Người bên cạnh đều đưa lưng về bọn họ, ngoại trừ thiếu niên vừa nãy, cũng không có người khác phát hiện nơi đây có hai người mặc đồng phục trung học đang hôn môi.
Xe đi rồi lại dừng, sau một lúc người lên người xuống, không gian trên xe cũng không còn lại nhiều, Tề Ngạn Sơ vẫn duy trì tư thế như cũ, ôm chặt em gái trong lòng ngực, mà Tề Giai Niệm với cái hôn môi không mấy kịch liệt nhưng khá lâu kia, đứng dựa vào lòng ngực của anh trai thở phì phò.
“Cút đi rồi sao?” Âm thanh của Tề Ngạn Sơ vang lên trên đỉnh đầu, Tề Giai Niệm nghe nói cũng quay đầu qua xem, quả nhiên nam sinh trung học kia đã không còn thấy bóng dáng.
Cuối cùng cô cũng có thể thở nhẹ một hơi, loại sói trên xe buýt này, chỉ có thể thấy trong truyện tranh Nhật Bản, không nghĩ đến hôm nay cô có thể gặp được, may là có anh trai ở đây.
Cô gái nhỏ quên đi phiền lòng trước mắt, ngưng giận dỗi với anh trai, nhón chân hôn lên một bên má của anh trai: “Cảm ơn anh trai.” Khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, khuôn mặt nhỏ cười lên như quả táo đầy đặn, khiến người khác tưởng tượng đến mùi vị khi cắn lên thử một phát.
Sự thật chứng minh, Tề Giai Niệm vẫn còn quá ngây thơ rồi, lúc xe buýt di chuyển lần nữa, một bóng người mạnh mẽ chen một chân vào giữa hai chân cô, cô gái nhỏ mới bừng tỉnh, sói trên xe buýt thật sự, hẳn phải là anh trai mới đúng.
Tề Ngạn Sơ cúi đầu, đầu lưỡi như có như không liếm mút vành tai trơn mềm của thiếu nữ, âm thanh của anh vẫn réo rắt dễ nghe như trước, nhưng chung quy vẫn mang theo hơi thở nguy hiểm: “Một câu cảm ơn là xong rồi?”
Anh vừa nói xong, thứ ở giữa hai chân thiếu nữ đột nhiên dùng sức, nâng cả người cô lên. Tề Giai Niệm kinh hô đỡ lấy một bên trụ tay vịn, phía sau chính là cửa sổ xe, cô căn bản không thể lui.
“Anh, tha cho em đi.” Cô gái nhỏ bắt đầu xin tha.
Tề Ngạn Sơ giả vờ như nghe không hiểu: “Chuyện gì? Anh đã làm gì sao?”
Tề Giai Niệm thật sự bị anh trai chọc tức chết, còn không biết xấu hổ mà nói không làm gì.
Cho nên thứ chen giữa hai chân cô là cọc gỗ sao?
Mắt thấy bộ dạng cô gái nhỏ như sắp khóc đến nơi, Tề Ngạn Sơ lúc này mới thu chân về, nhưng mà thay thế sau đó là bàn tay tiến đến thăm dò làn váy của thiếu nữ.
Bàn tay mang theo hơi lạnh của anh sờ soạng từ đầu gối cho đến đùi, ngón tay thon dài đánh một vòng chu du trên làn da non mịn, mang đến từng đợt tê dại rùng mình.
Tề Giai Niệm ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu xin anh trai dừng lại, chỉ thấy thiếu niên trả lời hai chữ.
“Khử trùng.”
Hay thật, không ngờ đến tên anh trai đáng ghét này tự coi mình là cồn sát trùng, chỗ bị người khác động chạm chỉ cần qua tay hắn là có thể khử trùng.
Chỉ là…Người này không sờ đến chỗ kia thì quá tốt rồi!?!
Mắt thấy tay anh trai ngày càng không nghiêm túc, bắt đầu cởi quần lót cô ra, cô gái nhỏ sao có thể nhẫn nhịn, tóm lấy tay anh trai không cho anh tiếp tục.
Tề Ngạn Sơ đã hứng lên đến nơi, làm sao có thể ngừng lại? Anh nhìn một vòng xung quanh, xác định tất cả mọi người đều đưa lưng về phía bọn họ, chân ở dưới hạ thân thiếu nữ một lần nữa dùng sức, nâng cả người thiếu nữ lên.
Tề Giai Niệm không còn cách nào, vì giữ vững trọng tâm nên hai tay phải đỡ lấy tay vịn, Tề Ngạn Sơ chơi chiêu dương đông kích tây đến mức thuần thục, đôi tay rảnh rỗi thu lại rồi kéo quần lót của em gái ra, linh hoạt đưa tay vào, chuẩn xác tìm được âm hộ của thiếu nữ, thế mà lại sờ được một mảng ướt đẫm cả tay.