Phượng Tôn Cửu Thiên Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư


Diệp Mộng tâm tư kín đáo cẩn trọng, trước giờ đều mang một bộ dáng điềm tĩnh ôn hòa, nếu có chuyện buồn trong lòng, cũng chưa từng thể hiện ra ngoài.
Trong chuyện này nàng cũng không giúp được gì, chỉ có thể để thời gian dần chữa trị vết thương trong lòng nàng mà thôi.

Hy vọng tình cảm của Diệp Mộng vẫn chưa sâu đến mức không thể quên được.
"Chủ tử, Đế Đô có tin tức truyền đến."
Lam Nguyệt vừa xuống lầu, liền thấy đang gấp rút từ trong phòng ra tới, vừa gặp nàng đã lập tức tiến đến nói.
Lam Nguyệt hơi nâng mi, bộ dạng thất thố của Diệp Tu, lần đầu nàng nhìn thấy, là tin tức gì động trời sao?
"Chuyện gì?"
Thần sắc Diệp Tu hết sức phức tạp, đem phong thư trên tay đưa cho Lam Nguyệt, trầm giọng nói:
"Đế Đô truyền tin đến, mẫu thân của người, quay về rồi."
Lời vừa dứt, sắc mặt Lam Nguyệt cứng đờ, ngẩn người.

Bức thư vừa đưa đến tay nàng cũng chưa kịp cầm lấy, rơi xuống đất.

Phía trên viết một câu ngắn gọn: "Đế Đô có biến, Phù Dung quận chúa quay về."
"Phù Dung quận chúa..

chính là người đã mất tích hơn mười năm kia sao?"
Trở về?
Chưa chết?
Lam Nguyệt đột nhiên có chút hoảng hốt, nàng cũng không biết bản thân rời đi như thế nào, đợi đến khi rời khỏi điện trung tâm, nàng mới đem suy nghĩ kéo trở về.
"Ta..

vẫn còn người thân sống trên đời này sao.."

Ánh mắt nàng xẹt qua chút mờ mịt, lại có chút vui vẻ, cuối cùng lại là có chút lo lắng.

Mười năm xa cách không hề ngắn, huống hồ ký ức của nàng có liên quan đến người mẫu thân này còn từng bị thay đổi bóp méo.

Nàng, có thể tiếp nhận người mẹ này một cách bình thường sao?
"Ngươi đang nghĩ cái gì? Đang lo lắng?"
Quân Vô Nhai đã lâu không xuất hiện lại đột nhiên lên tiếng.

Lời này của hắn, chứng tỏ chuyện vừa rồi đều bị hắn nghe được hết.

Lam Nguyệt cười cười, cũng không giải thích gì thêm, cất bước rời đi.

Nàng mở miệng, thanh âm mang theo ý cười, nửa đùa nửa thật nói:
"Tóm lại vẫn phải về Phượng phủ một chuyến, gặp mặt đã."
Nếu không thể tiếp nhận, vậy..

vậy thì cũng không có gì phải thất vọng.
Giọng điệu thập phần bình thản, nào có nửa điểm thất thố như vừa rồi? Quân Vô Nhai không nói gì thêm nữa, thất tình lục dục của nhân loại, hắn không hiểu rõ, cũng không tiện nói thêm cái gì.
Hắn nghĩ, bản thân nàng lý trí, tự biết nên làm gì, những chuyện này không cần hắn lo lắng.
"Thanh U!"
Lam Nguyệt khẽ gọi một tiếng, Thanh U từ không gian bay ra, Lam Nguyệt điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên lưng nó.

Thanh U kêu lên một tiếng, đôi cánh to lớn vỗ một cái, chớp mắt đã đi xa.
Diệp Tu từ Độc Vụ sâm lâm đi ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nàng xa xa.


Hắn hơi mím môi, thần sắc có chút ủ rủ.
"Nè, Diệp phó môn chủ, người đều đi mất rồi, ngươi còn nhìn người cũng không quay lại đâu."
Một thanh âm nữ tử vang lên phía sau, Diệp Tu thu hồi thần sắc, không quay đầu cũng biết người phía sau là ai.
"Ngươi không cần quan tâm."
Linh Lan ngồi vắt vẻo trên cây, nghe vậy liền bĩu môi, từ trên cây nhảy xuống.
"Ngươi đừng tưởng bản thân che giấu rất tốt, ngươi như vậy, sớm muộn gì nàng cũng phát giác.

Nếu không phải chủ tử trong chuyện tình cảm không quá mức linh mẫn, ngươi sớm đã không che giấu nổi."
Diệp Tu nhíu mày, gương mặt tuấn tú trở về một dạng lạnh lùng không chút biểu cảm, hắn lên tiếng:
"Ta đối với chủ tử, chỉ là tình cảm chủ tớ, chỉ có ơn nghĩa, ngươi đừng đoán lung tung nữa.

Nhiệm vụ mới giao, không cần làm nữa sao?"
Linh Lan lè lưỡi, trừng mắt nhìn hắn một cái mới xoay người rời đi, còn lẩm bẩm:
"Cũng không biết là nói ra nghe hay là tự nói cho bản thân ngươi."
Diệp Tu rũ mắt, hắn nhìn hộp gỗ trên tay, không nói gì nữa.

Hắn ở dưới bóng cây, cả người bị bao phủ bởi một tầng bóng ma, đứng yên bất động.

Lát sau mới xoay người rời đi.

Mạng này của hắn, là nàng cho, đời này của hắn, cũng chỉ vì nàng mà sống.
* * *
"Ngươi nghe nói gì chưa? Phù Dung quận chúa trở về đó."

"Không phải đã chết hơn mười năm rồi sao? Vậy mà còn sống? Không phải có kẻ giả dạng đó chứ?"
"Hình như đã xác nhận, nghe nói hơn mười năm nay mất trí nhớ đó, mới khôi phục trí nhớ, lúc này mới quay về."
"..."
Lam Nguyệt vừa về đến Đế Đô, nghe nhiều nhất chính là những lời bàn tán này.

Nàng không lập tức quay về Phượng Vương phủ, mà đến Túy Nguyệt Lâu.
"Diệp Mộng đâu?"
"Lâu chủ ở trên lầu, mời tiểu thư."
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, nâng bước lên lầu.

Diệp Mộng ngồi trong phòng chờ từ lâu, bộ dạng nàng vẫn ung dung không có gì thay đổi, dịu dàng điềm tĩnh.

Nhưng khóe mắt lại có vết thâm nhè nhẹ, đuôi mắt đều mang theo chút mệt mỏi, có vẻ đã lâu không nghỉ ngơi tử tế.
"Tiểu thư."
Lam Nguyệt đến đối diện nàng ngồi xuống, hỏi:
"Mấy ngày này ngươi luôn chú ý Phượng vương phủ chứ?"
Diệp Mộng khẽ gật đầu, nói:
"Ta luôn chú ý bên đó, Phù Dung quận chúa trở về là chuyện của ba ngày trước, nàng không về một mình, hôm đó đem theo hai nữ tử, có vẻ là nha hoàn thân cận, đến trước của Phượng vương phủ, còn đem theo tín vật của Phù Dung quận chúa.

Hoàng đế nghe tin đã đại giá đến Phượng vương phủ, xác nhận thân phận của nàng."
"Tín vật?"
"Đúng vậy, nghe nói là một mảnh ngọc bội, bên trên khắc một đóa hoa Phù dung, là vật tùy thân của nàng năm xưa."
Lam Nguyệt có chút nghi hoặc, nói là mất trí nhớ, nhưng lại có tín vật, thế nhưng mười năm mới quay về?
"Nàng nói mấy năm này vẫn luôn nghe ngóng tin tức, tìm hiểu xuất xứ của ngọc bội, không ngờ mấy tháng trước bất ngờ chịu kích thích mới nhớ lại, tìm đến Huyền Linh đại lục.

Nghe có vẻ như mười năm nay nàng không ở Huyền Linh đại lục."
Lam Nguyệt không nói gì, nếu là vậy, mọi chuyện có thể rõ ràng hơn.

Huyền Linh đại lục nói cho cùng là một tiểu đại lục hẻo lánh, tìm nguồn gốc của miếng ngọc bội ở đây, quả thật là mò kim đáy biển.

"Tiểu thư, thuộc hạ đã nhìn thấy người đó, dung mạo giống người đến bảy phần."
Dung mạo giống nàng, Long Vân Ngạo cũng đã xác nhận qua, cho nên đã có bảy phần chắc chắn là người thật, không phải kẻ có tâm giả mạo.
Bất quá, Hắc lệnh trên tay nàng, không loại trừ khả năng có người đánh chủ ý lên nó.
Nàng dù thiếu thốn tình thân, nhưng chưa bao giờ làm việc cảm tính, mất đi lý trí cùng phán đoán, là điều kiên kỵ nhất của một sát thủ.
Còn về việc như thế nào xác nhận thật giả, máu chảy trong người nàng không lừa được.
Lam Nguyệt hơi rũ mi, không nói gì.

Nàng chỉ chậm rãi đặt ly trà xuống, người hơi nghiêng tựa vào thành cửa sổ, nhìn xuống đường phố náo nhiệt bên dưới.

Sắp đến hội hoa đăng rồi, trên đường treo rất nhiều lồng đèn, còn đường này cũng náo nhiệt hơn bình thường.

Phía xa xa là hồ Thanh Tuyền, cây cầu đá màu trắng bắt ngang giữa hồ, bên bờ là cây liễu tán lá xum xuê, vài cành liễu mềm mại rủ xuống mặt hồ.

Lam Nguyệt nhìn cảnh sắc này, không khỏi có chút hoài niệm.

Hội hoa đăng năm đó, chớp mắt cũng đã gần hai năm trôi qua, cùng đám người Thủy Y Họa kết bái, Túy Nguyệt Lâu khai trương, hãm hại ở Cung yến, mời tiểu tử Bắc Minh một bữa cơm, còn có, gương mặt khó chịu của người đó khi uống ngụm rượu nàng đưa, mọi thứ tưởng chừng như vừa mới xảy ra hôm qua.
Lam Nguyệt tự biết tửu lượng bản thân không tốt, rất hiếm khi uống rượu, trừ phi có chuyện vui.

Nhưng phải nói Thiên Tửu năm đó hắn đưa, đúng là cực phẩm của cực phẩm, người không thích uống rượu như nàng, cũng có phần khó mà cưỡng lại được.

Đáng tiếc sau lần đó, một giọt hắn cũng không cho nàng uống.
Không nghĩ đến ngay lúc này, nàng lại hoài niệm về quá khứ.

Chắc là có chút nhớ hắn rồi đi?
Lam Nguyệt đưa tay, sờ sờ hoa tai Huyền Tịch đưa nàng, khẽ lẩm bẩm:
"Đại Thần, nếu chàng ở đây ngay lúc này, thì thật tốt.."
Lam Nguyệt không thấy được, hoa tai vào khoảnh khắc bị nàng chạm vào chợt lóe lên tử quang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận