“Tớ sẽ không từ bỏ như vậy!” Sau khi Hàn Tử Phỉ để lại những lời này thì bỏ đi.
Tề Giai Niệm đứng ở góc này, vừa vặn có thể nhìn thấy nước mắt rơi trên Hàn Tử Phỉ khi cô ấy bước đi, người đẹp như vậy, lúc khóc cũng thật sự lay động lòng người.
“Người đang trốn ở hòn non bộ kia, đã nhìn đủ chưa?” Giọng nói cùng với bước chân của thiếu niên càng ngày càng gần, gần đến mức khiến Tề Giai Niệm tiến không được mà lui cũng không xong.
“Em em em…” Cô gái nhỏ nói lắp.
Tề Ngạn Sơ thay đổi biểu tình lạnh nhạt ở trước mặt Hàn Tử Phỉ, khóe môi chứa đầy ý cười, khóa chặt em gái ở hòn non bộ: “Niệm Niệm, em thật sự không ngoan, từ khi nào đã học cách nghe lén người khác rồi?”
Đời nào Tề Giai Niệm chịu thừa nhận, chỉ nói mình mới được khen thưởng, nghĩ đến muốn tìm anh trai để khoe.
“Ồ, Niệm Niệm nhà ta lợi hại như vậy, thế thì muốn anh trai khen thưởng em gái thế nào?” Ý cười nơi khóe môi của thiếu niên ngày càng sâu, cúi đầu, cũng không biết anh làm thế nào, thân hình cao lớn như vậy cũng có thể chen vào khoảng trống giữa hòn non bộ.
“Thưởng cho em… Tinh dịch của anh trai được không?" Anh cố ý đưa môi đến gần sát lỗ tai em gái, khi nói chuyện đôi môi vô tình hôn lên vành tai thiếu nữ, còn có luồng nhiệt thổi vào sau tai cô.
Thân thể Tề Giai Niệm đã sớm bị anh trai dạy dỗ đến mức mẫn cảm hoàn toàn, làm sao có thể chịu được sự trêu chọc của anh, trong nháy mắt chân mềm nhũn, may là phía sau có hòn non bộ để dựa vào mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Tinh dịch sao? Hình như đã hơn một tuần không làm với anh trai rồi.
Như nhớ đến chuyện gì, miệng cô gái nhỏ nhếch lên, quay đầu sang chỗ khác, lỗ mũi hung hăng “Hừ” một tiếng: “Ai muốn tinh dịch của anh?”
Bộ dạng tức giận của cô thật sự đáng yêu vô cùng, Tề Ngạn Sơ nhịn không được vươn hai tay vòng lấy cả người thiếu nữ, giam lại trong lòng ngực của mình: “Làm sao vậy, bảo bối nhỏ của anh, ai chọc em tức giận?”
Tề Giai Niệm không nói lời nào, sợ nói ra cô sẽ mất mặt.
“Ồ, anh biết rồi, em gái bảo bối của anh, có phải ghen tị rồi phải không?” Cô không muốn nói, có người thay cô nói: “Mấy ngày nay, nhìn anh và Hàn Tử Phỉ hòa hợp với nhau, có phải không vui đúng không?”
“Hừ!” Miệng nhỏ càng nhếch cao hơn: “Em không có!”
“Không có? Vậy tại sao lúc anh từ chối cậu ấy, bộ dáng của em lại giống như thở phào nhẹ nhõm vậy?” Thiếu niên hỏi đến, khi cúi đầu nói chuyện, môi đã dán lên trán thiếu nữ.
Mình… có sao? Tề Giai Niệm có chút nhụt chí, hồi tưởng một chút hình như lúc Hàn Tử Phỉ khóc lóc chạy đi, cô quả thật có chút vui vẻ.
Tề Ngạn Sơ hài lòng nhìn phản ứng của em gái, cánh tay dùng sức, ôm chặt người hơn nữa, bộ ngực mềm mại của thiếu nữ dán lên bộ ngực phẳng của anh, như thể nối liền trái tim hai người với nhau.
“Niệm Niệm, nói anh trai nghe, lúc em nghe được cậu ấy thổ lộ với anh, trong lòng em nghĩ thế nào?”
Tề Giai Niệm bị ôm đến mức không thở nổi, cô bị bắt ngẩng đầu, đối với đôi mắt ôn nhu như nước của anh trai, những lời nói đã soạn sẵn trong đầu lúc này đã quên đến không còn một mảnh, vô cùng đáng thương mà nhép miệng: “Em rất sợ.”
“Sợ gì chứ?”
“Sợ anh trai bị người khác cướp đi, sợ anh trai thích người khác, không thích em.” Trong nháy mắt, ánh mắt của cô gái nhỏ tràn đầy nước mắt, bộ dáng ủy khuất kia khiến người nhìn đến đau lòng.
Tề Ngạn Sơ mỉm cười: “Anh vẫn luôn thích em, bởi vì em là em gái của anh.”
“Không cần, em không cần anh đối với em chỉ là anh em thích nhau.”
“Vậy kiểu yêu thích của em là gì?” Trong ánh mắt của thiếu niên như phảng phất sao trời mênh mông, chỉ là bị anh nhìn như vậy, những tâm sự ẩn giấu có thể dễ dàng thổ lộ.
“Em muốn anh yêu em, là kiểu yêu nhau giữa người nam đối với người nữ, là tình yêu…” Cô gái nhỏ sợ mình nói không rõ, còn cố ý nếu ví dụ: “Giống như kiểu vương tử đối với công chúa…”
“Anh yêu em.” Giọng nói réo rắt của thanh niên đột nhiên vang lên, cắt ngang thiếu nữ đang lải nhải, đôi mắt thâm thúy của anh gắt gao nhìn em gái, nghiêm túc nói: “Tề Giai Niệm, anh yêu em.”
……….
“Bịch bịch bịch”, Tề Giai Niệm nghe thấy con tim mình đập nhanh hơn, gương mặt trước mắt rõ ràng đã nhìn từ nhỏ đến lớn, đôi mắt đối đã nhìn qua vô số lần, nhưng vì lí do gì, giờ phút này cô lại có cảm giác muốn chết chìm trong đôi mắt này.
Cô mơ mơ hồ hồ trừng mắt với Tề Ngạn Sơ, cả người đều cười lên: “Này, công chúa nhỏ, tỉnh lại nào, trả lời, có yêu anh không?”
Tề Ngạn Sơ không nhịn được, chọc vào trán em gái, khi cô gái nhỏ phát ngốc, anh đều dùng cách này để đánh thức. Quả nhiên, bị anh chọc như vậy, dường như Tề Giai Niệm cũng đã hồi hồn, thân mình đột nhiên rung lên.
Anh trai vừa nói gì? Cô yêu anh sao?
“Yêu chứ, em đương nhiên yêu anh rồi.”