Phương trình anh em

Đầu tháng 5, đại hội thể dục thể thao của trường được tổ chức đúng hạn, Tề Giai Niệm mặc đồng phục cho đội vận động viên và đứng ở ngoài sân.
 
Thời tiết trong xanh, không một gợn mây, nhưng tâm trạng của cô lại không được tốt, nhìn Tề Ngạn Sơ và Hàn Tử Phỉ đang thì thầm với nhau cách đó không xa mà trong lòng chua xót.
 
Đúng vậy, chính là Hàn Tử Phỉ mà hôm trước hai anh em họ tình cờ gặp phải. Tuần trước, cô ta đã trở thành bạn cùng  lớp với Tề Ngạn Sơ, nghe nói khi còn ở nước Mỹ cô ta cũng rất xuất sắc, cô ta cũng có cơ hội được tuyển thẳng vào đại học ở thủ đô như anh trai.
 
“Oa, nữ thần Tử Phỉ đẹp như tiên nữ vậy đó, không thua gì anh trai bạn, thật sự rất xứng đôi.” Bạn tốt đưa cho Tề Giai Niệm một chai nước, nhìn hai người đang mặc đồ thể dục cách đây không xa với vẻ mặt phấn khích. 
 
Vừa chuyển về đây, Hàn Tử Phỉ đã thu hút sự chú ý của mọi người bằng hình ảnh xinh đẹp, thông minh và cả gia cảnh tốt, và giờ cô ta đã trở thành nữ thần mới của cả trường, trong sân vận động đông đúc ồn ào, nhưng nhìn kỹ thì có nhiều người có cố ý có vô ý nhìn về hướng Hàn Tử Phỉ.
 
Xứng đôi? Tề Giai Niệm càng thêm chua xót trong lòng: “Không phải bạn yêu thầm anh trai mình à? Sao lại sẵn sàng gán ghép hai người họ thế?”

 
“Trên thế giới này có một số người mà mình không thể với tới, ví dụ như anh trai của ban” Bạn tốt dâng trào cảm xúc: “Trước đây, mình vẫn luôn tò mò không biết cô gái nào có thể xứng đôi với anh trai bạn, nhưng bây giờ, Hàn nữ thần xuất hiện rồi, nhìn hai người họ đứng cùng một chỗ, bạn nhìn mà xem, thật sự giống như một phong cảnh đẹp, mình phục rồi. Trước đây mình là fan only của anh trai bạn, bây giờ thì thật sự xin lỗi, xin hãy gọi mình là fan CP Ngạn Phỉ.”
 
Tề Giai Niệm nhìn cô bạn bằng nửa con mắt, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
 
Nhìn về phía hai người đó thì thấy họ vẫn đang nói chuyện, không biết Tề Ngạn Sơ nói gì đó mà Hàn Tử Phỉ vừa cười vừa che miệng, cô ta còn búng vào huyệt thái dương của Tề Ngạn Sơ nhìn giống như một đôi người yêu đang trêu đùa nhau vậy. 
 
Hừ, Tề Giai Niệm xoay người sang chỗ khác không thèm nhìn nữa cho đỡ khó chịu, cô đứng xếp hàng cùng đồng đội để làm nóng cơ thể trước khi chạy, lắc đầu để bỏ lại đống lung tung rối loạn ra khỏi đầu.
 
“Tề Ngạn Sơ, cậu đang nhìn gì thế?” Hàn Tử Phỉ vui cười hớn hở, đột nhiên cô ta nhận ra Tề Ngạn Sơ có vẻ mất tập trung.
 
Chàng trai trẻ quay đầu, nụ cười trên môi đã tắt, anh chỉ trả lời một câu rất hờ hững: “Không có gì, tôi đi xem em gái đã.” Nói xong liền bỏ đi.
 
Hàn Tử Phỉ chán nản đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tề Ngạn Sơ, cuối cùng thì người này nghĩ sao về mình nhỉ? Lúc nào cũng tỏ ra nóng lạnh bất chợt làm cô ta không thể hiểu rõ được.

“Mình không thể bị động mãi như vậy được, nhất định phải tỏ tình với cậu ấy!” Hàn nữ thần cắn môi, thầm hạ quyết tâm.
 
Đại hội thể dục thể thao diễn ra rất tốt đẹp, Tề Giai Niệm bất ngờ giành được vị trí thứ 2 của nội dung đơn nữ 100 mét, trong tay cầm giấy khen làm cho tâm trạng của cô tốt hơn.
 
Cô chạy tung tăng đi khoe với anh trai thì không thấy anh ở khu vực quy định của lớp, cô gái nhỏ tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy anh đang ở vườn hoa của trường, tuy nhiên….

 
 “Tề Ngạn Sơ, tôi thích cậu. Cậu hãy ở bên tôi nhé.”
 
Là giọng nói của Hàn Tử Phỉ.
 
Tề Giai Niệm căng thẳng, khéo làm sao lại đúng lúc để cô nhìn được? Đi không đươc ở lại cũng không ổn, cô vội vàng sang khe hở của hòn non bộ để nghe lén.
 
Cách đó không xa là tiếng người ồn ào, nhưng ở đây hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của chính mình. 
 
Anh trai sẽ đồng ý chứ? Mấy ngày hôm nay anh và Hàn Tử Phỉ ở cùng nhau rất vui, vậy chắc là anh cũng thích cô ta đúng không?
 
Tất cả mọi người đều nói bọn họ là trời sinh một đôi, nếu hai người họ ở bên nhau chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đúng không?
 

Nhưng mà…… còn cô thì sao? Tề Giai Niệm thấy tủi thân, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với anh trai, trái tim đau đơn như bị dao cắt. Tất cả những buồn tủi vì bị anh trai phớt lờ đều hiện ra, tụ lại thành một đám mây đen khổng lồ trên đầu cô. 
 
Cô thật ngây thơ khi nghĩ rằng anh trai sẽ luôn ở bên cạnh mình, cô nghĩ rằng hai người họ đã làm những chuyện thân mật như vậy thì anh trai sẽ không nhìn người khác nữa……
 
Mũi rất đau, hai mắt đầy xót xa, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mình luôn thấy không vui khi nhìn thấy anh ở cùng Hàn Tử Phỉ, không phải vì điều gì khác, mà chỉ là cô không thể chịu đựng được anh trai ở bên người khác, cô chỉ muốn trong mắt anh chỉ nhìn thấy mình cô thôi. 
 
Nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi, Tề Giai Niệm cắn môi để không cho nó vang thành tiếng.
 
“Thật sự xin lỗi, Tử Phỉ, tôi đã có người mình thích rồi.” Giọng nói lạnh lùng kèm theo chút hờ hững của chàng trai vang lên. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận