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ nhắc nhở:
"Linh Lan, muội có thể nào học Mộng Nhi.."
Lời đến miệng liền im bặt, hắn kinh ngạc bật người đứng dậy, nhìn chăm chú người bước vào.
Thiếu nữ vẫn một bộ lam y tươi mát, tóc đen buộc cao bằng một sợi dây buộc tóc màu lam, mắt phượng mang theo ý cười thanh thiển, môi đỏ hơi cong lên, làn da như ngọc dưới ánh sáng của dạ minh châu trắng đến phát sáng.
Lần trước gặp mặt, hắn bị thương nặng, lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, vẫn chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của nàng.

Sơ với một năm trước đúng là có thay đổi không ít, đã có bộ dáng thiếu nữ lung linh uyển chuyển, đường nét trên mặt càng thêm tinh tế, mềm mại.

Nàng hơi nâng mắt, đánh giá hắn một lượt, sau đó liền mở miệng.
"Diệp Tu, thương thế ổn rồi?"
Diệp Tu lúc này mới hồi thần, hắn hơi rũ mi, đáy mắt vẫn không che lấp được kinh diễm, lập tức tiến lên cười đáp:
"Tiểu thư, thương thế của ta đã ổn.

Không biết người ghé qua Tổng bộ, còn chưa chuẩn bị gì thỏa đáng."
"!"
Linh Lan trừng mắt, bộ dạng như gặp quỷ, Diệp phó môn chủ thiết diện diêm la cũng có thể cười dịu dàng như vậy? Nói ra trong môn không sợ người ta cười rớt răng đi?
Lam Nguyệt cười khẽ, nói:
"Ta chỉ ghé qua nhìn một chút, có gì mà chuẩn bị chứ? Đúng rồi, vừa rồi hai người kia là đi ra từ phòng ngươi? Có chuyện gì sao?"
Diệp Tu vừa rồi là có chút đau đầu chuyện này, bất quá Lam Nguyệt vừa đến, hắn đã đem chuyện này quẳng ra sau đầu.

Lúc này nhắc đến, hắn hơi trầm mặc một chút, rồi mới giải thích:

"Gần đây trong môn có chút vấn đề về dược phòng, Tuyên Phó môn chủ muốn cải tiến dược phòng, nhưng Hoàng trưởng lão không đồng ý, còn công kích chuyện của Tuyên phó môn chủ và người kia, cả hai cứ thế cãi lên, ta cũng không ngăn nổi."
Lam Nguyệt hơi nhướng mi, không cho ý kiến gì, chỉ hỏi lại:
"Hắn ở đâu?"
Diệp Tu biết nàng hỏi ai, liền chỉ lên lầu trên.

Lam Nguyệt gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Đến trước cửa, nàng như chợt nhớ đến, quay đầu nói:
"Giám sát tên bên cạnh họ Hoàng kia kỹ một chút."
Là giám sát mà không phải điều tra, bởi nàng biết rõ, ngoại trừ nhóm cô nhi được nhận rồi tiến hành huấn luyện sàng lọc, những người khác trước khi vào Cửu Môn, thân thế đều được điều tra kỹ lưỡng.
Huống hồ là người có tâm muốn che giấu, cũng không dễ dàng tra ra cái gì.
"Vâng."
Diệp Tu hơi sửng sốt một chút, bất quá vẫn nghiêm cẩn tuân theo.

Lam Nguyệt khẽ gật đầu, cũng không dẫn theo Linh Lan, một mình lên lầu hai.
Lầu hai yên tĩnh hơn bên dưới nhiều, bởi lầu hai chỉ có một số ít người trong môn có thể bước lên đây.

Lam Nguyệt đi dọc theo hành lang, cuối cùng cũng đến phòng của Tuyên Vọng, còn chưa kịp vào cửa, đã nghe tiếng nói bên trong truyền ra.
"Cút! Ban ngày ban mặt ngươi làm gì!"
"A Vọng, ngươi là đang thẹn thùng sao?"
Giọng nói trầm tính pha một chút trêu đùa vang lên, Lam Nguyệt hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên.

Giọng nói bên trong nàng không xa lạ, bất quá giọng điệu nói chuyện mới khiến nàng kinh ngạc.

Nàng còn tưởng nam nhân kia là kẻ lạnh lùng ít nói, hóa ra trước mặt Tuyên Vọng hắn còn có một mặt này?
Lam Nguyệt có chút hứng thú nâng tay, muốn đẩy cửa bước vào.


Bên trong thế nhưng đồng thời vang lên thanh âm:
"Hừ, nếu có người đến, bổn vương sẽ không phát giác sao?"
Thanh âm vừa dứt, Lam Nguyệt cũng vừa lúc đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt là hai nam nhân đang ôm nhau, Mạc Tử Uyên đang ôm eo Tuyên Vọng.
Hai người: "..."
Lam Nguyệt: "..."
"Xin lỗi, làm phiền!"
Rầm!
Lam Nguyệt tức tốc xoay người đóng cửa, động tác nhanh gọn lẹ, đến hai người trong phòng còn chưa kịp phản ứng lại.
Bốp!
Lam Nguyệt ở ngoài cửa, nghe một tiếng vang vang lên, sau đó Tuyên Vọng lần nữa mở cửa bước ra, có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng:
"Khụ, Tiểu chủ nhân, ngươi về khi nào đó? Cũng không báo trước cho ta một tiếng?"
Lam Nguyệt cười như không cười nhìn hắn, dư quang lướt qua Mạc Tử Uyên trong phòng đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế.

Một bộ bạch y, thần tình lãnh đạm, toàn thân tản ra khí tức cấm dục, không khỏi trong lòng cảm thán.
Nếu không phải vừa rồi chính mắt nhìn thấy, nàng còn thật sự tin là như vậy đâu.
"Khụ, cũng không có gì, định đến xem vị" băng sơn phu nhân "trong lời đồn một chút, hiện tại thấy hai ngươi tốt như vậy, ta cũng yên tâm."
Nghe bốn chữ "băng sơn phu nhân", khóe môi Mạc Tử uyên bất động thanh sắc hơi giơ lên, nhưng rất nhanh liền che giấu không còn gì.
"Phượng cô nương, lúc ở Tây Kinh, đa tạ."
Mặc Tử Uyên lên tiếng, hướng về phía nàng nghiêm túc nói.

Nếu lúc đó không nhờ có nàng, có lẽ hắn với A Vọng đã không thể trùng phùng, càng không có cơ hội bước tới hiện tại.

Bắc Minh Dạ đã chết, bất quá Tuyên Vọng vẫn còn sống, nếu hắn muốn từ bỏ quá khứ, thay tên đổi họ, tìm một cuộc sống mới, hắn bồi y.
Từ bỏ vương vị thì làm sao? Hoàng tộc có xá gì? Một cái danh Chiến thần tứ quốc, cũng không bằng một Mạc Tử Uyên không chút quyền lực bên y.
Lam Nguyệt cũng không cảm thấy bản thân đã làm gì, bất quá người ta cảm ơn, nàng cũng không hề khách khí nhận.

Lam Nguyệt đảo mắt nhìn Tuyên Vọng một chút, hơi nhíu mày:
"Hình như ngươi và người trong môn có chút mâu thuẫn nội bộ? Có cần ta hỗ trợ?"
Tuyên Vọng khẽ lắc đầu, đạm nhiên nói:

"Chút chuyện nhỏ này, ngươi không cần để tâm.

Ta biết ngươi không hứng thú việc quản lý môn phái, chỉ muốn tiêu dao tự tại, bất quá Cửu Môn là một tay ngươi sáng lập, vĩnh viễn là hậu thuẫn của ngươi."
Lam Nguyệt hơi nâng mi, lý lẽ đương nhiên mà nói:
"Chút chuyện nhỏ này còn không xong, ta nuôi các ngươi làm cái gì."
Dứt lời, nàng ném cho Tuyên Vọng một quyển sách.
"Ta thiết kế lại Cửu Ngục một chút, nâng cấp độ khó, thêm luôn cho đủ chín tầng, ngươi theo đó mà làm lại."
Tuyên Vọng kinh ngạc mở ra, Mạc Tử Uyên cũng khó nén tò mò bước tới, bất quá nghĩ đến đây coi như bí mật nội bộ môn phái, hắn cũng không có địa vị gì trong môn, không xem được bản thiết kế.

Bất quá đợi Cửu Ngục sửa xong, trải nghiệm vẫn được.
Nghĩ như vậy, Mạc Tử Uyên đè lại xúc động muốn đi đến, ngồi yên tại chỗ.
Tuyên Vọng càng nhìn, hai mắt càng sáng.
"Tốt! Tiểu chủ nhân, bản thiết kế này của người, cho dù là võ giả, thể chất cũng có thể tôi luyện đến cực đại!"
"Có thể làm được không?"
"Được, cần chút thời gian."
"Ân."
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, nhìn một lượt xung quanh, lại hỏi:
"Diệp Mộng có ở tổng bộ không?"
Nhắc tới Diệp Mộng, Tuyên Vọng có chút trầm mặc, sắc mặt của Mạc Tử Uyên cũng hơi đổi.

Lát sau, Tuyên Vọng mới lên tiếng:
"Nha đầu đó..

ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.

Thời gian này có trở về cũng không nán lại quá."
Lam Nguyệt trầm mặc, thở dài một tiếng, cũng cáo từ rồi rời đi.
Chuyện Diệp Mộng thích Tuyên Vọng, có lẽ không phải chuyện bí mật gì.

Nàng biết, tất nhiên người tinh tế như Tuyên Vọng càng đã biết...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận